Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi nói dối.

Tiểu thuyết gốc · 1533 chữ

Phủ đệ Trần gia theo hướng tây bắc là một ngọn núi tiên sơn, thác nước cuồn cuộn uốn lượn theo phía trên cao đỉnh núi đổ xuống tạo ra bọt nước bảy màu cầu vòng, dưới ánh nắng chan hòa phản chiếu lấy hoa cỏ mơn mởn xanh tốt làm tô đậm vẻ đẹp chốn bồng lai tiên cảnh.

-Nơi này là nơi nào, cũng không phải là Phú Yên địa phương có thể có.

Bên trên một con đường bằng phẳng tiến vào vùng đất tiên cảnh, lúc này có bốn cái thân ảnh chậm rãi bước vào nơi này.

-Hừ... đồ nhà quê

Lần thứ hai lên tiếng người là Lý Băng Triệt đem lời của Vũ đầy khinh bỉ nói.

-Chú ý lời nói của ngươi một chút, tiểu Vũ là lão tổ đích thân mời đến, ngươi cũng đừng có xuất ngôn ngông cuồng.

Trần Thiên Uy cũng tại đi bên cạnh đối với câu nói của tên này tỏ vẻ không hài lòng.

-Ông nội! Ta đã biết.

Băng Triệt hướng ông cười lấy lòng nói.

-Ta cũng không phải là ông nội của ngươi, chớ có gọi bậy.

Ông không vui hừ lạnh nói.

-Hừ đồ mặt dày.

Phía sau lại vang lên giọng nói trong trẻo của thiếu nữ, nàng ta là Mộng Kỳ lúc này cũng cùng mọi người đi theo vào.

-Mộng Kỳ! Em càng ngày càng xinh đẹp.

Băng Triết đối với lời nói của nàng không có giận dữ, mà hết sức bước lên hướng nàng cười vui vẻ nói.

-Hừ....

Mộng Kỳ đôi môi hồng nhuận khẽ nhếch lên xinh đẹp hừ lạnh không đáp lại hắn lời nói, đối với tên này nàng thật phi thường chán ghét đến cực điểm.

Tại hai bên mùi thuốc súng, Vũ đi bên cạnh cũng chỉ cười cười mà không đáp. Hắn biết thân phận của người thanh niên trước mặt, tên này là Lý gia bên trong chính quyền trụ cột lớn, cùng Trần gia thực lực không thua kém bao nhiêu. Và đồng thời Trần Mộng Kỳ cùng với người này Lý Băng Triệt có hôn ước của hai nhà từ nhỏ, nhưng nghe đâu tại thời điểm ba năm trước hai nhà đã nổ ra đại quy mô nội đấu khiến cuộc hôn nhân chính trị này cũng theo đó mà rạn nức.

-Đã đến.

Trần Thiên Uy hướng cái cửa đá khổng lồ cao chừng mười mét khom người hướng bên trong cung kính nói:

-Trần gia con cháu Thiên Uy xin được diện kiến các vị lão tổ.

Cái này cửa đá thật sự quá khổng lồ, bên trên lại bao bọc một luồn khí tức cường đại nào đó khiến bọn họ kiên kỵ không dám đến gần.

Lời của ông vừa dứt của đá liền ông ông tác hưởng mở ra một con đường rộng lớn.

-Các ngươi vào đi.

Bên trong là một giọng nói trầm đục mang nét tang thương cổ xưa liền vang lên, giọng cũng không có to lớn nhưng có thể đem đến linh hồn của bọn họ chấn nhiếp.

-Vâng.

-Đợi đã! Lý gia Lý công tử xin người về cho, chúng ta tại nơi này sơn dã không có gì để tiếp đãi công tử.

Bên trong lại vang lên giọng nói đem Băng Triệt cấm ở tại cửa không cho vào.

-Lão tổ, ta lần này đến là thay mặt Lý con em hướng các người bồi tội.

Băng Triệt cuối đầu cười nhẹ lại nói:

-Sự tình năm đó là Lý gia chúng ta không đúng, nhưng là tại lúc này hiểm cảnh lão tổ của Lý gia chúng ta cũng hi vọng các ngài có thể lấy đại cục làm trọng, không nên khư khư cố chấp.

Lời này của Băng Triệt vừa mở ra liền là nhận sai, thế nhưng là câu sau lại là đem Trần gia lão tổ đầy thâm ý nhắc nhở, với ngụ ý nếu như trần gia vẫn còn như thế chấp mê bất ngộ thì Lý gia lão tổ cũng sẽ trở mặt. Đến lúc đó cục diện hai nhà sẽ không phải là bình thường nội đấu nữa, mà là lấy trên vũ lực để nói chuyện.

Thiên Uy đứng tại một bên đang cố nén lấy cơn tức giận, ngay từ đầu ông cũng không muốn đem tên này đến. Thế nhưng những lời này đại diện của Lý gia ông không thể tự định đoạt, nên đồng ý thỉnh cầu mà đem tên này đến, hi vọng lão tổ có một câu trả lời chính xác, trần gia trên dưới cũng là nhất nghe theo lão tổ làm việc.

