Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ma sói

Tiểu thuyết gốc · 743 chữ

Đêm yên tĩnh lạ lùng.

Trần Thế Vũ ngủ quên, khi hắn tỉnh dậy đã là hơn một giờ. Mặt trăng bị mây mù che khuất, đảo nhỏ cũng sương mù lượn lờ, dải đất bao quanh vịnh biển cũng chìm trong bóng tối, chỉ còn lại một sợi sáng thưa thớt của những ngọn đèn dọc con đường ven biển.

Không ổn!

Trần Thế Huy bị đánh thức vào lúc nửa đêm bởi tiếng nam nữ đùa giỡn, Trần Thế Vũ thì không. Và điều này rõ ràng không phải bởi vì Trần Thế Vũ ngủ say quên cả trời đất. Hắn biết bản thân không dễ dàng ngủ say ở chỗ lạ, trong tư thế ngồi khi mà đang bị gió biển thổi lạnh cóng.

Chẳng phải chính hắn đã tự nhiên ngủ tỉnh bởi vì không ngủ nổi nữa đó sao. Nói cách khác, có thể khẳng định rằng đã không có một tiếng động đột ngột khó ưa nào phát ra bởi những kẻ bị bùa mê thuốc lú của tình yêu làm mê mẩn đến quên mất cái sự thật rằng bản thân chả phải tạo vật dễ thương gì của tạo hóa cả.

Đêm nay bọn chúng không đến? Không thể nào, mới là ngày thứ hai từ cái đêm hòn đảo đột ngột xuất hiện mà thôi.

Như vậy…

Trần Thế Vũ kéo cổ áo, nhẹ bước chân đi xuống. Hắn cởi giày giấu phía sau cửa vào, sau đó lẳng lặng lén lút vẽ một vòng dài tiếp cận mỏm đất bị cây cối bao phủ.

Chậm rãi và im ắng, Trần Thế Vũ thực kiên nhẫn, cũng thực hồi hộp. Đến gần chỗ lùm cây bụi, Trần Thế Vũ đã gần như nằm bò. Hắn đã nghe được tiếng sột soạt khe khẽ mà chắc hẳn là tiếng cọ sát của quần áo.

Xem ra ta đã tới đúng lúc, Trần Thế Vũ nghĩ, âm thầm nuốt nước miếng. Theo dự đoán của hắn, sau âm thanh sột soạt thì sẽ là…

…Tũm!

Tiếng vật nặng rơi xuống nước, sau đó mọi âm thanh tắt ngấm, chỉ còn lại tiếng sóng vỗ.

Và tiếng gió, mang theo mùi tanh của… máu.

Giờ là lúc cần phải bỏ chạy, Trần Thế Vũ biết như vậy.

Và hắn cũng làm đúng như thế.

Nhanh chóng và nhẹ nhàng hết mức có thể, Trần Thế Vũ đứng dậy và đi như chạy trở lại tháp hải đăng. Hắn khóa cửa nhưng không đi vào mà giấu mình ở một bên, trong cái ‘chuồng chó’ chếch ở một bên cửa, nín thở chờ đợi.

Trần Thế Vũ không phải đợi quá lâu. Chừng một phút sau khi Trần Thế Vũ đã trốn kĩ, kẻ lạ xuất hiện. Dưới ánh sáng của cái đèn cửa, có thể thấy kẻ lạ cởi trần mặc quần đùi, cơ thể rắn chắc, nước da sáng màu và đi chân không. Trên lưng kẻ lạ đeo một cái túi xách, trên mặt mang kính đen và khẩu trang màu đen tuyền.

Không thấy vũ khí. Nói cách khác, tên này khả năng cao là thích xiết người ta tới chết, sử dụng cơ bắp toàn thân mà ôm ấp áp bách cái loại này. Đó là một cảnh cực kì đáng sợ ở nhiều khía cạnh khác nhau.

Trần Thế Vũ nín thở, căng thẳng chờ đợi. Kẻ lạ mặt đứng tại chỗ ngắm nghía cái ổ khóa cửa.

Ổ khóa ngoài, nói cách khác, trong tháp về mặt lý thuyết là không có người.

Hắn sẽ bị lừa chứ? Trần Thế Vũ tự hỏi, sau đó nghe được một tiếng khịt mũi hừ nhạt cực nhỏ.

Sau đó,

Cơ thể kẻ khả nghi đột ngột phồng lên, lông đen mọc dài với tốc độ chóng mặt, thoáng cái đã phủ kín người hắn từ đầu tới chân. Kẻ khả nghi từ chỗ chỉ cao gần hai mét thoáng cái đã vọt lên tới sắp đụng đầu vào chóp cửa. Nó thò một bàn tay to bự móng vuốt đen kịt dài ngoằng lên cái ổ khóa, bóp mạnh một phát khiến nó kêu cái cạch và rơi bịch xuống.

Khi quái vật đã biến mất ở trong tháp, Trần Thế Vũ vẫn còn nín thở, hoặc là nói, quên mất cả thở. Hắn vẫn còn khó mà tin được điều mà mình vừa mới chứng kiến tận mắt.

Đó là… ma sói!

Bạn đang đọc Tận Thế Biến Thân sáng tác bởi nanhtrang3000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nanhtrang3000
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.