Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không biết tốt xấu.

Tiểu thuyết gốc · 1666 chữ

Tại doanh địa, phía bên trong một phòng họp quân sự lúc này để đó ba cái xác sinh vật hình thể so với nhân loại to lớn, thân nó được quân đội xác định cao ba mét, tai có hình vảy, hai mắt xanh lam, mũi và miệng tại bên trên khuôn mặt lõm sâu vào, trên da được bao phủ một lớp vảy ngược xanh lam cứng cáp.

Lúc này trước mặt chúng là một vị lão ông tuổi chừng bảy mươi, vì cơ thể đã trải qua nhiều lần tiến hóa nên thân thể ông ta đã trở nên cứng cáp khỏe mạnh hơn không ít. Ông ấy là Trần Thiên Uy là một trong những người nắm giữ quyền lực lớn nhất trong quân đội Phú Yên lúc bấy giờ.

-Mộng Kỳ... thứ này là do con giết.

Ông hướng về phía Mộng Kỳ nghi ngờ hỏi.

Nhìn một hồi ba cổ thi thể này, ông liền biết những cây thương gỗ thô sơ của quân đội lúc bấy giờ không thể giết được chúng nó, nhưng là thế nào cháu gái mình lại làm được.

-Dạ không phải! Chúng nó là được một cái thiếu niên đi ngang qua giết chết.

Nàng lắc đầu đáp.

-Thiếu niên sao? Chị à có phải là cái tên trên chợ ngày hôm qua không.

Đứng bên cạnh là đứa em trai của nàng liền hỏi.

-Cháu cũng biết hắn sao.

Ông hơi bất ngờ nhìn Duy hỏi.

-Đúng vậy ông, hắn còn là người đem chị cho cầm xuống.

-Câm miệng.

Duy đang vui vẻ nói thì đột nhiên nghe được chị mình giận dữ hét lớn liền ngoan ngoãn cuối đầu âm thầm cười trộm không thôi.

-Có việc như vậy sao... xem ra thiếu niên này thật sự là có bản lĩnh.

Ông phá lên cười ha hả nói tiếp:

-Người đó hiện giờ ở đâu, các con có hướng đứa trẻ này mời về quân doanh không.

-Ông à... con đã mời qua nhưng cái tên vô sỉ này lại lấy cớ bản thân chưa đủ mười tám nên chuồng mất.

Nàng buồn bực kể lại thật chi tiếc mọi việc, như thế nào nàng gặp qua hắn, rồi lại hướng ông cáo trạng hắn vô sỉ thế nào lấy đi những thiết bị hiện đại của người ngoài hành tinh kia.

Nghe được cháu gái kể lại trận đại chiến kia ông cũng kinh ngạc không thôi, lấy thực lực một mình mà có thể nhẹ nhàng giết chết ba kẻ ngoại tộc này, có thể nói trong quân doanh người là không ai làm được như vậy.

-Liền chưa đủ mười tám sao... haizz thật là đáng tiếc, thế các con có điều tra lai lịch của hắn sao.

Ông thở dài một hơi đầy vẻ tiếc nuối lại hỏi.

Mộng Kỳ nhìn ra được ánh mắt mong chờ của ông nội mình liền có chút lúng túng cười ấp úng nói:

-Vẫn chưa có điều tra qua.

-Cái con nhóc này... dù sao hắn cũng là một đứa trẻ con sao lại so đo với hắn làm gì.

Sau khi nghe ra sự việc, ông liền biết đứa cháu gái này của mình ngày thường cao ngạo, với tính cách này có thể đoán ra được nàng đối với tên kia là vô cùng có thành kiến, nên lắc đầu cầu cười khổ.

-Ông nội... con biết cách tìm hắn như thế nào.

Khắc Duy lúc này liền nhảy ra nói.

-Em biết hắn ở đâu sao.

Mộng Kỳ nghi hoặc nhìn em trai mình hỏi.

-Em không biết hắn ở nơi nào nhưng là có người phi thường nguyện ý dẫn chúng ta đến gặp hắn.

Duy đầy thần bí hướng chị của mình cười gian xảo nói.

Mà lúc này tại khu dân cư phế tích nằm phía đông dãy núi đèo cả, nhóm người Vũ đang khổ chiến với số lượng lớn quân đoàn zombie hơn trăm con, còn có không ít những con biến dị thuộc cấp độ hai.

-Chị Yến coi chừng.

Vũ đưa tay kéo lấy bàn tay xinh đẹp của nàng tránh ra một bên, cái kia ma trảo bắt hụt đi, ngay lập tức bị kiếm của Vũ quét ngang ngã xuống.

-Chị không sao chứ.

Vũ hướng nàng quan tâm hỏi.

-Cảm ơn em... chị không sao

Nàng hướng hắn mỉm cười gật đầu một cái nói.

-Chị hãy theo sát em, lần này thây ma so với lần trước mạnh hơn không ít.

Vũ gật đầu một cái nghiêm túc nói.

-Ukm... chị biết rồi.

Nàng ngọt ngào cười đáp, dường như rất hưởng thụ cảm giác được hắn bảo vệ.

Hắn một bên bảo vệ nàng, một bên quan sát chú Phi chiến đấu để hổ trợ, với thực lực đã gần đạt được tiến hóa giả cấp hai như chú Phi hắn cũng yên tâm đứng một bên che giấu thực lực của bản thân, lại âm thầm ra tay dứt khoát đem mấy cái kia biến dị cấp hai cho diệt sát.

