Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3: Thảm họa

Tiểu thuyết gốc · 1764 chữ

Người viết: Nhân Thành Biên: Cu Bờm

Chương 3: Thảm họa

- Ùng... Ùng... Ùng... Rắc...

Âm thanh nứt gãy đến từ mọi phía. Mọi thứ rung động dữ dội. Trên trần nhà, vách tường, mặt đất bắt đầu xuất hiện những vết nứt. Bụi bay mịt mù, các mảnh vụn bê tông rơi rớt như mưa. Lại một cơn địa chấn nữa đến. Mọi người chen chút nhau chạy ra ngoài. Trên mặt mọi người đầy ắp hoang mang và sợ hãi. Những tiếng động lớn do cơn địa chấn gây ra như những nhát búa chát chúa giáng thẳng vào tim mỗi người.

- Ầm ầm...

Bên ngoài, các tòa nhà cao tầng trong thành phố bắt đầu sụp đổ. Những mảng bê tông khổng lồ, sắt thép và các tấm kính sắc bén đang phi nhanh xuống bên dưới.

- AAaaa.... Tôi không muốn chết!!

- Cầu xin Thượng Đế cứu lấy tôi cùng mọi người!

- Hu hu...

Tiếng khóc than inh ỏi ở khắp mọi nơi. Tất cả hoặc là nhắm mắt chấp nhận, hoặc kêu gào cầu xin Thượng Đế, hoặc ngất đi, hoặc xô đẩy muốn thoát khỏi chốn hỗn loạn này.

Từng mảng khổng lồ trên đầu đã cận kề. Lúc này chỉ còn lại những tiếng hét thê lương ngự trị. Đoàn người dẫm đạp lên nhau để thoát ra ngoài.

- Aaaa..

Lúc này, liên tiếp những âm thanh chói tai phát ra. Những mảng bê tông khổng lồ đua nhau chạm đất.

- Oanh... Oanh... Oanh...

- Choang... Phập...

- Choẹt...

Tuyệt vọng.

Máu đỏ văng tung tóe. Nhìn chúng giống như những bông hoa tươi thắm dâng ngày lễ ly biệt.

Thịt, não trắng, nội tạng, xương xẩu... mọi thứ đều bẹp dí. Bên kia còn có các mẩu cơ thể, tay chân, đầu lâu... đứt lìa rời rạc.

Mùi màu tươi hòa quyện cùng không khí nồng nặc xộc lên mũi khiến người ta khó có thể nào hô hấp nổi.

Cơn địa chấn đã qua đi.

Mọi thứ đổ nát. Thảm trạng xung quanh giống như là địa ngục trần gian. Hầu như chẳng còn một người nào sống sót.

Không gian chìm dần vào trong yên tĩnh.

Hiện tại chẳng còn tiếng động gì ngoại trừ thi thoảng những mảng lỏng lẽo còn sót lại rơi vỡ.

Gió lặng lẽ thổi qua.

Một xó xỉnh nào đó bỗng phát ra tiếng khóc nho nhỏ của trẻ thơ. Có lẽ nó là người may mắn nhất thế gian này, cũng có thể nó là người phải chịu nổi đau vượt trên tất cả những nổi đau.

- Mẹ.. mẹ.. hức hức...

- Cha tỉnh dậy đi... hức hức...

Xung quanh nó là một không gian tối tăm tĩnh mịch. Có lẻ nó vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu.

Nó dùng tay lay động cha mẹ nó. Tình cảnh hiện tại khiến nó cảm thấy sợ hãi vô cùng. Bụi bặm cùng mùi máu xung quanh làm nó muốn ngạt thở.

Không biết trải qua bao lâu, nó vẫn không ngừng lay động những khối cơ thể phía trước mà nó nghĩ là cha mẹ nó.

- Cha mẹ tỉnh dậy đi... Hạo Nam khát nước...

- mẹ ơi! Hạo Nam đói...

Thằng bé đã thấm mệt vì đói lả. Nó mấp máy môi. Nó chẳng muốn nhúc nhích tí nào nữa. Nó nằm ì bên khối cơ thể ấm áp của mẹ nó. Nó cảm thấy dễ chịu khi rúc vào đó. Nó nhận ra đây là mẹ nó nhờ mùi nước hoa mà mẹ nó dùng.

