Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thẻ bài ma

Phiên bản Dịch · 1974 chữ

( Quyển 1) Chương 42: Thẻ bài ma

  Quỷ hồn, u linh, có vô số truyền thuyết về loại chuyện này trên khắp thế giới, nhưng truyền thuyết là truyền thuyết. Đại bộ phận thời điểm đều là lừa tiểu hài tử, không có người trưởng thành nào sẽ thật sự tin tưởng trên đời này có ma.

  Nhưng hiện tại sắp đến ngày tận thế, con người sẽ dễ dàng tin vào những điều kỳ lạ, nên trên đời này có ma cũng có thể chấp nhận.

  Đúng lúc này, hồn ma trúng mũi tên nguyên khí của Lý Hạ như bị khiêu khích, hóa ra vẻ mặt cực kỳ khủng bố, tràn ngập bạo ngược cùng tàn nhẫn, đột nhiên lao thẳng về phía mấy người.

   “Cẩn thận, đừng có động vào thứ này!”

Ngô Minh rút ra bài học, người đàn ông trung niên thức thời vội vàng hét lên, lúc này hai binh lính cũng kinh hoảng rút súng bắn.

  Phanh!

  Viên đạn gào thét với động năng cực mạnh, ngay sau khi viên đạn kim loại được bắn ra lập tức xuyên qua bóng ma bắn trúng bức tường phía sau, tài thiện xạ của người lính rất chính xác, nhưng vô dụng khi đối mặt với một hồn ma

  Bóng ma cực nhanh, lập tức sà vào một người lính, thân thể người đó cứng lại, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đen trợn lên, ngay sau đó một làn sương xanh xuyên thấu vào trong cơ thể người lính.

   “Không ổn!”

Người đàn ông trung niên lập tức lấy ra một khẩu súng lục khi nhìn thấy cảnh này, bóp cò về phía người lính.

  Viên đạn xuyên qua cơ thể người lính mang theo một lớp sương máu, nhưng người sau không ngã xuống mà ngẩng đầu lên cười toe toét, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một nụ cười đáng sợ.

  Đừng nói người trung niên, ngay cả người can đảm nhất cũng có thể sợ chết khiếp, một người lính khác sợ đến mức dùng súng tiểu liên trong tay bắn điên cuồng vào đồng đội, nhưng xác đối phương đã bị đập nát mà vẫn không ngã xuống.

  Nó há miệng phát ra âm thanh cạc cạc trong cổ họng có thể khiến bất kỳ ai hỏng mất.

  Khoảnh khắc tiếp theo, người lính bị ma ám định lao lên nhưng chưa kịp di chuyển thì đã bị một tia sáng lạnh cắt đứt.

  Vèo vèo!

  Một đám mây mù màu xanh lá cây xuất hiện từ bảy lỗ thủng nơi đầu bị chặt, tập hợp lại thành một bóng ma trên không trung. Chính là Ngô Minh vừa động thủ, lúc này sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên vừa mới bị hồn ma xuyên qua đã gây cho anh ta rất nhiều thương tổn.

  Lúc này, người đàn ông trung niên nghĩ tới điều gì đó vội vàng lấy ra một tấm thẻ, sau đó lầm rầm niệm chú kích hoạt.

  Bang!

  Tấm thẻ hóa ra là một cây thánh giá bằng gỗ có khắc những chữ phù văn kỳ lạ, không cần phải nói, đây là một tấm 'Thẻ ơn trời' dành cho người trung niên, kỳ lạ mà nói loại thánh giá tôn giáo này thực sự có tác dụng.

  Một tia sáng trắng mềm mại từ thập giá phát ra, hồn ma thực sự không dám tới gần, xẹt qua bên ngoài phạm vi của bạch quang, thỉnh thoảng cười toe toét với mấy người, lộ ra vẻ mặt ma quái đáng sợ.

  Không thể nghi ngờ đây là một loại quái vật mới nhưng cũng phải hiếm thấy, ít nhất ở Tân thế giới Ngô Minh cũng chưa gặp phải u linh quái vật như vậy. Chính vì nguyên nhân này mà Ngô Minh mới vừa đột nhiên không phản ứng kịp bị hồn ma xuyên qua, cảm giác như bị hồn bay phách lạc, thân thể không chút tuân lệnh, lạnh thấu xương.

