Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1088 chữ

Editor: Thiên Nguyệt.

Lục Thời Minh phát sốt.

Gò má trắng nõn nhiễm lấy một tầng hồng tinh tế.

Dựa vào trong ngực Tô Nhuyễn Nhuyễ, trông vừa suy yếu lại đáng thương bất lực.

Thanh niên lớn lên rất đẹp, tóc đen nửa ướt, thân thể thon gầy, bộ dáng bất lực như vậy khiến người khác nhìn cảm thấy đau lòng.

"Thuốc hạ sốt đây rồi."

Nghê Dương ra chỗ bác sĩ cầm thuốc hạ sốt lại.

Tô Nhuyễn Nhuyễ lập tức đưa thuốc vào miệng Lục thời Minh.

Nhưng mà người thanh niên như thế nào cũng không chịu mở miệng.

Tô Nhuyễn Nhuyễn không có biện pháp, chỉ có thể cương quyết bẻ miệng ra.

"A!"

Hậu quả là bị thanh niên hung hăng cắn một ngụm.

Anh anh anh.

Tô Nhuyễn Nhuyễn đau lòng thổi thổi cái tay nhỏ bị cắn đau, chịu đựng xúc dộng muốn rót thuốc trừ sâu DDVP cho Lục Thời Minh, mà bắt đầu quát uống thuốc.

"Đây là thuốc hạ sốt, uống rồi mới tốt lên được."

Người thanh niên vẫn nhắm mắt, giữa mày nhíu lại, tựa hồ là gặp ác mộng.

Hắn cảm thấy được có một bàn tay, mềm như bông đang vuốt mặt hắn, mang theo độ ấm, lại ôn nhu giống kẹo bông gòn. Giọng nói cũng rất êm tai, nhu nhu mềm mềm, mang theo chút trẻ con.

Lục thời Minh có chút không muốn tỉnh.

không chỉ vì nơi hắn đang ngủ mà còn vì âm thanh lải nhải bên tai hắn mềm như bông.

Tô Nhuyễn Nhuyễn thử tính véo miệng anh ra.

Người thanh niên cắn chặt khớp hàm, một chút cũng không chịu buông ra.

Tính cảnh giác thật kinh người.

Tô Nhuyễn Nhuyễn thở dài một tiếng, duỗi tay nắm cái mũi của Lục Thời Minh.

Lục Thời Minh: . . . khuất phục ở miệng ra.

Tô Nhuyễn Nhuyễn vui rạo rực đem thuốc hạ sốt dùng sức đẩy vào, chỉ hận không thể trực tiếp nhét thuốc vào cổ họng anh.

Ăn thuốc hạ sốt xong, bệnh của người thanh niên đã trở nên tốt hơn nhiều.

Kỳ thật Tô nhuyễn Nhuyễn một chút cũng không lo lắng.

Bởi vì Lục Thời Minh có linh tuyền, chỉ cần đem chính mình ngâm vào một lúc thì cái gì cũng sẽ tốt lên.

Vì để tiện cho Lục Thời Minh trốn vào trong linh tuyền.

Tô Nhuyễn Nhuyễn thở hổn hển kéo ra một cái khăn trải giường màu trắng, thế một cái người Lục Thời Minh, còn cẩn thận che từ đầu đến chân.

Nghê Dương:" Vì sao lại lấy khăn trải giường màu trắng."

Tô Nhuyễn nhuyễn:" Anh ấy thích màu trắng."

Nghê Dương:" Vì sao còn đắp cả trên mặt."

Tô Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu, nhìn thoáng qua Lục Thời Minh đắp trên người cái vải trắng quy quy củ củ nằm ở nơi đó, nghĩ nghĩ , nói:" Tôi luyện tập trước một chút."

Có lẽ sau này còn có thể tự mình đắp vải bố màu trắng cho chính mình đấy.

Nghê Dương:. . .

. . .

Tùy rằng xe vũ trang đã sửa được rồi, nhưng Trịnh Thụ đã chết, đội ngũ như rắn mất đầu.