- Ư ư...

Một tiếng rên đau đớn phát ra từ cơ thể đó. Cơ thể đó bắt đầu cựa quậy. Thằng bé vui mừng bật đậy, nó dùng tay lay lay:

- Mẹ ơi! Mẹ ơi! Tỉnh dậy đi. Hạo Nam đói. Mẹ ơi! Mẹ ơi!

Mẹ nó mệt mỏi ôm lấy nó dỗ dành nói:

- Mẹ dậy rồi. Hạo Nam ráng nhịn đói thêm một lát nha.

Nàng khó nhọc trở mình. Đầu nàng hơi choáng, tai nàng có cảm giác như ai đó thổi Tù Và vào trong tai nàng. Nàng cảm thấy xung quanh chật chội cảm giác rất bức bối khó chịu. Chân trái của nàng tê rần chẳng còn cảm giác gì về nó nữa. Chắc nó đã gãy.

Hạo Nam nó ở đây. Vậy chồng nàng còn sống hay đã chết? Hô hấp càng dồn dập, nàng lo lắng. Bàn tay nàng run rẩy mò mẫm cơ thể to lớn bên cạnh mình. Nàng cảm thấy mắt cay lên vì nước mắt.

Nàng tự nhủ chắc anh ấy không sao. Chồng nàng tuyệt đối sẽ không sao. Nếu mất anh ấy thì có lẽ hai mẹ con nàng sẽ không sống nổi trên cõi đời này mất.

Tim nàng nhảy lên như một con nai nhỏ, nàng vui mừng đụng trúng thứ gì đó cộm lên từ túi quần cơ thể bên cạnh.

Một ngọn lửa nhỏ sáng lên thắp sáng không gian u tối chật hẹp. Trên tay nàng ngọn lửa từ chiếc bật lửa nàng vừa tìm thấy đu đưa nhảy nhót điệu nhảy điên loạn của ma quỷ. Tay nàng vẫn đang run rẫy liên hồi.

Lửa tắt ngúm.

Nước mắt nàng dàn dụa tựa như dòng suối nhỏ. Nàng không muốn để Hạo Nam thấy cảnh mà nàng vừa thấy. Nàng không muốn con nàng cảm nhận nổi đau đó.

Tuy đã biết được câu trả lời nhưng nàng không thể chấp nhận nó bởi vì nàng thấy một thanh thép quái ác đâm xuyên cổ họng chồng của nàng và tảng bê tông rơi xuống đã khiến tay phải anh ấy đứt lìa. Anh ấy đã chết.

Bất ngờ đầy tuyệt vọng. Nàng ngất lịm đi.

.o0o.

- mẹ... ơi! con khát... quá...

Hạo Nam mấp máy môi. Nó đã đói và khát quá rồi. Môi nó nứt nẻ, miệng lưỡi khô khốc. Nó chẳng biết ở đây bao lâu rồi. Nó chưa bao giờ phải bị cơn đói khát hành hạ đến vậy.

Một thứ chất lỏng gì đó ấm áp mùi vị mằn mặn tanh nồng chảy vào miệng nó. Thằng bé mút lấy mút để.

Có lẽ đã thỏa mãn, nó buông thứ đó ra rồi đánh một giấc ngủ nhẹ nhàng.

Cơn tê buốt từ cánh tay truyền đến khiến khuôn mặt nàng nhăn nhó. Nàng cắn chặt răng để giảm bớt cơn đau buốt.

Thì ra những lời thì thào của Hạo Nam cùng cơn đói khát ập đến nàng đã tỉnh dậy. Thương đứa con nhỏ, nàng cắn ngón tay mình để nó mút lấy máu mình. Lúc này nàng rất mệt vì bị cơn đói khát hành hạ. Cơ thể nàng lả đi.

Nàng tự nhủ rằng nàng không thể chết. Nếu nàng chết thì ai sẽ chăm sóc cho Hạo Nam. Hạo Nam sẽ ra sao? Nó phải làm thế nào để tự sinh tồn? Tuyệt đối nàng không thể chết. Nàng phải sống để nuôi dạy Hạo Nam.

