Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1106 chữ

Editor: Thiên Nguyệt.

Hai con ngươi của Nghê Dương sáng lên, sau đó cúi đầu, gương mặt nhăn nhó.

". . . Đây chính là, xe của cậu?"

Xe Audi bốn chỗ, thân xe trơn loáng, toàn bộ chiếc xe đều khoe bản thân mình rất đẹp.

Đây là một chiếc xe chạy bằng điện dành cho thiếu nhi năm tuổi.

Tô Nhuyễn Nhuyễn, Nghê Dương: . . .

Tô Nhuyễn Nhuyễn đưa tay nhấn, "Đây là cái nút gì?"

Xe nhỏ bắt đầu điên cuồng lắc lư.

Nghê Dương: . . .

Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức thu hồi tay mình trên cái nút mình vừa bấm.

[ ủy khuất ăn tay nhỏ tay jpg. ]

Nghê Dương hung tợn trừng cô một chút, tiện tay đập xuống.

"Em muốn mang anh về nhà, vào đêm khuya tại quán bar ~ "

"Đây là cái quỷ gì?" Nghê Dương giật nảy mình, lại một quyền đập xuống.

Xe nhỏ liền an tĩnh.

Tô Nhuyễn Nhuyễn lí nhí nói: "Nhạc cho trẻ nhỏ?"

Xe nhỏ xe lại hát lên, "Đến nha, hừ hừ hừ, vui sướng a, A ha ~ "

Nghê Dương: . . . Đây là nhạc dành cho trẻ mười tám tuổi đi.

. . .

Xe, tự nhiên vẫn là không có xe.

Ba người sáu cái chân, hai con chó tám cái chân.

Cùng nhau chen chúc trên chiếc xe vùng núi, lung la lung lay cố đuổi kịp chiếc xe vũ trang đằng trước.

Xe vũ trang đang được sửa chữa.

Tuy là trạng thái hiện tại của Vương Căn không được tốt, nhưng dị năng của hắn không vì thế mà mất đi hiệu lực.

Ba người trốn ở bên cạnh, Nghê Dương nhíu mày lại, quyết dịnh một việc vô cùng to gan: Cướp xe.

"Ai đi đối phó Vương Căn?"

Nghê Dương liếc nhìn một vòng hai con gà yếu ớt, lại nhìn một chút tổ hợp zombie chó và chó con đang đào hố lấp phân.

Nắm chặt khẩu súng trong tay, "Tôi đi."

"Vậy ai đi đối phó vũ trang binh sĩ kia đây"

Nghê Dương: ". . . Tôi đi."

"Vậy ai đi cướp xe đây?"

Nghê. Biểu lộ dần dần khó coi. Dương: ". . . Tôi."

"Vậy ai lái xe đây?"

Nghê. Mặt không hề cảm xúc. Dương, "Tôi."

Nghê Dương cảm thấy mình quá là khó khăn.

Cô đến cùng vì sao lại kết nhóm với hai con gà yếu đuối này đây?

Hai con gà yếu đuối bài bản ngồi trong bụi cỏ, chớp đôi mắt to xinh đẹp nhìn cô.

Nghe Dương cảm thấy hiện tại mình như gà mái mẹ chăm gà con.

Cô thở dài một tiếng, "Các ngươi cố gắng yên lặng chờ tôi ở chỗ này."

Tô Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên đưa tay, níu lấy một chút góc áo của Nghê Dương,"Người xấu đều sẽ bị trời đánh ngũ lôi." (trời đánh năm đạo sét)

Mặt Nghê Dương hiện ra tia cười nhạo, "Cô cho rằng đầy là đang quay phim truyền hình...."

Nói được nửa câu, sắc mặt Nghê Dương đột nhiên trở nên mười phần cổ quái.

Cô cười nói: "Đúng, người xấu đều sẽ bị trời đánh ngũ lôi." Thuận tiện hòa ái sờ sờ đầu nhỏ của Tô Nghuyễn Nhuyễn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: . . . Cô cười như vậy thật là âm hiểm làm tôi có chút sợ hãi nha.

