Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

So tài( hồi 2).

Tiểu thuyết gốc · 1795 chữ

- Vù... vù...phanh... phanh...

Từng tiếng âm thanh trầm đục của thân thể hai võ sĩ chạm vào nhau khiến cho trên lôi đài bằng phẳng trở nên rung lắc dữ dội, làm một phen người xem nhãn lực sáng rực, như say như mê mà nhìn.

-Cha... ngươi nghĩ là ai sẽ thắng.

Mộng Kỳ tại một bên đứng xem cũng hiếu kỳ không thôi, không tự chủ được mà nhìn một bên cha của mình hỏi.

Ông Tuấn càng xem càng vui thích, thầm tiếc nuối bản thân không thể lên cùng Vũ tỉ thí một phen, nghe con gái hỏi ông cũng không ngoảnh mặt lại mà chỉ miễn cưỡng đáp:

-So về thực lực thì chú Thanh của con mạnh hơn rất nhiều, nhưng là đứa trẻ Vũ này thể lực thật biến thái, đã hai giờ trôi qua rồi nhưng là cha thấy hắn cũng không cảm thấy mệt mỏi qua.

-Đúng vậy... theo ta thấy thì đứa trẻ Vũ này muốn mài chết chú Thanh của ngươi rồi.

Ông Uy cũng cười cười đáp.

Mà tại trên khán đài lúc này Vũ có khổ mà không thể tả, cũng không có như vậy thong dong như trong mắt của nhiều người. Hắn càng đối kháng vơi ông Thanh càng dài thì hắn lại lộ ra nhược điểm càng nhiều. Định thần quyền của chú Phi là dùng tâm trí kiên định hạn chế di chuyển để kẻ địch không thể biến chiêu cùng không lộ sơ hở của bản thân, chiến thắng kẻ thù một cách nhanh chóng, thế nên là theo thời gian trôi qua thì cái lợi thế này của hắn liền trở thành nhược điểm lộ ra sơ hở trí mạng.

-Không thể dùng được nữa rồi, phải thử xem một chút có hay không hiệu quả.

Vũ thầm thở dài một cái ngay sau đó hắn thân pháp liền huyền diệu bến ảo tiến về phía trước, một trảo của hắn rất vi diệu đưa ra muốn đem cánh tay của ông Thanh cho bắt tới, nhằm muốn áp chế sự tấn công của ông ta.

-Thằng nhóc này thật sự biến thái.

Ông Thanh cảm nhận được không đúng, ông ta liền biến tiến thành lui tránh thoát một trảo của hắn chụp tới, ông cũng không khỏi nhìn Vũ đầy bất ngờ cùng khiếp sợ.

-Hay.... hay....

Cuối cùng đám cuồn khán giả bên dưới cũng đã thấy được sự tiến công bất ngờ của Vũ có thể khiến cho trung tướng Thanh của họ lui lại, thì không khỏi sôi trào lên reo hò không ngớt.

Mà tại phía trên đài cao của ban chỉ huy quân sự mọi người nhất thời đều đứng bật dậy, một người trong số họ thất thố hô lên:

-Là.. là... là ba mươi lăm đường quyền cơ bản.

Mặt dù ba mươi lăm đường quyền này không khó để mọi người học, nhưng là có thể áp dụng thành thục trong chiến đấu thì cần có thời gian cùng sự tích lũy kinh nghiệm qua năm tháng. Dù cho là một võ sư cũng phải mất ít nhất một tháng mới có thể hiểu được ảo diệu trong đó.

Mà ở Vũ hiện tại có ra quyền nhanh chuẩn, xuất quyền như ý mà không có động tác thừa nào cả, giống như hắn đã tôi luyện từ bên trong các cuộc chiến sinh tử mà ra

-Một cái đứa bé chưa đến mười tám tuổi vậy mà có thể xuất quyền như thế, gặp quỷ... thật sự là gặp quỷ rồi.

