Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3289 chữ

Bầu trời cao trong vắt như đã được rửa sạch.

Phương tiện an toàn nhất để đi từ nước Đức về thành phố Thanh An Trung Quốc chính là máy bay, bay trên bầu trời cao yên tĩnh.

Bên ngoài máy bay, tầng tầng lớp lớp mây đang trôi như tuyết trắng, giống như đã được dòng nước trong veo tẩy rửa qua, ánh sáng trong suốt, không có chút tì vết nào.

Thỉnh thoảng sẽ có những đám mây lớn, biến hóa thành hình dáng của nhiều loài động vật, run run tiến về phía trước như đang nhảy múa.

Tang Cận ngồi cạnh cửa sổ, cảm thấy rất thú vị, cô thấy thật thần kỳ.

Loa phát thanh trên máy bay vang lên giọng nói trầm thấp mơ hồ, báo máy bay còn khoảng một tiếng nữa sẽ đáp xuống sân bay quốc tế ở thành phố Thanh An.

Tang Cận nghe được loa phát thanh, không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa, cô cúi đầu nhìn hủ sứ màu trắng trong tay, trong lòng nhịn không được cảm thán, bà ngoại, cuối cùng chúng ta cũng về nhà rồi!

Một người không ngồi vào vị trí nhưng đi đến gần cô làm cắt đứt suy nghĩ trong đầu cô, “Cô Tang, phiền cô cài dây an toàn, tắt điện thoại di động, chỉnh ghế ngồi thẳng lên, xếp bàn lại, mở rèm của sổ ra, máy bay chuẩn bị hạ cánh rồi.” Giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ, nghe rất dễ chịu.

Tang Cận quay đầu, lần đầu tiền nhìn thấy thẻ nhân viên trước ngực cô ấy, nhân viên khoang thương gia, Bàng Miểu.

Bàng Miểu cũng cúi đầu nhìn người trước mặt mình, mỉm cười: “Tôi không buồn lắm đâu, trong đó còn có ba kim, ba hỏa, ba thạch.”

Tang Cận nghe vậy thì tiếp tục nhìn lên, liền nhận ra nụ cười tươi của cô ấy, đây không phải là nụ cười yêu cầu của nghề nghiệp, chỉ dừng lại bên ngoài, nhưng nụ cười này xuất phát từ tấm lòng. Nụ cười còn có thể tiết lộ con người bên trong của cô ấy.

Tang Cận nhịn không được cẩn thận quan sát cô, gương mặt đẹp đẽ, dáng người thướt tha, cô ấy mặc trên người đồng phục hơi lộ ra những đường cong đầy đặn.

Cô ấy chắc đang tự giễu tên của mình nhiều nét khó viết. Tang Cận nghe xong thấy rất có ý nghĩa, nhịn không được đùa theo, “Không có ba mộc sao? Như vậy thì đủ tổ hợp ngũ hành rồi.”

Bàng Miểu muốn đáp lời lại nhưng phía khoang thương gia đột nhiên truyền đến tiếng hét chói tai.

“Không sao đâu, để tôi đi xem thử.” Bàng Miểu quay đầu áy náy nói với cô, rồi lập tức chạy đến khoang hàng thương gia.

Tang Cận vươn tay kéo rèm cửa sổ ra.

Cô ngả lưng ra sau muốn nhắm mắt nghỉ ngơi trong vòng một tiếng. trên suốt chuyến bay cô không hề chợp mắt, nghĩ đến quay về quê hương sau 15 năm, không tránh khỏi có chút xúc động.

Phía khoang thương gia truyền đến tiếng cãi vả.

“Lục soát, phải lục soát hết cho tôi! Nhẫn kim cương của tôi không thấy nữa rồi? Nhất định là một tên quỷ nghèo ở khoang phổ thông trộm nhẫn kim cương của tôi.” Giọng nói này nghe thật chói tai, phá vỡ toàn bộ chuyến bay yên tĩnh này.

Khoang máy bay vốn yên lặng đột nhiên trở nên náo động.

Tang Cận không có buồn ngủ nên mở mắt, ngồi thẳng lưng nhìn về phía trước.

Chỗ ngồi của cô là hàng ghế gần đầu, cách khoang thương gia vài dãy ghế, liếc mắt liền thấy có một người phụ nữ trẻ tuổi ở ngay lối ra vào giữa khoang phổ thông và khoang thương gia.