-Haha... haha......

Từng tiếng cười to cuồn bạo quét ngang bốn phía, đem từng luồn khí lạnh lạnh lẽo phát tán ra xung quanh bốn phía,khiến nhiệt độ xung quanh đang ấm áp cũng vì vậy mà giảm xuống đến âm hàn.

-Lực lượng thật mạnh.

Vũ cảm nhận được hàn khí xung quanh thì không khỏi kinh hãi không thôi.

-Lý gia các ngươi nên nhớ kỹ, Trần gia chúng ta từ trước đến nay chưa để các ngươi vào mắt... mau cút về.

Lời nói của trần gia lão tổ cường điệu có cao có thấp, ẩn núp trong đó là lực lượng tiên nhân cường đại, lời vừa dứt liền đem Băng Triệt cho tại chỗ bốc hơi mất, khiến cho Vũ tại một bên cũng trợn to mắt líu lưỡi đầy vẻ kinh hãi.

-Thiên Uy! Ngươi còn không dẫn đám nhóc vào đây.

Xung quanh thiên địa rất nhanh được trả về thanh tỉnh như lúc vốn có ban đầu, lúc này bên trong lại cất cao giọng hướng đến Thiên Uy nói.

-Vâng.

Ông ta cũng tại trong kinh hãi thức tĩnh mang theo Vũ cùng Mộng Kỳ bước vào ben trong.

Vũ lần đầu tiên bước vào động quật này cũng không như trong suy nghĩ của hắn là rất tối cùng ẩm ướt, mà tại phía bên trong động đá nhìn lên cao Vũ còn có thể thấy được bầu trời trong xanh.

-Đây là tiên nhân tạo ra sao.

Có thể biến một cái ngọn núi lớn thành tạo hình cho riêng mình ngự hoa viên thì con người vẫn chưa có năng lực to lớn đó.

Ba người từng bước một leo lên bậc thang bên trong đã đi đến một đại điện cổ xưa, lúc này bên trên đã tại ngồi xếp bằng năm vị bạch y tóc trắng, trong đó có một cái tiên nữ tóc trắng vóc người, một chút nhìn qua Vũ có thể nhìn thấy nét tương đồng của bà ta với Mộng Kỳ.

-Thiên Uy dẫn con cháu trần gia đời sau tham kiến các vị lão tổ.

Trần Thiên Uy mang Mộng Kỳ cùng Vũ đến cuối đầu thi lễ nói.

Vũ từ bên trong đám người có thể nhận ra một cái bên trên vị kia thứ ba vị trí đang ngồi là người mà hôm qua hắn đã gặp qua.

-Ngươi là Vũ mà Trần Thanh Vân đã nhắt qua.

Một cái mỹ phụ tóc trắng hướng Vũ đầy vẻ nguy hoặc nói.

-Dạ vâng!.

Vũ cung kính thi lễ đáp.

-Lại nghe nói ngươi có thể chỉ lấy cường độ thân thể tiến hóa giả cấp hai của bản thân mà có thể thắng được người có cường độ thân thể tiến hóa giả cấp lục tinh, điều này là thật.

Lại có người hướng hắn hỏi, lúc này âm thanh đã lạnh hơn không ít, khiến cho Thiên Uy đứng tại bên cạnh Vũ cũng đầy vẽ hoài nghi.

-Cũng không phải.

Vũ biết việc này đã không che giấu được đám tiên nhân này trong mắt, nên hắn chỉ đành cười khổ lắc đầu một cái đem ẩn tiên thuật cho thu lại, làm nhất thời trên cơ thể hắn lần nữa phát ra cổ khí thức cường đại thứ hai.

-Là tiên đạo... nguyên cảnh trung kỳ.

Vũ lộ ra khí tức nhất thời làm đám người xung quanh khiếp sợ không thôi, đầy giậc mình kinh hãi bậc dậy hô.

-Ngươi làm sao làm được.

Trần Thanh Vân ngày hôm qua mặt dù đoán được một hai thế nhưng bày ra trước mắt sự thật này, ông cũng không tránh khỏi tràn đầy kinh hãi cùng nghi vấn hỏi.

-Cái này... con cũng không biết giải thích thế nào, chỉ là lúc trước tại một cái hoang sơ động cổ bên trong nhận được một chút cơ duyên, lại biết được một chút phương pháp tu luyện nên đã thử một chút.

Vũ vẻ mặt đầy xấu hổ cười gãi đầu nói, đương nhiên hắn sẽ không đem bí mật trên cơ thể hắn tiếc lộ ra ngoài.

-Ngươi nói dối.

Nhất thời bên trên cao tầng ngồi vị trí thứ nhất người đầy vẽ âm lãnh hướng Vũ quát lớn, rất nhanh tại bốn phía xung quanh Vũ cũng đã lũ lụt xuất hiện sát khí quấn quanh, khiến Vũ ngay lúc này có chút hít thở không khí không thông.

Bạn đang đọc Tân Thời Đại sáng tác bởi Bookself
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bookself
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.