Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1606 chữ

Editor: Thiên Nguyệt.

Tô Nhuyễn Nhuyễn tung quyền cước để đi chết, còn chưa kíp xông vào, thì đột nhiên bị người bóp lấy sau gáy.

Là ai! Là ai bóp lấy cái cổ yếu ớt của cô!

Tô Nhuyễn Nhuyễn ngửa đầu ra nhìn.

Nhìn thấy Lục Thời Minh không biết từ lúc nào đứng phía sau cô, hiện taị đang nắm lấy cổ áo cô, mặt ôn nhu kéo cô trở về.

Một bên vừa kéo, một bên vừa nói chuyện," Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta bây giờ cần đi tiệm thuốc, em nên đi cùng với anh. Em ở đây một mình, anh không yên tâm."

Tôi rất yên tâm

Nhưng mọi phản kháng vô hiệu, Tô Nhuyễn Nhuyễn bị túm ra ngoài.

Tiệm thuốc cách siêu thị lớn này chỉ mất mười phút đi bộ.

Nghê Dương đề nghị không cần lái xe, bởi vì cô biết một đường tắt nhỏ có thể thông qua.

So với việc đi xe trên đường lớn cùng zombie đối mặt thì đi bộ trên con đường tắt không có zombie nào khiến người ta thoải mái hơn rất nhiều.

Mọi người nhất trí đồng ý.

"Ai, tôi không. . ."

Lục Thời Minh nắm lấy tay nhỏ của Tô Nhuyễn Nhuyễn đè xuống.

Tô Nhuyễn Nhuyễn bị ép đồng ý, ôm con chó nhỏ, dắt zombie chó, vẻ mặt ủy khuất mà không dám nói.

Ngoại trừ Nghê Dương, Lục Thời Minh, Tô Nhuyễn Nhuyễn, thì còn có Vương Căn cùng hai tùy tùng của hắn cùng đi.

Tất cả có sáu người hai con chó, chen nhau đi trong hẻm nhỏ.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn cái hẻm nhỏ trống rỗng, vô cùng nhớ đến dồng bọn zombie yêu dấu của cô.

Đột nhiên, cô nhìn thấy ở giữa không trung có đôi giày em bé đang bay.

Là loại giày màu trằng hồng.

"Nơi đó có người"

"Đó nhất định là bẫy. . ."

Nghê Dương còn nói chưa dứt lời, Tô Nhuyễn Nhuyễn đã anh dũng xông ra ngoài.

Nghê Dương: . . . Cái loại ngốc bạch ngọt nhà cô!Sao cứ thích làm anh hùng!

"Chị tới cứu em đây!"

Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm chặt lấy đứa trẻ, dùng sức kéo một cái.

Đứ bé trai liền được cô kéo từ trên cây kéo xuống.

"Tô Nhuyễn Nhuyễn!"

Nghê Dương cầm súng lên, cô cảnh giác quan sát bốn phía.

Quả nhiên, liền có một người đàn ông đi ra từ một chỗ trốn.

Nghê Dương nheo mắt lại, súng ngắm vào người đàn ông.

Người đàn ông đứng chỗ khuất bóng.

Hắn chậm rãi đi tới, hai tay hướng lên, làm ra tư thế đầu hàng.

Nghê Dương sau khi thấy rõ khuân mặt người đàn ông liền sững sờ, "Tiểu đội trưởng?"

"Cô biết tôi sao?" Người nam nhân có gương mặt lạnh lẽo cứng rẵn, tóc vừa thô vừa ngắn, vừa nhìn liền biết là một quân nhân đã trải qua quá trình huấn luyện khắc nghiệt.

Nghê Dương làm sao có thể không biết hắn.

Hắn là thần thoại trong bộ đội bọn họ, là thần tượng của cô.

Gương mặt lãnh khốc của người phụ nữ đột nhiên đỏ ửng hai gò má, thậm chí vươn tay lên vuốt thái dương vốn không có tóc của mình.

"Em, em cũng là bộ đội đặc chủng, tên gọi Nghê Dương. . ."

"A, tôi biết cô. Nữ thần xạ thủ Nghê Dương." ( xạ thủ hay hơn tay súng đúng không???)

Nghê Dương hai con ngươi phát sáng.

Thần tượng của cô thế mà biết cô.

Nghê Dương kích động mặt đỏ tới mang tai.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nói nhỏ: "Mặt cô bây giờ đỏ giống cái mông khỉ"

Nghê Dương hung tợn trừng cô.

Sau đó đột nhiên ý thức được Tiếu Trệ đang đứng dối diện với cô, lập tức nhăn nhó xoay người lại.

"Ngài, ngài cũng rất lợi hại."

"Anh có vật tư?" Vương Căn liếc một cái liền chú ý tới hai cái bao bên chân Tiếu Trệ, chen miệng nói:" Chúng tôi là người của căn cứ, anh cũng muốn đi căn cứ đúng không? Không bằng cùng nhau đi, tôi là người có dị năng hệ hỏa."

Vương Căn kiêu ngạo hất hàm.

Tiếu Trệ mặt không đổi sắc, nói: "Tôi mang theo em trai, sẽ không tiện. Chúng tôi tự đi là được rồi."

Nghê Dương lập tức phát ra âm thanh có chút kệch cỡm,

"A ha ha ha, không quan hệ, chúng em cũng rất thích trẻ con."

Tô Nhuyễn Nhuyễn: . . . Ngươi phụ nữ này, thế mà là người hai mặt.

"Bạn nhỏ thực sự là quá đáng yêu. Em có bị thương chỗ nào không?" Nghê Dương quay người, gương mặt mạnh mẽ cứng nhắc cố nặn ra nụ cười hiền lành.

