Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

tận thế không đáng giá nhất là nữ nhân

Phiên bản Dịch · 984 chữ

Cánh cửa siêu thị mở ra, Lâm Du Du ngã nhào trên sàn nhà, căn bản không còn cảm giác đau đớn, vội vàng bò ra sau lưng Lâm Phàm, sợ hãi nhìn đám zombie đang lao đến.

“đóng cửa..đóng cửa đi, zombie sắp đến rồi…làm ơn”.

Lâm Du Du mặt cắt không còn giọt máu, sợ hãi hét lớn.

Lâm Phàm cúi đầu nhìn cô nàng bị doạ đến sắp ngất còn đang ôm chân hắn, chỉ cần một ý nghĩ. Dị năng từ trường theo đó thoát ra khống chế 10 chuôi phi đao bay ra ngoài gặt hái điểm tích luỹ, đám zombie máu cơ thể phun trào ra ngoài, đầu bị nổ tung, tứ chi bị cắt cụt ngủn, chết đến không thể chết thêm được.

Thời gian chưa đến 2 phút, Lâm Phàm đồ sát đám zombie thu được thêm 20 điểm kinh nghiệm. điểm đạt 251/500 lên Lv5.

Chỉ là vài chục tên zombie căn bản không tạo được áp lực cho Lâm Phàm, hắn xoay người, ngồi trước mặt Lâm Du Du nhẹ nhàng nâng cằm nàng cảnh cáo “hãy nhớ lấy lời cô vừa nói, ban nãy chỉ là cảnh cáo, nếu như còn có lần sau thì thi thể bên ngoài kia sẽ là cô”.

Vỗ vỗ mặt nàng, Lâm Phàm lạnh nhạt nói “tận thế nữ nhân có rất nhiều, thậm chí so với cô còn ưu tú hơn nhiều, chỉ cần ta muốn, có thể tìm được rất nhiều”.

Sững sừo nhìn hình ảnh ngoài cửa, Lâm Du Du không rét mà run, trong lòng đã sợ Lâm Phàm đến cực điểm.

Những tên zombie tưởng chừng như rất cường đại đối mặt với hắn chỉ như là đàn dê đợi thịt, chỉ cần hắn muốn có thể cắt bọn chúng thành thịt băm, vài giây là có thể giải quyết toàn bộ.

Lâm Phàm tựa như một đại ma vương, hiện tại nàng không dám có ý nghĩ phản kháng dù chỉ một chút, lời hắn vừa nói đã in sâu vào tâm trí nàng, hiện tại là tận thế, thử hỏi thứ đồ gì không đáng giá nhất, đương nhiên là nữ nhân.

Đúng như lời Lâm Phàm nói, trong tận thế nữ nhân có rất nhiều, chỉ cần hắn muốn, có thể tìm được rất nhiều, vóc dáng so với nàng còn xinh đẹp hơn. Chỉ cần hắn vẫy tay sẽ có một đám vẫy đuôi gọi Lâm Phàm là chủ nhân.

Đến lúc đó thì nàng sẽ là gì, sẽ là món đồ gì. Đến khi đó nàng có đủ tư cách gọi hắn là chủ nhân không nữa. nàng sợ sau khi hắn chơi chán nàng sẽ đem nàng như món hàng hoá, đẩy cho người khác đến lúc đó nàng sẽ qua tay bao nhiêu tên đàn ông rồi không biết có còn là con người nũa hay không, nghĩ đến đây cơ thể nàng liền run lên bần bật.

Là một cô gái có tư chất thông minh, đôi lúc rất hiểu chuyện, hiện tại nàng đã suy nghĩ rõ ràng, nếu đã không thể trốn thoát, thì phải đoạt được một vị trí trong lòng hắn, làm cho hắn không thể quên được nàng, về sau mới không bị vứt bỏ như món đồ bỏ đi.

Từ từ đứng dậy, nhìn tên thanh niên cách đó không xa đang cắm cúi ăn uống. Lâm Du Du từng bước đi tới bên kệ hàng, lấy xuống vài món đồ ăn mang đến bên Lâm Phàm.

“Ngài hãy ăn những món này đi, so mới những món kia ngon hơn và đủ dinh dưỡng”.

Nhìn thấy hành động của nàng hiển nhiên là đang lấy lòng hắn, nhìn lại vài lần Lâm Phàm nhẹ gật đầu nhận lấy đồ ăn từ từ thưởng thức, rất nhanh Lâm Du Du đi lại một vòng đem cho hắn một bát canh gà nóng hổi.

Nhận lấy bát canh Lâm Phàm ngẩng mặt lên nhìn nàng hỏi “đã suy nghĩ kỹ rồi sao?”

“Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi.” chần chờ một lát sau nàng nhẹ giọng hỏi: “tôi có thể cầu xin ngài một chuyện được không?”

Nói đi

“Nếu về sau ngài chơi chán ta, làm ơn có thể đừng đẩy ta cho người khác có được không? Tôi sẽ nghe lời ngài tuyệt đối”.

Lâm Phàm suy nghĩ một lát liền nói “yên tâm đi, nữ nhân của ta thì chỉ thuộc về một mình ta và chỉ có ta mới được sử dụng, ta không có loại đam mê đem vứt bỏ nữ nhân của mình”

Nghe được lời cam đoan của Lâm Phàm, Lâm Du Du nhẹ thở phào, giống như gạt bỏ được gánh nặng trong lòng.

“tôi lên là Lâm Du Du, tôi có thể xưng hô với ngài như nào, có thể gọi là chủ nhân không?”

Ta tên Lâm Phàm còn về phần xưng hô, gọi chủ nhân là được rồi.

Thá độ của Lâm Phàm làm nàng cảm thấy an tâm đôi chút, phát hiện rằng chủ nhân của nàng cũng không khó để bắt chuyện, điều kiện tiên quyết là phải biết nghe lời, vậy mới không bị thất sủng.

Lát sau Lâm Phàm đã ăn no, thực lực hắn tăng lên theo đó sức ăn cũng khoẻ hơn trước đây nhiều.

Ta ăn no rồi, cô có thể tiếp tục ở trong nhà kho này.

Thấy hắn đứng dậy đi ra ngoài cửa, Lâm Du Du liền vội vàng gọi với theo “ chủ nhân, ngài muốn đi đâu vậy”

Hắn đáp: ta đi sử lý đám zombie xung quanh.

Lâm Du Du liền hỏi “ngài có thể đưa tôi đi theo không, tôi cam đoan sẽ không làm vướng chân ngài”.

Hắn quay người lại, quan sát Lâm Du Du rồi nhẹ dật đầu đáp : Được.

Bạn đang đọc Tận Thế: Toàn Thế Giới Chỉ Ta Có Được Dị Năng (Bản Dịch) của Cô Cô Đát
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nambuiphi1
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.