-Phù... phù... cuối cùng cũng xong, đúng thật sự là mệt chết ta mà.

Qua một hồi lâu cuối cùng cũng đã giết sạch chúng nó, ông Phi ngay lập tức liền nằm lăng ra đất không ngừng thở phì phò.

-Cha! Cực khổ rồi, người mau uốn nước.

Hồng Yến vội vàng chạy đến đem bình nước mang theo bên người hướng cha nàng mỉm cười đưa đến.

-Ukm... cảm ơn con gái.

Ông Phi mệt nhọc ngồi dậy đem bình nước lên miệng nóc ần ậc, sau đó lại hướng ánh mắt đến Vũ nhìn tới âm thầm mắng một câu: “ cmn đúng là sức trẻ mà”, ông biết so với ông thì Vũ trong trận chiến vừa phải bảo vệ Hồng Yến, còn không ít lần ra tay giúp đỡ, thậm chí có vài cái biến dị cấp hai đều là do Vũ hỗ trợ giết. Nhưng mà cái tên nhóc lúc này cũng không tỏ vẻ mệt nhọc gì cả lại còn thư thái mười phần hướng xung quanh đi lại.

Vũ đang thu hoạch huyết linh trên mặt đất bỗng nhiên nhiếu mày một cái hướng về phương xa lẩm bẩm:

-Trời sắp sinh biến, ta phải nhanh chóng tăng thực lực của bản thân.

Hắn là người tu đạo, vậy nên hắn có thể cảm nhận được một luồn ma khí chết chóc đang hướng nơi này quấn tới, khiến hắn trong lòng không khỏi bất an.

-Đứng im không được nhúc nhích.

Đột nhiên lúc này một giọng nói lạnh lùng phát ra, theo sau đó là một đội năm người ăn mặt đồng phục cảnh sát chạy đến hường bọn họ hét lớn.

-Các người là ai sao lại có mặt tại nơi này.

Người dẫn đội nhìn họ không vui hỏi.

-Chú đồng chí cảnh sát, chúng tôi là dân thường tiến vào nơi này cũng chỉ là muốn tìm một ít huyết linh để sống, xin mấy anh thương tình.

Chú Phi niềm nở cười chào đón sau đó đem cái bộc nhỏ nhét vào tay của bọn họ cười nói.

Vũ đứng một bên âm thầm cười lạnh, hắn cũng không có lạ lẫm gì đám người tự xưng là công an nhân dân này, mấy ngày qua bọn họ đều không ít lần gặp qua những tên giống như đám này, chú Phi cũng là như vậy khéo léo đưa tiền qua sau đó liền mọi chuyện đều êm xuôi. Nhưng là mỗi khi nhìn đến họ không khỏi khiến hắn lại nhớ đến bác Phong cũng là một cục trưởng của bộ cảnh sát nhân dân của tỉnh, ngay từ thời còn đi học bác ấy đã thay ba mẹ hắn chăm sóc cho hắn, lúc này hắn không biết cả gia đình bác ấy có an toàn trong thời loạn thế hay không.

-Được rồi... các ngươi có thể đi, nhưng là nàng ta phải lưu lại.

Người kia cười bỉ ổi nói.

-Vì sao?

Ông Phi lo lắng bật thốt lên hỏi.

-Chúng ta muốn hướng cô ta hỏi một ít chuyện, ngươi quản được sao.

Hắn cười lạnh đáp.

Đám người bên dưới thì cười cười hướng ánh mắt tham lam đầy dâm dục nhìn đến thân ảnh xinh đẹp của Hồng Yến đang đứng cạnh Vũ.

Hồng Yến lúc này ăn diện một thân váy tím phối hợp với khuôn mặt đã được trang điểm xinh đẹp động lòng người so với ngày thường vũ mị hơn không ít. Đây cũng là tâm trạng của người con gái đang yêu, nàng muốn cho Vũ xem mình lúc nào cũng xinh đẹp nhất, nhưng là không ngờ lại động phải đám háo sắc này.

-Mấy chú cảnh sát... việc này không hay lắm đâu.

Ông Phi nụ cười lúc này thật sự là khó coi hơn khóc nói.

-Nếu ông không muốn bị bắt thì câm miệng cho tôi.

Hắn hướng ông Phi quát lên một tiếng rồi cười lạnh nói tiếp:

-Ngay bây giờ ông có hai sự lựa chọn, một là để lại cô ta rồi rời đi, hai là tất cả đều lưu lại, chúng tôi cũng không ngại đang làm đại sự mà có người khác nhìn đâu.

Hắn không ngừng phát ra nụ cười đầy dâm đãng khiến cho cả đám cảnh sát ở phía sau đều cười lên ha hả không ngớt.

Mà phía sau Vũ, Hồng Yến lúc này không tự chủ được mà toàn thân run bần bật, lòng bàn tay có chút khẩn trương siết chặc lấy cánh tay áo của hắn.

-Chị! Đừng sợ, không phải còn có em ở đây sao.

Vũ quay lại nhìn nàng cười trấn an nói.

Ngay sau đó hắn ánh mắt trở nên âm hàn hướng đến đám kia cảnh sát thầm mắn:" thận là cmn không biết tốt xấu".

Bạn đang đọc Tân Thời Đại sáng tác bởi Bookself
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bookself
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.