Tay nàng mò mầm quờ quạng đụng trúng thứ gì đó ươn ướt nhớp nháp. Mặc kệ nó là gì, nàng bỏ nó vào trong miệng mình.

Mùi hăng nồng tanh tưởi xộc lên mũi nàng, nó quanh quẩn trong miệng nàng khiến nàng có cảm giác buồn nôn. Nhưng cuối cùng nàng cũng nhịn được nó.

Tay nàng vẫn vốc từng nắm, từng nắm một...

.oOo.

Lại không biết qua bao lâu. Có lẽ lại một ngày hay cũng có khi là một giờ đã trôi qua. Nàng không biết chắc nữa.

Cơn đói đã trôi qua. Tuy cảm thấy khá yếu nhược nhưng cơ thể nàng đã bình thường trở lại. Nàng đã cảm nhận được chân trái của mình. Có lẽ do va chạm mạnh và nằm một tư thế quá lâu khiến nàng cảm thấy nó tê rần mất cảm giác.

Hạo Nam nó cũng đã tỉnh dậy. Nó ôm xiết lấy cơ thể ấm áp của mẹ nó. Nó sợ mẹ nó sẽ im lặng như cha nó. Nó lo lắng hỏi nàng:

- Cha đâu rồi? Sao con gọi cha không trả lời hả mẹ?

Đây là câu hỏi mà nàng luôn không mong đợi Hạo Nam hỏi nhất. Môi nàng mấp máy muốn nói gì đó nhưng rồi nàng ôm chặt lấy Hạo Nam hôn hít đầu nó. Nàng hít một hơi thật sâu để lấy can đảm. Nàng gượng cười xoa lưng thằng bé rồi nhẹ nhàng nói:

- Cha con đến Thiên Đường rồi!

Thằng bé không hiểu lắm. Mẹ nói gì lạ nhỉ? Nó tò mò hỏi nàng:

- Thiên Đường là ở đâu hả mẹ?

Sau đó nó nhanh nhảu:

- Con muốn đến Thiên Đường gặp cha. Con muốn ra khỏi chỗ này. Con muốn cha, mẹ và con sống thật hạnh phúc. Hi hi

Sự hồn nhiên của Hạo Nam khiến những giọt nước mắt mà nàng kiềm chế nãy giờ lăn xuống gò má. Nàng lau nước mắt trên mặt, cố nén lại xúc động để giải thích cho Hạo Nam.

- Ừ! Rồi cả nhà ta sẽ đoàn tụ ở Thiên Đường cả mà.

-Thiên Đường là nơi mà những người có tâm hồn thánh thiện chung sống. Sau này con nhất định phải sống thật thánh thiện không được làm gì xấu thì ta mới đoàn tụ với cha con được. Nhớ nghe không!

- Thiên Đường là nơi rất đẹp. Những ánh sáng từ Thiên Đường sẽ làm con quên đi mọi mệt nhọc. Ở nơi đó...

Thằng bé thích thú chỉ về phía sau lưng nàng reo lên:

- Giống như ở kia phải không mẹ.

Nàng ngạc nhiên xoay người lại. Góc bên kia có một lỗ nhỏ bằng nắm tay. Ánh sáng lọt vào trong nhu hòa khiến lòng người dễ chịu.

Nàng buông Hạo Nam ra, vui mừng trườn đến nơi đó. Hai nẹ con nàng không thể cùng chết dần chết mòn ở đây. Nếu Thượng Đế đã cho họ được sống thì Ngài cũng không thể cắt đứt mọi hi vọng của họ được.

Nàng dùng tay đào bới nới cho cái lỗ ấy rộng ra. Mười đầu ngón tay của nàng đã xước. Nhưng nàng không quan tâm.

Nàng cố chấp cào bới ngày một nhanh. Nàng muốn được sống, nàng muốn Hạo Nam được sống. Nàng muốn hai mẹ con nàng thoát ra khỏi tù ngục đáng ghét này.

Tảng bê tông to chắn lại bàn tay đang bới của nàng lại. Nàng cảm thấy hụt hẫng. Nàng không cam lòng. Thượng Đế ơi! Ngài đang trêu đùa nàng sao?

Bạn đang đọc Tân Thế Giới sáng tác bởi nhanthanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhanthanh
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.