Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảnh trong cảnh(Hồi kết)

Tiểu thuyết gốc · 1659 chữ

Hắn nhìn cơ thể của bà Lệ lúc này đã tái nhợt, trong lòng liền hoản hốt đem bà cho cõng lên vai vội đi tìm bác sĩ.

Lúc này trời đã dần tối, trong thôn trang hiu quạnh không bắt gặp một bóng người đi lại. Hắn mang bà trên lưng trong đêm tối chạy vội lên thành phố, vì muốn tìm bác sĩ thì chỉ ở nơi đó mới có.

Từ thôn trang nhà hắn cách thành phố sáu cây số, dù hắn chạy không ngừng nghỉ thì cũng phải mất hai tiếng mới tới nơi.

-Mở cửa... mau mở cửa.

Vừa đến nơi hắn liền vội vã đập cửa hô lớn.

-Có việc gì.

Người ở bên trong rất nhanh liền chạy ra hướng hắn hỏi.

-Hộc... hộc....Bác sĩ! Ngài mau cứu lấy mẹ tôi với.

Hắn thở hồng hộc hướng ông ta nói.

-Mau mang vào trong.

Ông ta cũng vội vàng đưa Vũ vào bên trong.

Hắn đặt bà xuống cái giường để cho người bác sĩ kia bắt đầu chuẩn bệnh.

Ông ta cũng rất nhanh lấy ra đồ nghề xem bệnh chạy đến, lấy một cái đèn pin nhỏ ra hướng hai mắt bà soi vào, lại sau đó lấy ống nghe nhịp tim ra xem xét.

-Sao rồi bác sĩ.

Hắn vội vàng hướng ông ta hỏi.

-...........

Ông ta không có trả lời, vẫn trầm tư khám đi khám lại tình trạng lúc này của bà Lệ, ngay sau đó có chút bất đắc dĩ thở dài nói:

-Bà ấy cơ thể bị bệnh lao đã lâu, lại bị đã kích khiến cơ thể trở nên yếu đi trầm trọng, rất xin lỗi ta không thể cứu được bà ấy.

-Lạch cạch...

Vũ giật mình hoảng sợ khiến cơ thể lão đảo lui lại, ngay sau đó hai đầu gối quỳ xuống khóc nức nở cầu xin:

-Bác sĩ! Xin người hãy cứu lấy mẹ của ta... ta xin người đó.... đúng rồi, tiền.... ta có tiền.... Bác sĩ xem.

-Haizz... cậu thanh niên, ngươi cũng nên nhìn thoáng một chút, đừng quá đau lòng mà tổn hại sức khỏe.

Ông ta nhìn thấy Vũ phản ứng không khỏi khiến ông ta bất đắc dĩ lắc đầu thở dài mở miệng khuyên nhủ.

-Khụ khụ... Vũ...

Bà Lệ nằm trên giường bệnh lúc này đột nhiên ho khan yếu ớt mở miệng gọi hắn.

-Mẹ... con ở đây.

Hắn nghe thấy tiếng bà gọi liền vội vã chạy đến nắm chặc lấy tay bà, khuông mặt trể nên xấu xí khó khăn nói.

-Con đừng khóc.

Bà nhìn hắn nở một nụ cười trìu mến nói:

-Mấy năm nay ta đã làm khổ hai con rồi, ta có lỗi với con, cũng có lỗi với Vân Hà.

-Mẹ... sao người lại nói như vậy, chúng ta rất vui khi người có thể ở với chúng con, nên mẹ phải cố gắn nhé, bây giờ con sẽ đem mẹ đến bệnh viện ngay.

Hắn vội vàng nói.

-Không... Vũ! Con nghe mẹ nói đã.

Bà ấy vội vàng ngăn cản rồi lại nói tiếp:

-Khụ khụ... mấy năm nay mẹ vì căn bệnh này hành hạ đã đủ lâu rồi, lúc này coi như bà già này cũng được giải thoát... khụ khụ... chỉ đáng tiếc mẹ không thể nhìn con cưới vợ, sinh một đứa cháu bụ bẫm cho mẹ.

-Sẽ... sẽ... mẹ! chỉ cần người cố gắn chúng con sẽ sinh một đứa cháu bụ bẫm cho mẹ bồng.

Hắn vội vàng nói.

-Haizz... con đừng cố chấp làm gì! Hứa với mẹ phải cưới nàng ta về.

Bà bất đắt dĩ thở dài nói.

-Được... con hứa với mẹ.

Hắn liền gật đầu đồng ý.

-Như vậy rất tốt.... rất tốt... khụ khụ...

Bà ấy mỉm cười nhỏ giọng nói, ngay sau đó cánh tay buông thả rơi xuống.

-Mẹ..............

Hắn hét thảm một tiếng, cả người ngã vào lòng bà ôm chặt.

------------------------/---------------------

Hai ngày sau.

Tại cửa lớn nhà họ Lý đã giăng đèn kết hoa lộng lẫy.

-Haha... chúc mừng.... chúc mừng....

Quan khách mời tới tại ngoài cổng không ngừng tiếng chúc mừng vang lên rom rả, khung cảnh nhộn nhịp đầy vui tươi.

-Chú rễ cùng cô dâu đến.

Bên trong tiệc tân hôn, một cô gái ăn mặt áo cưới đỏ thắm xinh đẹp xuất hiện trước mặt mọi người, khiến không ít chàng trai nhìn nàng có chút si ngốc, cùng hâm mộ chú rể không thôi.

Mà trái ngược với nét xinh đẹp của cô dâu, chú rể lại không ngờ là được cha của hắn dẫn đường từ mặt đất bò đến, toàn thân ghê tởm xấu xí khiến cho quan khách phải sợ hãi giật mình.