  Vừa mới bị hồn ma xuyên qua, nguyên khí trong cơ thể Ngô Minh đột nhiên giảm đi mười đơn vị. Nếu không phải Ngô Minh đã thức tỉnh, trong cơ thể ẩn chứa sức sống mãnh liệt thì anh ta đã chết giống như người lính vừa rồi, hoặc là bị ma nhập biến thành quái vật đáng sợ.

   "Ngô Minh, anh ổn chứ?"

Ở đây người lo lắng nhất cho Ngô Minh là Lý Hạ, nhưng sau khi biết Ngô Minh chỉ mất đi chút nguyên khí cô mới thả lỏng.

   "Đây là ma, ma thật, có thể chiếm hữu thân thể của một người và điều khiển cơ thể của người này, đáng sợ hơn những ký sinh trùng đó, các vị không bao giờ được để nó chạm vào người!"

Có thập giá bảo hộ, người đàn ông trung niên trở nên táo bạo hơn một chút, bắt đầu cẩn thận xem xét hồn ma, sau đó nói:

"Nhân tiện, tôi còn chưa tự giới thiệu. Tôi tên là Giang Lương, thức tỉnh giả của đội số hai. Tôi từng là thành viên Hiệp hội nghiên cứu tôn giáo, có lẽ đó là lý do tại sao lá 'Thẻ ơn trời' của tôi là 'Thập tự giá hộ mệnh' này. "

   " Anh có biết làm thế nào để giết hồn ma này không? "

Ngô Minh hỏi. Rõ ràng, vũ khí sắc bén và đạn đều không thể gây sát thương cho hồn ma này, tuy rằng bọn họ tạm thời được bảo vệ bởi lá 'Thẻ ơn trời' của Giang Lương trung niên, nhưng dù sao đây cũng không phải là giải pháp lâu dài.

   “Công kích bình thường không có tác dụng với nó, ít nhất hiện tại ta không biện pháp đối phó nó!” Giang Lương ăn ngay nói thật.

  Lý Hạ lúc này mới nhớ tới cái gì, vội vàng nói:

"Vừa rồi xem ra mũi tên nguyên khí của ta có thể làm nó bị thương, nhưng hiện tại đã không còn nguyên khí cho nên không thể dùng cung tinh linh được nữa!"

Nghe được lời nói của Lý Hạ, Ngô Minh lập tức nhận ra loại ma quái này có thể bị tổn thương bởi nguyên khí, nhưng hiện tại anh ta không có một thần chú nào như vậy.

   "Rời khỏi đây trước, tuy rằng nơi này ẩm mốc, nhưng chúng ta không có ngạt thở, cũng chưa trúng độc, chứng tỏ ở đây có không khí lưu động, tìm lối ra. Nghe nói ma sợ ánh sáng mặt trời, chỉ mong tin đồn này là thật!"

Ngô Minh lúc này mới nói ra đề nghị này, đương nhiên được mọi người áp dụng ngay lập tức.

  Hắc ám là thế giới của ma, may mà có Giang Lương dùng thánh giá bảo vệ, hồn ma chỉ có thể gào thét cách xa hai thước, không dám tới gần. Bốn người chậm rãi tiến lên phía trước dọc theo đường hầm trú ẩn, lúc này khả năng nhận thức nhạy bén của Lý Hạ phát huy hết tác dụng, chỉ có cô mới có thể nhìn thấy cảnh vật ánh sáng không chiếu đến, trong bóng tối Ngô Minh phát hiện đôi mắt cô phát ra ánh sáng màu bạc, điều này càng củng cố thêm ý nghĩ rằng Lý Hạ là thức tỉnh giả hiếm có trong lòng anh.

  Dựa vào sự hướng dẫn của Lý Hạ, mọi người đi qua một số ngã ba và ngã rẽ, trên đường đi Ngô Minh nhận ra Lý Hạ dường như nhìn thấy thứ gì đó tỏ ra rất sợ hãi. Theo nhận thức của anh ta ở đó chỉ có bóng tối, cho dù thị lực của Ngô Minh đã được nâng cao rất nhiều, nhưng anh vẫn chỉ có thể nhìn thấy một số hình bóng mơ hồ.

   “Sao vậy?”

