Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1408 chữ

Editor: Thiên Nguyệt.

Lần này dị năng giả đi ra ngoài tìm kiếm vật tư và đổi lấy dầu thô là Trịnh Thụ.

Hắn trực tiếp liền chọn Lục Thời Minh.

Sau khi nhìn danh sách được đưa lên, liền giật mình.

"Vì sao lại có Tô Nhuyễn Nhuyễn?"

"Là tự cô ấy báo danh."

Nói đến kẻ ngu này, người đưa danh sách lên lộ ra vẻ mặt ghen tị, "Tôi nghe nói nha, là cô ta luyến tiếc bạn trai, nên muốn cùng đi. Một mỹ nhân xinh đẹp như vậy, đáng tiếc. Nhưng mà bạn trai cô ta cũng không tồi."

Cặp đôi nhan sác này đã vang danh khắp cả căn cứ nên cũng chẳng có ai lạ gì.

Sắc mặt Trịnh Thụ cực kì khó coi, lập tức liền dùng mười ngón tay dây leo của mình xé nát tờ giấy.

Nhìn thấy Trịnh Thụ nổi giận, người đàn ông kia hoảng sợ muốn trốn đi, lại không né kịp, bị dây leo tức giận bóp chết.

"Đây là Zombie, ném ra ngoài."

Trịnh Thụ sắc mặt u ám nói với binh sĩ vũ trang đứng ngoài cửa.

Binh sĩ vũ trang nơm nớp lo sợ mà tiến đến, đem thi thể người đàn ông kéo ra bên ngoài.

Ở đây, dị năng giả chính là trời.

Nói ngươi là Zombie, thì ngươi chính là Zombie.

. . .

Trịnh Thụ chọn Lục Thời Minh.

Tô Nhuyễn Nhuyễn tự nguyện báo danh.

Mà sau khi nhìn thấy danh sách Nghê Dương cũng in lặng xoay người, cũng tự nguyện xin gia nhập.

Cô nói: "Tôi cũng không phải sợ hai người chết ở bên ngoài, chỉ là muốn tham gia mà thôi."

"Nha." Tô Nhuyễn Nhuyễn nghiêng đầu, cặp mắt to tròn phủ đầy hơi nước nhìn sang, thanh triệt thấy đáy, sạch sẽ không một tia bụi bặm.

Như hai viên bi thủy tinh xinh đẹp.

Nghê Dương thấy được cả bóng của mình trong đôi mắt ấy.

Cô một tay đặt lên đầu Tô Nhuyễn Nhuyễn, rồi ném cho cô một cái chủy thủ, "Bên ngoài bây giờ rất loạn, đến lúc nguy hiểm tôi sẽ không bảo vệ được cô. Cô phải học cách tự vệ."

Tô Nhuyễn Nhuyễn hai tay giơ loanj lung tung, muốn đón được thanh chủy thủ kia.

Chủy thủ theo kẽ hở của thủ pháp lung tung của cô mà rơi xuống đất.

Nghê Dương: "Ngu xuẩn! Ngay cả một cây chủy thủ cũng không đỡ nổi! Cô có thể làm cái gì! Cô đến cùng có thể làm cái gì!"

Tô Nhuyễn Nhuyễn ủy khuất nói: "Có thể ăn."

Nghê Dương: . . .

. . .

Cuối cùng cũng xuất phát.

Có mấy chục người đi làm mồi nhủ, chủ yếu là già yếu bệnh tật, đều ngồi trong một chiếc xe vũ trang.

Trong xe trang trí rất thoải mái.

Nhưng mà chỉ có mình Trịnh Thụ được thoải mái.

Bởi vì có một mình hắn được ngồi trên ghế của lão đại, còn tất cả mọi người đều ngồi dưới nền giống như người đang bán hàng đa cấp.

Tô Nhuyễn Nhuyễn dựa vào Lục Thời Minh, vụng trộm nhìn lên trên một chút.

Trịnh Thụ đang theo dõi cô, trong bóng tối, cả người hắn giống như bộ xác khô. Trên người còn có dây leo đang vung vẩy.

Nhìn chằm chằm cô xong, Trịnh Thụ lại bắt đầu cừu thị Lục Thời Minh.

Tô Nhuyễn Nhuyễn biết Trịnh Thụ hận không ngay lập tức biến Lục Thời Minh thành vịt nướng Bắc Kinh rồi treo ở nóc xe mà đón gió, để cải thiện tâm trạng lúc này.

Chỉ tiếc, vận mệnh pháo hôi như bọn họ không có được vận mệnh như vậy.

Bên trong góc toa xe, người thanh niên thần sắc lạnh nhạt, không hề dao động.

"Nhuyễn Nhuyễn, anh mang bánh mì cho em ăn này."

Lục Thời Minh từ trong túi lấy ra một cái bánh mì đưa cho cô

Nghê Dương nói: " Đồ ăn của chúng ta đều có hạn. Cậu cho cô ấy, thì ăn cái gì?"