Người phụ nữ mặc một chiếc đầm bó sát không có tay, vóc dáng cao gầy, tóc được búi cao, lộ ra chiếc cổ nhỏ dài. Cho dù có một khoảng cách nhưng Tang Cận cũng thấy được cô ấy trang điểm rất đậm, trên cổ và trên tay còn mang trang sức đắt tiền, dường như đang tuyên bố mình là người giàu có.

“Xin quý khách chú ý, vui lòng quay về chỗ ngồi, thắt dây an toàn. Nửa tiếng nữa máy bay sẽ hạ cánh, cô đứng như vậy sẽ không an toàn.” Đây là giọng nói dịu dàng, nhã nhặn của Bàng Miểu, nhưng lại hoàn toàn đúng mực, “Nhưng mà cô xác định cô có đem nhẫn lên máy bay không? Có khi nào trước khi đăng ký đã để trong hành lý vận chuyển không?”

Lời của Bàng Miểu vừa dứt, lập tức có một giọng nói giải thích, “Chị Bàng Miểu, lúc cô ấy đăng ký đúng là có đeo nhẫn.” Chắc là của một tiếp viên hàng không khác nói.

“Buồn cười! Nhẫn của tôi mà tôi không mang lại bỏ vào hành lý vận chuyển? Ai biết được lúc vận chuyển đồ công ty mấy người có ai táy máy tay chân hay không? Những việc như vậy cũng quá nhiều rồi.”

Người phụ nữ đầm đen càng lúc càng tức giận, hai tay khoanh trước ngực, đầu hướng về khoang phổ thông, “Nhanh đi lục soát đi, lục soát rồi sẽ biết ai trộm, tôi sẽ không truy cứu hắn, chỉ cần hắn trả nhẫn lại cho tôi là được. Đó chính là nhẫn mà vị hôn phu của tôi mua ở Đức cho tôi, rất có ý nghĩa với tôi, tôi đã đeo 3 năm rồi!”

Bàng Miểu tiếp tục nói chuyện với người phụ nữ đầm đen, hỏi qua những khả năng có thể xảy ra, để cô ấy tìm kiếm xung quanh có thể đã để trong túi xách cũng có thể bỏ vào vali xách tay, hoặc là đã làm rơi ở nhà…

Người phụ nữ đầm đen nhất định phủ quyết, thái độ mạnh mẽ, cứng rắn, kiên trì bắt Bàng Miểu phải lập tức lục soát toàn bộ hành khách ở khoang phổ thông.

Hai người giằng co thật lâu cũng không có kết quả.

Loa phát thanh lại bắt đầu nhắc nhở, nửa tiếng nữa máy bay sẽ hạ cánh, quý khách vui lòng chuẩn bị sẵn sàng.

Tất cả khoang máy bay càng rối loạn.

Có hành khách nghe phải lục soát hành lý bắt đầu giận dữ, dựa vào đâu mà nghi ngờ họ? Đa số hành khách đều kiên quyết không cho kiểm tra trừ phi có giấy tờ kiểm tra có hiệu lực.

Có không ít người để chứng minh mình trong sạch chủ động để tiếp viên hàng không đến lục soát.

Những người còn lại không có thái độ gì, xem như việc đó như mây trôi không liên quan đến mình, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vốn Tang Cận cũng ở trong nhóm người thứ ba, không gây chuyện sinh sự, đây là lời bà ngoại cô dặn dò cô nhiều nhất trước khi mất.

Nhưng trên chuyến bay này, Bàng Miểu để lại cho cô ấn tượng sâu sắc. Cũng có thể nụ cười của cô ấy đã đi vào lòng cô.

Lúc đăng ký, vốn nhân viên sân bay không cho cô đem hủ sứ màu trắng này lên máy bay, là Bàng Miểu đứng ra thuyết phục cô mới có thể thuận lợi lên máy bay.

Bàng Miểu chắc là biết được chiếc hủ này có ý nghĩa gì với cô nhưng lại không nói những lời nói nặng nề như là “Xin nén bi thương”. Trong lúc không để ý cô ấy toát ra một loại quan tâm ân cần, chu đáo.

