Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại chiến người ngoài hành tinh(p2).

Tiểu thuyết gốc · 1850 chữ

- Chị gái hung dữ?

Mọi người nghe vậy thì không khỏi nghi hoặc nhìn lại người thiếu niên trước mặt này, sau đó lại nhìn đến vẻ mặt thiếu tướng của bọn họ đang vừa thẹn vưa giận mà khuôn mặt đỏ lên dữ tợn.

-Thằng nhóc... ngươi đang nói ai hung dữ.

Nàng lạnh lùng hướng hắn trừng mắt nói.

Nàng này đúng là Trận Mộng Kỳ mà hắn đã gặp từ sáng, đã cùng hắn giao thủ qua một hồi.

Vũ chỉ cười cười không đáp, hắn thầm nghĩ nam nhân tốt không cùng phụ nữ lớn tuổi sinh khí.

-Em trai, ngươi thật lợi hại.

Những người sống sót nhao nhao chạy lên hướng Vũ cười chào hỏi một phen nhiệt tình.

Vũ hướng mọi người cười đáp lại rồi nói:

-Không biết mọi người khuya như vậy ở đây làm cái gì.

-Chúng ta ở đây là gác đêm.

Mộng Kỳ không vui lại hướng hắn hỏi:

-Còn ngươi!... ngươi chỉ là một cái trẻ con chưa đủ mười tám tuổi vì sao lại chạy loạn đến chỗ này, ba mẹ ngươi có biết hay không.

-Ta sao?... từ nhỏ ta đã là một cái cô nhi á, cũng bỡi vì ta nghèo quá nên tối mới phải băng rừng vượt suối chạy vào đây để kiếm ít tiền sinh hoạt.

Vũ trưng ra một bộ mặt đáng thương nói.

Đám binh sĩ liền sững sờ thầm nghĩ trong trấn nhỏ của mình có người mạnh như thế này sao bọn họ lại không biết đến, không những thế lại còn là một cái cô nhi nữa.

-Hừ...

Mộng Kỳ không tin lời ma quỷ của hắn chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi chỗ khác tỏ vẻ không quang tâm.

-Hống... hống....

Tại bên kia hai cái kia cự nhân sinh vật từ đầu đến cuối không ngừng hướng Vũ dò xét, ngay lúc này liền rống lên giận dữ.

-Lại quên mất hai con quái vật này vẫn còn tại.

Người phó đội trưởng hướng Vũ lo lắng lên tiếng hỏi:

-Em trai ngươi còn có thể đánh sao.

-Đánh... sao lại không đánh chứ, chúng nó lên liền tốt.

Vũ đã ngán ngẫm với khu rừng tràn đầy zombie yếu ớt này rồi, đột nhiên lại chui ra hai cái xứng đáng đối thủ, hắn máu nóng liền nổi đã muốn xong lên.

-Hống... hống...

Hai con còn lại hống lên giận dữ như là muốn nói:” nhân loại ngươi muốn chết”, sau đó cưỡi đĩa bay thẳng hướng đến Vũ đánh đến.

-Ầm... ầm... phốc..... suy!!!!!!!!!!!

Chúng nó vũ khí cầm chặt ra sức bổ xuống một đao mà ngay tại thời điểm này Vũ cũng không có né tránh, tay dơ lên nghịch thiên mộc kiếm lấy cứng chọi cứng với cây đao to lớn của chúng nó. Từng tiếng cuồng bạo của vũ khí đinh đinh đang đang va vào nhau làm cho xung quanh lóe ra những tia lửa kỳ dị.

-Hắn thật mạnh.

Bốn người đã hoàn toàn bị cảnh tượng này làm cho si ngốc rồi, họ là không hiểu vì sao một cái nhỏ bé thiếu niên lại có lực lượng cường đại đến như vậy.

Mộng Kỳ quay đầu nhìn lại cũng sững sốt kinh ngạc lẫm bẩm:

-Hắn lại mạnh hơn lúc sáng rất nhiều.