Tuy là Lục Thời Minh có không gian, nhưng ở trước mắt bao nhiêu ngườingười, hắn không có khả năng lấy ra để ăn.

Lục Thời Minh lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp, mặt mũi tràn đầy cưng chiều nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn nói: "Nhuyễn Nhuyễn thân thể không được tốt, nên không thể bị đói được."

Người chung quanh lập tức bị cảm động phát khóc.

Tại tận thế, thế mà vẫn còn có tình yêu cảm động trời đất nhu vậy.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: Rõ ràng là chính anh kén ăn, không muốn ăn thì có.

"Nhuyễn Nhuyễn, nhanh ăn đi. Đây là anh giữ lại dành cho em đấy. Không sao đâu, anh không đói bụng."

Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm động đều muốn khóc.

Cái này bánh mì quá cứng, quá khô, ăn muốn nghẹn.

Cô cũng không muốn cùng loại nam chủ tâm cơ cơ này chơi đùa.

Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng Tô Nhuyễn Nhuyễn gặm bánh mì.

Tất cả mọi người là một bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc.

Bởi vì tất cả bọn họ sẽ ngay tý nữa sẽ chết trong miệng zombie.

Thậm chí ngồi bên cạnh Tô Nhuyễn Nhuyễn là ông lão bảy mươi tuổi đang ngồi khóc gọi mẹ.

"Ông ơi, ông đè lên chân cháu."

Tô Nhuyễn Nhuyễn kéo chân bị ông lão đè lên.

Lỗ tai ông lão không tốt, "A! Cháu muốn ăn móng heo hả? Hiện tại không có móng heo!"

Tô Nhuyễn Nhuyễn: . . .

. . .

Sau khi đi ra ngoài hai tiếng thì đến điểm thu thập vật tư.

Đây là một cái thương trường lớn.

Mọi người lần lượt xuống xe.

Nghê Dương nắm chặt súng trong tay, nhìn thoáng qua Trịnh Thụ, nhắc nhở Lục Thời Minh: "Cậu cẩn thận."

Lục Thời Minh phong khinh vân đạm đứng ở nơi đó, có chút ngửa đầu, lộ ra đẹp mắt cái cằm cùng thân thể gầy yếu.

Kiên trì với hình dạng con gà yếu đuối.

"Ừm." Anh nhẹ nhàng hừ ra một cái, giống như là tâm tình rất không tệ.

Thậm chí còn cúi đầu sờ sờ cái đầu nhỏ Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn bị cái bánh mì kia làm cho nghẹn trắng cả mắt.

Cánh cửa đóng chặt, bên trong chỉ có mấy con zombie mặc đồng phục an ninh.

Binh sĩ vũ trang rất đơn giản đem những Zombie kia giải quyết, sau đó kêu mọi người vào thu thập vật tư.

Họ chỉ dọn dẹp lầu một.

Trịnh Thụ đưa tay chỉ Lục Thời Minh, "Mày đi trên lầu cầm quần áo mùa đông xuống đây."

Trên lầu khẳng định còn có những zombie khác

Ý đồ của Trịnh Thụ hết sức rõ ràng.

Lục Thời Minh trên lưng đeo bao, hướng đến lầu hai mà đi.

Tô Nhuyễn Nhuyễn như cái đuôi nhỏ mà đuổi theo.

Hai con ngươi Trịnh Thụ nhíu lại, âm thầm cắn răng, mặt nhăn như quả bí đỏ.

Trước kia Trịnh Thụ là người tàn tật.

Khi sinh ra hắn đã không có tay.

Bị ném vào cô nhi viện.

Ở cô nhi viện hắn sống cũng khôn được tốt, vì không có tay nên ai cũng bắt nạt hắn.

Về sau, hắn trưởng thành rồi thì chỉ có thể dựa vào tiền cứu tế mà sống qua ngày.

Hắn như là con chuột bẩn thỉu sống trong khe cống ngầm, ai cũng có thể dẫm mộ chân.

Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới, có một ngày, "tay" hắn thế mà lại mọc ra.

Hắn rất yêu này đôi "Tay" này.

Đôi "tay" này cho hắn hy vọng, cho hắn quyền thế, cho hắn những gì mà hắn muốn.

Những người trước kia xem thường hắn, bây giờ đều quỳ trên mặt đất mà cầu hắn.

Thậm chí hắn bảo họ liếm chân hắn, bọn họ cũng sẽ cảm động đến rơi nước mắt.

Trịnh Thụ rất hưởng thụ những điều ấy.

Hắn biết, Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng như đám phụ nữ kia.

Chỉ cần nhìn thấy thực lực của hắn, nhận ra tận thế tàn khốc đến thế nào, thì sẽ theo hắn mà thôi.

Hắn có thể cam đoan rằng với dung mạo tuyệt thế như cô, hắn sẽ chỉ độc sủng một mình cô thôi.

Bạn đang đọc Tận Thế: Mỗi Ngày Gian Nan Đi Tìm Chết của Điền Viên Bào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bổncôngchúa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.