Tha thứ cho người phụ nữ này đi, từ xưa đến nay cô không hề biết được cười "Hiền lành" là có ý nghĩa gì.

"Ham chơi chạy loạn, nên tôi đem nó treo ở đây, để nó ghi nhớ thật lâu."

Tiếu Trệ bước chân hơi gấp, đi lên đem em trai hắn ôm lấy.

Cậu bé cúi cái đầu nhỏ, trên đầu dội chiếc mũ con vịt màu vàng, từ đầu đến cuối đều không nói câu nào.

Tô Nhuyễn Nhuyễn kỳ quái nghiêng đầu một chút, bắt đầu móc túi.

"Em có ăn kẹo không?"

Cậu bé không nhúc nhích.

"Vậy thì không ăn! Vậy ăn khoai tây chiên nhé?" Tô Nhuyễn Nhuyễn tiếp tục móc, chiếc balo của cô hình như bên trong cái gì cũng có, "Coca được không?"

"Ừm. . . Cánh gà thì sao?" Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa mới móc ra, bên kia cậu bé bỗng nhiên thăm dò, há to miệng có chút máy móc.

"Ai nha, Còn chưa bóc túi ngoài mà!!" Tô Nhuyễn Nhuyễn kinh hô.

Tiếu Trệ một tay bịt miệng em trai, đem cánh gà lấy ra.

Cậu bé bắt đầu giãy dụa.

Tiếu Trệ mặt không thay đổi rút ra từ bên hông cái chổi lông gà.

Cậu bé liền an phận.

"Đồ ăn rất trân quý."

Tiếu Trệ đem cánh gà đưa trả lại cho Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn từ chối nói: "Không sao, bạn nhỏ thích mà." Sau đó, cô ngồi xổm xuống, "Em tên là gì nha?"

"Ôi ôi ôi. . ."

"Cái gì?" Tô Nhuyễn Nhuyễn xích lại gần.

Cơ thể Tiếu Trệ hơi cứng lại, thậm chí vô ý thức sờ lấy chổi lông gà.

Đột nhiên, một cái tay vươn ra, có chút hơi tái nhợt, thon dài sạch sẽ.

Đem đầu nhỏ của Tô Nhuyễn Nhuyễn kéo về sau, sau đó cùng Tiếu Trệ nói:" Hình như bạn nhỏ sợ người lạ."

Người thanh niên ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp, ưu nhã giống như đàn Cello.

Thực tế, Lục Thời Minh vốn chính là người rất thanh nhã.

Nhưng giờ là tận thế, loại người như vậy chỉ có thể là phế vật.

"Đúng, đúng vậy nó tương đối sợ người lạ." Tiếu Trệ thở dài một hơi, nói:"Em ấy tên là Tiếu Bảo Bảo."

"Tiểu Bảo Bảo?"

"Là Tiếu." Dừng một chút, Tiếu Trệ tự giới thiệu mình: "Tôi gọi Tiếu Trệ."

Tiếu Trệ!

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhớ lại, Trong nguyên tác đây không phải là người với nữ chính có gút mắc yêu hận tình thù sao? Là nhân vật phản diện đầu tiên kiêm nam phụ hai bi thương trong chuyện tình cảm đấy sao!!

Hắn bị đọc giả thân thiết đặt tên là Tiếu Tiểu Trư, còn bị trêu chọc là "Vai ác đáng quý của hiện tại" đây sao?

"Chúng tôi còn có việc, đi trước." Tiếu Trệ tựa hồ không muốn cùng người khác có nhiều kết giao, ôm lấy em tai của hắn, trực tiếp đi xuyên qua đám người.

Vương Căn phát ra một tiếng cười nhạo.

Nghê Dương một mặt tiếc nuối, cơ hồ nhìn bóng lưng của Tiếu Tiểu Trư bằng ánh mắt nóng bỏng.

. . .

Sau khi đến tiệm thuốc, thời gian cũng đã không còn sớm.

Lập tức trời sẽ tối, thời gian mà zombie thích hoạt động nhất.

Đối với việc bọn nó ngày đêm đảo lộn, lại còn thích thức đêm, Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy mình phải phối hợp với thời gian của bọn nó, không thì thực sự quá lãng phí.

"Tô Nhuyễn Nhuyễn, cô đi lấy thuốc." Nghê Dương chỉ huy nói.

Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm theo balo nhỏ, mang theo chó, ngồi xổm ở trước quầy hàng thủy tinh, chậm rãi lấy thuốc.

Lục Thời Minh đeo cái bao rách trên lưng, đi vào nơi dự trữ thuốc của tiệm.

Vương Căn giống như vô tình cùng đi sau lưng Lục Thời Minh, nguy hiểm nheo mắt lại.

Lục Thời Minh buông thõng đầu, đi đến một góc, đưa lưng về phía Vương Căn, trong tay không biết đang vuốt vuốt cái gì, phát ra "Lạch cạch, lạch cạch" thanh âm.

Vương Căn cười lạnh một tiếng, "Lục Thời Minh, tao khuyên mày nên thức thời một chút, tao còn có thể giữ lại cho mày một cái mạng."

Người thanh niên không nói gì, vẫn vuốt vuốt đồ vậy trong tay.

Nơi anh đứng là trong góc nên rất tối, trước người thanh niên mơ hồ lộ ra điểm sáng.

Mờ mịt tối nghĩa, trong bóng đêm lộ ra phần quỷ dị âm trầm.

Vương Căn nhìn loại con gà yếu ớt phía trước, thấy anh dầu muốn không ăn, lập tức liền tức giận, phát ra dị năng công kích

"Mày đi chết đi!"

Bạn đang đọc Tận Thế: Mỗi Ngày Gian Nan Đi Tìm Chết của Điền Viên Bào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bổncôngchúa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.