Họ chỉ là người lạ nhưng vì bị cách đối xử của cô ấy ảnh hưởng, trong lòng Tang Cận không khỏi xúc động.

Tang Cận nghĩ về chuyện này, lập tức đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi của mình, nhanh chóng đi đến khoang thương gia.

“Chào cô, tôi là Tang Cận, là hành khách khoang phổ thông. Tôi vừa nghe cô nói muốn lục soát hành lý của các hành khách khoang phổ thông nên mạo muội tự đề cử mình đại diện cho hành khách khoang phổ thông nói với cô vài vấn đề trước khi lục soát.”

Tang Cận vừa nói vừa đưa tay hướng về người phụ nữ mặc đầm đen, muốn bắt tay với cô.

Người bên trong khoang thương gia đều bất ngờ nhìn cô.

Nhất là người phụ nữ đầm đen, có thể không ngờ lúc này cô ấy lại ra mặt nói như vậy. Cô do dự nhưng trong chốc lát vẫn lễ độ bắt tay với cô rồi nhanh chóng rút về.

Bàng Miểu cảm kích nhìn cô một cái, để cô ngồi vào chỗ đối diện với người phụ nữ đầm đen.

Sau khi Tang Cận ngồi xuống, vô ý nhìn về phía người phụ nữ đối diện, âm thầm quan sát cô, trang điểm đậm, vẻ mặt giận dữ nhưng rất lạnh lùng, kiên quyết, không có vẻ gì là lo sợ.

Cô muốn quan sát tay cô ấy nhưng cô ấy vẫn cứ khoanh tay trước ngực.

Người phụ nữ đầm đen như đang suy nghĩ gì đó, đột nhiên nhìn về phía cô, “Cô xác định cô có thể đại diện cho toàn bộ hành khách khoang phổ thông sao? Lỡ như cô là người của công ty hàng không thì sao? Trên suốt chuyến bay, hai người thường xuyên giúp đỡ nhau, đùng tưởng là tôi không biết.”

“Hai người” trong lời nói của người phụ nữ đầm đen chắc đang muốn nói cô và Bàng Miểu.

Bàng Miểu muốn giải thích nhưng Tang Cận ngăn cô lại.

“Cô Trương đúng là quan sát tỉ mỉ. Tôi bị mất ngủ nên cả đêm không ngủ được, cô Bàng chỉ thực hiện chức trách của mình. Trên chuyến bay này, từ khi cất cánh cho đến giờ không có trung chuyển, hành khách nào ở khoang phổ thông đến khoang thương gia, hành khách nào từ khoang thương gia đến khoang phổ thông, tôi đều biết. Vì hiện tại không có hành khách nào muốn đại diện cho khoang phổ thông đến thương lượng với cô nên tôi là người đại diện thích hợp nhất.” Câu nói sau cùng của cô cố tình nói lớn hơn, giọng nói chắc chắn.

Lời của Tang Cận vừa dứt, các hành khách trên máy bay đều ủng hộ cách nói của cô.

Bàng Miểu và tiếp viên hàng không trưởng cũng không có ý kiến, họ cũng biết, nếu nói gì cũng sẽ làm cho người phụ nữ đầm đen nghĩ Tang Cận là người của họ.

Cuối cùng người phụ nữ đầm đen nói: “Được, cô có thể làm đại diện của hành khách khoang phổ thông, phiền cô lập tức thuyết phục họ để tiếp viên hàng không lục soát tìm nhẫn kim cương bị mất của tôi. Chỉ đơn giản vậy thôi, không còn gì khác.”

Tang Cận nghe xong mỉm cười, nhưng cũng nhanh chóng không cười nữa, dời trọng tâm vấn đề, “Cô Trương, vì sao cô kiên trì muốn kiểm tra hành khách khoang phổ thông, tại sao không kiểm tra hành khách khoang thương gia? Không phải hành khách khoang thương gia gần cô hơn sao? Vì cô nghĩ khoang phổ thông không có người có nhiều tiền như khoang thương gia nên dễ bị ức hiếp hơn?”

“Mẹ kiếp cô, cái rắm! Tôi nói vậy lúc nào?” Người phụ nữ đầm đen bắt đầu bùng nổ.