Mà Vũ lúc này một người một kiếm linh hoạt vũ động trong gió, từng tia lửa nhiệt đan xen lẫn nhau ầm ầm rung động, cây cối xung quanh ầm ầm ngã xuống, mặt đất cũng vì cuộc chiến mà khắp nơi bị bới lên chằng chịt vết cắc của đao kiếm. Hắn dường như càng đánh càng hăng hái. tinh thần so với trước càng sảng khoái, thái thượng đạo kinh nhàn vân dã hạt cũng vì một trận chiến này mà phát huy đến cực hạn, hắn cười thỏa mãn nói:

-Trời... mấy tên này thật mạnh á... vậy liền rất tốt để ta thử kiếm.

Hắn vui vẻ cười, sau đó cả người bao động nguyên lực như nước lũ hướng xung quanh tràn ra, hắn hét lớn:

-Kiếm thôn thiên hà.

Như là một tuyệt thế bảo kiếm xuất vỏ, nghịch thiên mộc kiếm rung động ầm ầm quáng thông thiên địa linh khí xung quanh chuyển động, kiếm ảnh vừa ra diễn hóa ra một đạo ánh kiếm sáng rực rỡ, sau đó liền hóa thành một đường cung hình bán nguyệt sắt bén xé gió lao đi.

-Hô... hô...

Kiếm ảnh xé gió lao đi làm cho không gian xung quanh trở nên âm lãnh, đám người Mộng Kỳ cũng bị cỗ uy áp này làm cho không thở nổi, hô hấp trở nên gấp rút.

-Răng rắc.... phốc phộc.... ầm.

Cái kia ngu ngốc sinh vật khinh thường muốn cùng kiếm ảnh ngạnh sinh mà đứng đem thế kiếm của Vũ cho đỡ lấy, thế nhưng là rất nhanh đao trên tay của nó liền vỡ vụn, trước kiếm ảnh như một đầu giao long gào thét đem cả thân thể nó chém thành hai nữa.

-Hô... hô... hô....

Cái kia to lớn sinh vật đổ ầm xuống đất làm cho cả thông gian tĩnh lặng, tiếp đến là từng tiếng thở gấp không ngừng ngừng phát ra, chúng binh sĩ xem ở đằng xa lúc này vì quá kinh hãi mà ngã nhào xuống mặt đất, khó thở tay hướng ngực mình đập ầm ầm mấy phát như là muốn từ trong đã kích đi ra.

Mộng Kỳ nhìn đến thân ảnh tuấn dật phiêu du trong gió không khỏi hai mắt như say như si.

-Muốn chạy sao, ở lại cho ta.

Vũ ánh mắt lạnh lẽo hướng con còn lại đang cưỡi trên đĩa bay muốn trong hư không đào tẩu, hắn mũi chân khẻ nhếch lên nhất thời mặt đất bằng phẳng cũng bị nén lại lún sâu xuống bên dưới, thân ảnh hắn bắn thẳng lên trời cao nhanh như thiểm điện đuổi theo.

-Xoẹt... hống... ầm... ầm...

Trên bầu trời lại lần nữa vang lên tiếng kêu gào thảm thiết như là heo bị chọc tiết, ngay sau đó một cái bóng cự đại từ không trung xé gió lao xuống đập thật mạnh vào mặt đất, khiến cho mặt đất nổ tung lúng xuống tạo thành một cái hố sâu, con cuối cùng lúc này cũng đã tuyệt khí bỏ mình tại nơi này.

-Thật không thể tin được.

Người kia phó tiểu đội trưởng khẽ thầm hô lên một cái, hắn không thể tin được con người có thể có được sức mạnh đến như vậy, ngay lúc này thân ảnh của Vũ đang đứng trước mặt hắn đã biến hóa vô cùng to lớn, tự sâu trong mắt hắn sự sùng bái cường giả đang bùng cháy dữ dội.

-Ấy... bà chị bạo lực, cái này toàn bộ là chiến lợi phẩm của ta đó.

Vũ vừa đáp xuống mặt đất thì thấy được đám người Mộng Kỳ một bên đang thu dọn lấy chiến trường, cái kia đĩa bay vật phi hành cũng đều bị họ cho cầm tới, mà những thứ này Vũ cũng có hứng thú nên liền hô.