Ngô Minh không nhịn được hỏi lớn.

  Lý Hạ sắc mặt tái nhợt, cắn môi không nói mà chỉ vào thông đạo đi hướng khác, bởi vì hồn ma vẫn đang theo sát nên Ngô Minh không kiểm tra được chỉ có thể đi theo.

  Đi được một đoạn, mọi người thấy trước mặt hiện ra một cánh cổng sắt.

  Phía sau cánh cổng sắt là một đống gạch, nhưng có nhiều kẽ hở, không khí trong lành từ đây tràn vào, không khó để thức tỉnh giả có thể loại bỏ chướng ngại vật như vậy.

  Đẩy xuống chướng ngại vật này, cả bốn người đi đến một tầng hầm bỏ hoang, đi lên cầu thang thì phát hiện hóa ra đó là một nhà kho bỏ hoang chỉ cách nơi họ bị bao vây 500 mét. Ngô Minh âm thầm líu lưỡi, không thể tưởng được ở phía dưới bọn họ đi xa như vậy.

  Giờ phút này, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, mang đến cho người ta cảm giác tái sinh.

  Nhưng mà đám trùng nhân vây quanh kho lương phía xa vẫn chưa rút lui, bốn người bọn họ đều đề phòng, đương nhiên sau khi đi lên thì hồn ma thật sự không dám đi theo từ từ biến mất ở trong bóng tối, thật sự là sợ hãi ánh sáng mặt trời.

  Vào lúc này, Ngô Minh tìm cơ hội để kéo Lý Hạ một mình sang một bên và hỏi cô ấy những gì cô ấy vừa nhìn thấy.

  Lý Hạ suy nghĩ một chút nói: “Ngô Minh, lúc ấy em sợ anh đi qua mạo hiểm, cho nên không nói cho anh, em nhìn thấy một Tạp phiến xanh đen!”

   “Tạp phiến? ”

Ngô Minh sửng sốt.

  Ở Tân thế giới, cũng có những Tạp phiến tốt và xấu, một số Tạp phiến hiếm thậm chí còn có giá trị hơn một số thẻ cao cấp.

  Có thể thứ Lý Hạ nhìn thấy cũng là một Tạp phiến quý hiếm, nhưng Lý Hạ sợ mình sẽ mạo hiểm, nói cách khác, nếu lúc ấy đi qua lấy Tạp phiến chính mình sẽ gặp nguy hiểm.

  Ngoài ra, Ngô Minh còn nghĩ đến một điều nữa, đó là làm sao có thể có một Tạp phiến trong một hầm trú ẩn mà không có ai ở trong ít nhất 50 hoặc 60 năm?

  Lý Hạ lúc này mới nói tiếp: "Tạp phiến rất lớn, giống như một quyển sách dày, em nhìn thấy rất nhiều thi thể nằm chung quanh Tạp phiến, tất cả đều đã khô. Hơn nữa, trong đó có một vài hồn ma lang thang, nếu anh tới đó nhất định sẽ gặp rắc rối cho nên em không có nói cho anh lúc đó. "

  Ngô Minh gật gật đầu nhìn lại lối vào tầng hầm tối, suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng gạt bỏ kế hoạch đi xuống xem. Hầm trú ẩn thật sự rất quỷ dị, nhất là bây giờ còn chưa tìm ra cách đối phó với hồn ma, sau này tìm cơ hội xem thử thôi.

  Lúc này, người lính đi dò xét mới lặng lẽ chạy lại và gọi mọi người ra ngoài. Anh ta tìm được một chiếc xe còn có thể lái được, đã hơn ba giờ chiều, còn hơn hai tiếng nữa là trời tối, tốt nhất ban ngày nên trở về khu vực an toàn.

  Ai có thể nghĩ rằng cách đây vài giờ đã có hơn 600 người và hơn 100 chiếc xe, giờ chỉ còn lại 4 người trong một đội khổng lồ như vậy.

  Có thể trùng nhân xung quanh đều bị thu hút tới kho lương thực, Ngô Minh và những người khác không gặp bất cứ nguy hiểm nào trên đường đi, có thể yên tâm trở về vùng an toàn.

Bạn đang đọc Tận Thế Tân Thế Giới ( Bản Dịch ) của Ám Hắc Gia Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hivit
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 478

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.