-Ê... a....

Tên này nói năng không rõ ràng, cũng chỉ biết ê a vài tiếng nhìn cô dâu mà hai mắt sáng rực, miệng thì nước dãi nhỏ ra làm ướt một bên áo.

Đứa con trai si ngốc của bí thư Lý Văn Tấn ai mà không biết bị nhiễm phải chất độc màu da cam, nhưng là họ không ngờ răng lại đáng sợ như vậy.

-Chú rể cùng cô dâu thắp hương cho tổ tiên.

Một ông lão chủ trì hôn lễ bước lên đứng giữa cười tươi như hoa nói.

-Câm mồm.

Bên ngoài vội vã bước vào là hai cái thanh niên thân mặt quân phục, một người tại bên trong lạnh lùng hét lên.

-Hai người các ngươi là ai.

Trước sự ngỡ ngàng của quang khách, Văn Tấn tức giận quát.

-Lễ cưới này không thực hiện được.

Người kia chạy đến lạnh lùng nói.

-Vì sao, việc này hôm sự các ngươi không thể quản được.

Ông ta cười lạnh nói.

-Vì cô ấy là vợ của ta.

Hắn vừa dứt lời liền mốc ra tại trong người tờ giấy đăng ký kết hôn, trên đó rõ ràng có viết tên “Chồng Lưu Tuấn Vũ, VợTrương Vân Hà”, hắn cười lạnh lại nói:

-Ông đây là ép buộc cô ấy, theo luật pháp hiện tại phải bị cưỡng chế xử phạt hình sự.

Văn Tấn xem xong liền sững sờ tại chỗ, ông ta lúc trước có điều tra thân thế của nàng ta, biết được nàng ta một thân một mình nuôi mẹ già nên mới nổi lên tia ác ý ép buộc nàng gả cho con trai bệnh tật của ông ta. Ông ta hướng hắn cười lạnh nói:

-Không thể nào, cô ta một mình nuôi mẹ già thì lấy đâu ra người chồng như ngươi.

-Ông cũng biết cô ấy một mình nuôi mẹ già sao, vậy ông có biết là cô ấy chăm sóc mẹ của ta sao.

Hắn cười lạnh nói.

-Ngươi.

Ông ta tức giận đến hai mắt đỏ lên không phản bác được gì.

-Là một người của đảng lại lợi dụng ép buộc con gái nhà lành, chức vụ này ông không xứng làm.

Lúc này người đi bên cạnh hắn cũng bước lên xem thường ông ta lên tiếng nói.

Người này là bạn của Vũ, tên là Trần Minh Công, mà cũng chính là nhờ người này giữ chức vị trong huyện nên mới giúp hắn lấy được giấy hôn thú.

-Vân Hà! Em mau qua đây với anh.

Hắn hướng Vân Hà đang đứng phía trước nở một nụ cười ấm áp nói.

-Vâng...

Nàng ta khi nhìn thấy Vũ xuất hiện liền hai mắt đã đẫm lệ, nhiều lần muốn hướng về phía hắn chạy tới nhưng là bởi vì nàng ta có đã làm việc có lỗi với hắn, nên cũng không dám tới. Nhưng ngay khi nghe hắn gọi nàng liền không quản nhiều nữa vội vã chạy đến nằm gọn trong lòng ngực của hắn mà khóc.

-Đã làm em chịu nhìu uy khuất rồi.

Hắn đưa tay xoa lấy đầu nàng có chút chua xót nói.

-Hức... là em có lỗi với anh.

Nàng nức nở nói.

Quan khách xem một hồi lúc này cũng đã hiểu ra, ông Tấn đây là tại chồng của người con gái này ra trận không rõ sống chết mà tà ác tác hợp nàng ta cho con trai của ông ta. Ở thời đại này cũng có rất nhiều trường hợp người chồng ra trận, nhận được giấy báo tử của nhà nước liền có thể tái giá, cho đến khi xác nhận thông tin này là nhầm lẫn thì cũng đã muộn, tiếp đến những người này có thể lựa chọn hạnh phúc cho bản thân.

Nhìn đến tràn cảnh trước mặt, ông Tấn vừa thẹn vừa giận mất đi ý thức liền rút súng ra nhắm thẳng vào đầu hắn mà bắn.

-Đoàn....

Viên đạn cực tốc rời khỏi họng súng lao nhanh khiến mọi người không khỏi khiếp sợ, cuối đầu nằm xuống.

-Phịch.... tí tách.

Vũ nhìn những giọt máu tươi đã bắn tung tóe đầy mặt mình thì không khỏi chết lặng. Hắn không có sao, nhưng không biết từ lúc nào nàng đã xoay người giúp hắn đỡ lấy viên đạn này.

-Vân Hà.

Hắn đem cơ thể nàng ôm chặt thảm thiết hét lên.

Tại lúc ông ta rút súng ra thì nàng ta vô tình nhìn thấy cho nên mới lao ra dùng thân thể che chắn cho hắn.

-Khụ khụ... cảm ơn anh đã đến.

Nàng lúc này không ngừng nôn ra từng ngụm máu tươi, hướng hắn nở một nụ cười hạnh phúc nói.

-Không, đừng mà...

Nàng nằm tại trong vòng tay của hắn chậm rãi hai mắt nhắm lại khiến hắn hoảng sợ hô lên.

-Đồng chí Vũ! Ngươi đừng làm chuyện ngốc nghếch, hắn sẽ phải bị pháp luật trừng phạt.

Minh Công nhìn thấy Vũ cũng rút ra khẩu súng dân dụng không biết hắn đã giấu trong người lúc nào, nên hoảng sợ hô lên.

Bạn đang đọc Tân Thời Đại sáng tác bởi Bookself
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bookself
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.