Thực ra Tô Nhuyễn Nhuyễn muốn nói thêm nốt câu sau chưa kịp nói: Cô là nữ chính nhất định sẽ không có chuyện gì.

Nhưng lại không nghĩ tới, Nghê Dương căn bản không lọt tai câu nói sau của cô, cùng Lục Thời Minh nói liên miên cái gì đó mà cô không hề biết, sau đó Tô Nhuyễn Nhuyên liền thấy Lục Thời Minh lấy ra từ không gia một cái túi.

Nghê Dương cầm đồ ở trong tay ước lượng, sau đó đứng lên, bỗng nhiên hướng tới xe vũ trang mà ném.

"Phanh" một tiếng.

Nghê Dương bắn một phát súng vào cái túi kia.

Đồ vật bên trong rơi lả tả, mang theo ánh lửa, phủ đầy xe.

Sau đó Tô Nhuyễn Nhuyễn liền thấy trong xe vũ trang có người hoảng sợ đi ra thăm dò, nhưng còn chưa xuống xe, đầu ngón tay Nghê Dương xuất hiện dòng điện nhỏ, "Xoẹt xoẹt" một tiếng, cả chiếc xe vũ trang phát ra ánh sáng xanh lam.

Những bột phấn vừa rồi, là phấn sắt. . .

Dựa theo thực lực hiện tại của Nghê Dương, nhiều nhất chỉ bằng một trăm cây dùi cui điện dùng để tự vệ.

Căn bản không có khả năng một chiêu giải quyết hết.

Cho nên cô chỉ có thể nói là gặp may.

Dòng điện không mạnh lắm, chỉ là được phóng đại thông qua phấn sắt, khiến cho người bên trong xe nháy mắt mất đi năng lực hành động.

Vốn là một trận ác chiến, hiện tại biến thành nghiền áp.

Nghê Dương cầm một cây gậy gỗ.

Trước tiên đem Vương Căn từ bên trong ra, sau đó bảo Lục Thời Minh đem chiếc kia xe Audi kia ra.

"Cô muốn làm gì vậy?" Tô Nhuyễn Nhuyễn kỳ quái nói.

"A." Nghê Dương cười lạnh một tiếng, "Người khác bất nhân, chúng ta bất nghĩa."

Vương Căn bị trói trên chiếc xe nhỏ xa hoa.

Nghê Dương mở nhặc cho thiếu nhi lên, dùng điều khiển từ xa lái đưa Vương Căn đi ra xa.

Một đường y y nha nha hấp dẫn lấy Zombie.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: . . .

Quả nhiên là độc nhất là tâm nữ chính.

Không có Vương Căn, trên xe còn có một đống vũ trang còn thừa lại cùng những binh sĩ vũ trang đang nằm ngổn ngang lộn xộn, còn có đồ đần Đoạn Trân thiểu năng còn bất tỉnh nhân sự.

"Những người này làm sao bây giờ?"

Nghê Dương trầm tư nửa khắc, mở cửa xe.

"Trước giữ lại đi." Dừng một chút, Nghê Dương nhìn về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn cùng Lục Thời Minh, "Hai người chẳng lẽ không có gì muốn hỏi sao?"

Vừa rồi Nghê Dương đã phô bày dị năng hệ lôi của mình trước mặt bọn họ.

Cô khẩn trương nắm chặt súng.

Cô đã nghĩ kĩ lý do, cô sẽ nói là đột nhiên bạo phát ra, chính cô cũng không biết được rõ ràng . . .

Tô Nhuyễn Nhuyễn nói: "Cái xe . . . này có nhà vệ sinh không?"

Ai nha, cô đã không nín được á!

Lục Thời Minh nói: "Anh mang em xuống dưới đi "

Nghê Dương: Hai người này hai con gà yếu đuối có thể hay không tôn trọng tôi một chút?

. . .

Bạn đang đọc Tận Thế: Mỗi Ngày Gian Nan Đi Tìm Chết của Điền Viên Bào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bổncôngchúa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.