Những binh lính vũ trang ỷ vào mình có súng, liền bắt đầu muốn là gì thì làm.

"Trước khia Trịnh Thụ còn sống, một ngày đã ba cái bánh mì, hiện tại một ngày chỉ có một cái, là muốn chúng ta đi chết sao?"

Có người oán giận.

Tô Nhuyễn Nhuyễn bẻ bánh mỳ trong tay, hướng tới miệng Lục Thời Minh mà nhét.

"Em không bị sao hết, thân thể anh đang không tốt, ăn nhiều một chút."

Bánh mỳ thấp kém như vậy, Lục Thời Minh luôn luôn không ăn, sau đó choTtô Nhuyễn Nhuyễn ăn.

Rốt cuộc cũng có cơ hội, Tô Nhuyễn Nhuyễn dùng sức nhét vào miệng anh.

Người thanh niên suy yếu dựa vào nơi đó, ngước mắt nhìn thoáng qua Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Thiếu nữ mở to cặp mắt thủy linh linh, xinh đẹp giống bầu trời đầy sao.

Lục Thời Minh duỗi tay, đè lại đầu nhỏ của tô Nhuyễn Nhuyễn, sau đó đem bánh mỳ mình đã gặm một nửa hướng tới miệng Tô Nhuyễn nhuyễn nhét.

"Ngô. . ."

" Nhuyễn Nhuyễn cũng không thể bị đói."

Trên miếng bánh mỳ còn dính nước miếng của Lục Thời Minh, Tô Nhuyễn Nhuyễn ăn cũng không được, không ăn cũng không được.

Nhìn thoáng qua cặp tình lữ đang phát cẩu lương, Nghê Dương nói:" Không phải mỗi người có một cái sao?"

Hai người như vậy là muốn ghê tởm người khác sao?

Tô Nhuyễn Nhuyễn một bên nuốt bánh mì, một bên nước mắt lưng tròng:" Cảm động quá."

Lục Thời Minh nghỉ dưỡng một ngày, thân thể đã tốt hơn rất nhiều.

Trên người anh mang theo hơi nước thanh tân thoải mái, ngồi bên cạnh tô Nhuyễn Nhuyễn, bộ dáng vô cùng dễ chịu.

Tô Nhuyễn Nhuyễn biết anh nhất định là đã trộm vào linh tuyền.

Thi thể của trịnh Thụ bị ném đi.

Lục thời Minh hỏi Nghê Dương:" Kho hàng sao lại bị cháy?"

"Kho hàng vốn dĩ có nhiều đồ dễ bén lửa." Nghê Dương nói:"Có thể là ai không cẩn thận đi."

Không cẩn thận cũng không thể không cẩn thận đến mức như vậy đi.

Một đám cháy, liền thiêu chết một cái Trịnh thụ.

Ngày thường ở khu căn cứ, Trịnh Thụ gây thù chuốc oán nhiều, việc này nói không chừng là có ai đó muốn giết hắn.

"Chúng ta còn muốn đến khu dầu thô sao?"

Một đường này, trải qua zombie triều cùng kho hàng cháy, vật tư họ mang đã không còn thừa nhiều lắm.

Chỉ có thể đổi được rất ít dầu thô để trở về.

Nghê Dương nói:" tới cũng đã tới rồi, cứ đi thử một chút."

Bất quá việc này không phải do Nghê Dương định đoạt.

Binh lính vũ trang bên kia cũng chia làm hai phe.

Một phe nói phải về căn cứ.

Một phe nói muốn đi khu dầu thô.

Đối mặt với hai phe binh lính vũ trang, Nghê Dương biểu diễn phá đầu zombie một trăm dặm, những người này liền an tĩnh.

------------------------------------------------------------

Những lượt thích ở mỗi chương truyện sẽ là động lực để mình có nghị lực dịch truyện hơn nên mong rằng các bạn có thể like cho mình ở mỗi chương nhé.

Bạn đang đọc Tận Thế: Mỗi Ngày Gian Nan Đi Tìm Chết của Điền Viên Bào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bổncôngchúa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.