Đứng trong số ban chỉ huy quân sự lại có người hô.

-Haha... được... thằng bé tiểu Vũ này rất tốt.

Ông Uy cười to ha hả đôi mắt đầy thâm ý nói.

-Phong... phong... ầm... ầm....

Trên sân một lần nữa vang lên tiếng phong bạo của hai cơ thể va vào nhau, Vũ dường như lúc này đã thay đổi được trận thế. Hắn không ngừng hướng ông Thanh công tới, từng bước tiến công được gia trì nhờ vào thân pháp “nhàn vân dã hạc” nhanh nhẹn của hắn khiến sự biến chiêu của hắn dức khoát và chuẩn sát.

Mà tại ông Thanh trong suy nghĩ lúc ban đầu là khổ chiến thắng thảm, thế nhưng ông không ngờ Vũ lại một lần nữa thay đổi đường quyền khiến cho ông ta không phản ứng kịp, nhất thời luốn cuốn tay chân mà không ngừng lui lại. Nhưng là vì mặt mũi nên ông không thể thua được, ông liền quyết định lật lên lá bài tẩy của mình.

-Phong... phong...

Từng trận phong bạo khắp bốn phía nổi lên khiến cho đám đông đang vây xem không khí trở nên lạnh lẽo u ám đến đáng sợ.

-Chuyện gì đang diễn ra.

Rất nhiều người không hiểu cuyện gì đang xảy ra, gió bốn phương tám hướng không ngừng nổi lên khiến họ âm thầm kinh hãi, đã có không ít người khàn giọng hô.

-Các ngươi cái này đúng là kiến thức hạn hẹp, đây là tiến hóa giả pháp thân.

Duy có chút khinh thường nhìn bọn hắn nói.

-Hống.......

Mà lúc này tại phía sau ông Thanh huyễn hóa ra một thân ảnh khổng lồ cao đến mười mét, so với ông ta khuôn mặt thật giống, chỉ là tại thời điểm này nó giữ tợn hướng không trung gào to.

-Như thế nào chàng trai, ngươi lại đến sao.

Ông Thanh nở nụ cười đầy xảo trá hướng Vũ đầy trêu chọc nói.

Mà Vũ tại giờ khắc này cũng bất ngờ, hắn dường như cảm thấy cảnh tượng này rất quen mắt. Không sai, cái này hình thể là hắn đã gặp ngay tại thời điểm nhập định cảnh giới tiến hóa giả, nhưng là hình tượng khổng lồ ấy của hắn lúc này đã chuyển hóa thành một đầu chân chính chân long.

Tại dưới khán đài nhìn vẽ mặt dại ra không hiều, Duy khuôn mặt như đưa đám giải thích tiếp:

-Tiến hóa giả đến độ lục tinh trở lên thì có thể mượn lực lượng bên trong tại mười hai cung đồ huyễn hóa thành cự nhân để giúp bản thân chiến đấu.

-Chậc... chậc... vậy ngươi lúc trước không phải muốn hố chúng ta sao.

Rất nhiều ánh mắt nhìn đến Duy đầy khinh bỉ nói.

Duy từ trước cũng đã cố ý đem lời này giấu kín khiến họ có chút phân vân khó lựa chọn, thậm chí có rất nhiều người muốn thử vận may mà đặt cược cho Vũ, một bồi mười á cũng là rất dễ kiếm không ai mà không ham. Đến lúc đó Duy cũng kiếm được một khoảng lớn, nhưng là không ngờ đến Vũ lại một bên giết ra khiến cho sinh ý của hắn bị phá.

-Haizz... cuối cùng vẫn là nên dừng lại.

Mà Vũ trên sân cũng mỉm cười gật đầu hài lòng thầm nghĩ.