Mộng kỳ nghe được hắn gọi, đôi mày đẹp khẽ nhíu lại chậm rãi hướng hắn giải thích nói:

-Cái này ngươi cầm cũng vô dụng, liền đem cho chúng ta xử lý sẽ tốt hơn rất nhiều.

Lời nói của nàng khiến Vũ càng phẫn nộ hơn mắng to:

-Cmn... ông đây liều sống liều chết đem các ngươi cho cứu, các ngươi vậy mà còn không biết xấu hổ toàn bộ đồ đều đem cho cầm.

Nghe lời nói đầy phẫn nộ của Vũ tất cả binh sĩ đều mặt có chút hơi đỏ, đối với hắn xấu hổ không nói lên được lời nào.

-Ngươi cái tên vô lại này có thể nói lý lẽ chút được không.

Nàng tức giận hướng hắn quát:

-Thứ này đồ vật không phải là bản thân chúng ta muốn lấy đi, mà là cho quân đội nghiên cứu, đối với tổ quốc có ích, ngươi là một cái nhân dân phải vì tổ quốc mà suy xét nặng nhẹ chứ.

-Cmn... ai là người không biết nói lý lẽ đây, cướp đồ của người khác còn nói cái gì đạo lý cao xa, đừng tưởng ta chỉ là một đứa trẻ mà lừa gạt.

Vũ không chịu thua tức giận hô lên.:

-Các ngươi còn không đặt xuống cho ta, tất cả đều thành thật cho ta không được nhúc nhích.

Uy áp của Vũ thật sự là quá khủng bố như là chân long áp đỉnh làm cho đám kia người hoạt động trở nên đình trệ thả xuống vật đang cầm mà lui ra

Vũ toàn bộ đem đồ cho nhặt lên sau đó liền hướp về nơi khác phi thân rời đi, hắn còn không quên hướng mọi người chào từ biệt nói:

-Ấy da... ta đây sợ máu á, các anh các chị cứ tiếp tục ở lại chơi đi, ta xin phép đi trước.

Mộng Kỳ nhìn đến bóng lưng vô lại của hắn trong bóng tối biến mất, nàng tức đến khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng, cả thân thể không ngừng rung rẩy. Nàng đây là vì nước vì dân mà bỏ ra hy sinh cả tuổi xuân, không nghĩ đến lại gặp đến cái tên vô lại không có đặt lợi ích của cả dân tộc lên hàng đầu này.

-Thiếu tướng... chúng ta phải làm sao bây giờ.

Chúng binh sĩ tiến đến hướng nàng nghi hoặc hỏi.

Đối với hành động của vị thiếu niên trẻ tuổi kia bọn hắn cũng không khỏi bất đắc dĩ cười khổ không thôi, nhưng là ai bảo hắn lợi hại đây, mà bọn họ dù có lý đi chăng nữa cũng không thể hướng một đứa trẻ nói được

-Còn làm gì nữa, chúng ta mau rút về hướng cấp trên báo lại để họ xử lý.

Nàng buồn bực nói, lại nhìn về ba cổ thi thể to lớn trên mặt đất hướng mọi người nói tiếp:

- Đem cái này thi thể mang về., đúng rồi xem bên trong bọn chúng có lực lượng tiến hóa không.

- Thiếu tướng ta có lời này không biết có nên nói hay không.

Phó đoàn trưởng cười ngượng ngùng hướng nàng khó xử nói.

- Mau nói.

Dường như cảm giác sự tình không ổn khiến nàng có chút cảnh giác, nàng liền vội nói.

- Cái kia...... ba viên huyết kinh đều bị vị thiếu niên cho cầm đi rồi.

Hắn khó xử lắp bắp nói.

- Nhóc con chết tiệc.........

Nàng lúc này có muôn vạn uất ức, bỉ phẩn hướng trời đêm giận dữ hét lớn.

- Hắt xì... cmn là ai đang nhắc đến ta.

Mà tại bên kia cánh rừng, Vũ đang không ngừng một đường chạy như bay đột nhiên bị một hồi nhảy mũi khiến hắn buồn bực không thôi.

Bạn đang đọc Tân Thời Đại sáng tác bởi Bookself
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bookself
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.