Ngay từ đầu hắn cũng chỉ là muốn hướng đối phương thử sức một chút, nhưng là đã đánh cho tới lúc này thì coi như đã không tệ lắm rồi, hắn đã biết rõ với lực chiến này của mình cũng có thể cùng tiến hóa giả lục tinh chiến một trận rồi, nên hắn ngay bây giờ cũng không cần cùng đối phương liều mạng.

-Mọi người mau nhìn, trên người của cậu ta dường như có cái gì đang bay lên.

Bỗng đột nhiên lúc này, một cỗ khí tức bàng bạc từ trên người của Vũ thoát ra hướng không trung bay lên.

Bầu trời cũng vì vậy mà biến dị, lấy nơi đứng của hắn làm trung tâm, từng trận cuồn phong không ngừng nổi lên bốn phía, mây trắng trên bầu trời lũ lụt kéo đến che đi ánh sáng của trời cao, giống như là mưa bão sắp ập đến. Bên trên đám mây dày đặt lúc này một con chân long vàng óng bễ nghễ trên mây mà đến, nó gầm lên một tiếng liền khiến cho thiên địa không ngừng chấn động.

-Hống.... hống.........

-Con mẹ nó..... ta là đang mơ có phải không... là chân.... chân long trong truyền thuyết á.

Từng trận tiếng gào thét tỏa ra uy áp bàng bạc khiến cho toàn trường trở nên run sợ mà quỳ rạp trên mặt đất, lúc này khiến cho bọn họ cứ lầm tưởng là mình đang nằm mơ.

Tại trên cao khán đài của ban chỉ huy quân sự, tất cả mọi người cũng tại chỗ hai mắt trừng lớn nhìn lên trời cao, miệng đã đều há to đầy khiếp sợ cùng kinh dị không thôi.

-Ta... ta... cmn như thế nào cái thằng này lại chui ra.

Vũ cũng là kinh ngạc hai mắt trợn lớn mắng ầm lên.

Đây cũng là của hắn lá bài tẩy, hắn không muốn để mọi người nhìn thấy, nhưng là hắn không ngờ đến tại thực lực của bản thân vậy mà lại không có bị hắn khống chế. Nhìn đến trên trời cao khuôn mặt đầy đắt ý của nó khiến Vũ không khỏi mắng ầm lên.

-Hống....

Chân long cả cơ thể cuộn người trên mây phóng ra uy áp hướng cái kia cự nhân đánh ập tới, tiếp đó liền lao nhanh há mồm thật to muốn đen cái kia cự nhân cho cắn nuốt.

-Không tốt, chú Thanh mau thu lại ma nhân.

Vũ nhận ra sự việc không ổn liền hét lớn.

Hắn âm thầm sợ hãi tên này sẽ thật sự đem cự nhân kia cắn nuốt cho không còn một móng, nếu như vậy hắn không biết chuyện gì xảy ra vơi ông Thanh, có phải hay không cự nhân biến mất ông ấy liền mất mạng, như thế hắn không phải là hướng quân đội đến tuyên chiến sao

-Phốc... phốc....

Cự nhân nhìn thấy chân long đang điên cuồn lao đến dọa nó sợ hãi cúp đuôi như con chó chết mà chạy, hướng ông Thanh trong thân thể chui vào, làm cho ông nhất thời không thừa nhận lực lương mà lui lại, miệng thổ huyết không ngừng.

Nhưng mà cái kia chân long cũng không có ngừng lại mà còn hướng ông Thanh phi đến càng nhanh hơn.

-Vù... vù... ông... ông... phanh... phanh.....

Ngay tại thời điểm mạng sống của ông Thanh đang ngàn cân treo sợi tóc, bỗng dưng trước mặt ông lại xuất hiện một đạo bóng trắng đem cái đầu to lớn của chân long cho cản lại, hai lực lượng to lớn chạm vào nhau khiến không gian xung quanh dữ dội nổ tung bạo tạc.

Bạn đang đọc Tân Thời Đại sáng tác bởi Bookself
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bookself
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.