“Tôi cũng hiểu được ý của cô Trương không phải như vậy, chẳng qua cô muốn tìm kiếm chính nghĩa mà thôi, người ăn cắp sao có thể để hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật? Tôi ủng hộ cô Trương dùng luật pháp để bảo vệ quyền lời của chính mình. Được rồi, khi nãy tôi chỉ đùa một chút, bây giờ quay lại chuyện chính.”

Tang Cận đưa tay, từ trong túi xách lấy ra một cái máy tính xách tay màu đen và một cây viết, tay còn lại cô vẫn giữ hủ sứ màu trắng, bên cạnh có người muốn giúp cô cầm nhưng bị cô cự tuyệt.

Đã có người giúp cô mở bàn ở chỗ ngồi ra.

“Cô Trương, phiền cô miêu tả một chút về nhẫn kim cương của cô, để khi lục soát chúng tôi có thể đối chiếu.” Tang Cận ngẩng đầu nói với người phụ nữ đối diện.

Người phụ nữ đầm đen vừa muốn nói gì đó, lại thôi, “Làm sao tả được? Tôi cũng không phải người thiết kế, không biết dùng từ ngữ để tả thế nào. Tìm ra được đưa đến cho tôi tự nhiên tôi sẽ nhận ra thôi. Sao cô nói nhảm nhiều vậy? Rốt cuộc có muốn lục soát không? Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, lát nữa khi máy bay hạ cánh, người đi hết, mấy người muốn lục soát cũng không kịp!”

Người phụ nữ đầm đen quay đầu nhìn sang bên cạnh như đang muốn tránh né ánh mắt của cô nhưng tay vẫn luôn khoanh trước ngực.

“Đương nhiên có lục soát, chúng ta nói nhanh hơn chút. Tôi mạo muội hỏi cô một câu nghề nghiệp của cô là gì?” Trọng tâm chủ đề của Tang cận xoay chuyển rất nhanh, người trong khoang thương gia lẫn người phụ nữ đầm đen hầu như không theo kịp suy nghĩ của cô, không biết cô muốn làm gì.

Tất cả mọi người đều gấp, nhất là Bàng Miểu, khoang thương gia là do cô phụ trách, nếu chuyện này không xử lý tốt cô sẽ bị trách, có thể còn phải bồi thường tổn thất cho khách hàng.

Người phụ nữ đầm đen do dự một lát, nhanh chóng trả lời, “Nhân viên văn phòng ở công ty bình thường. Việc này thì có liên quan gì đến chiếc nhẫn bị mất của tôi? Cô vừa nãy cũng nói có thể tôi nghĩ khoang phổ thông không có tiền nên muốn trộm nhẫn kim cương của tôi. Cũng cùng đạo lý đó, cô nghĩ tôi là nhân viên văn phòng bình thương, cho là tôi không thể mua nhẫn kim cương sao.”

Tang Cận nhìn cô cười cười, “Cô Trương đúng là thông minh, quan sát tỉ mỉ, khả năng tiếp thu cũng rất nhanh.”

Cô nói xong thì đóng máy tính, đóng viết, xếp bàn lại, đứng dậy nhìn người phụ nữ đầm đen, “Nhưng bây giờ tôi chắc chắn 100% tiếp viên hàng không không cần lục soát hành khách khoang phổ thông vì chiếc nhẫn của cô sẽ nhanh chóng trở lại trong tay cô!”

Tang Cận nói xong xoay người rời đi.

Người trong khoang thương gia như bị sét đánh ngang tai, ngơ ngác nhìn nhau.

Người phụ nữ đầm đen ngẩn người nhưng cũng nhanh chóng khôi phục tinh thần, liền đứng lên, chặn ở cửa ra vào, cản đường đi của cô.

“Cô giỡn mặt với tôi à? Cô là con khỉ khô gì? Bây giờ tôi cũng chắc chắn 100% không cần lục soát những người khác, lục soát cô là được, chiếc nhẫn của tôi nhất định là do cô lấy!”

Người phụ nữ đầm đen dùng sức đẩy cô một cái.

Sức cô ấy không nhẹ, Tang Cận bị cô đẩy ngã, cả người đứng không vững ngã ra phía sau, hủ sứ màu trắng cầm chắc trong tay bị rơi xuống.

Tang Cận vốn đã qua đến khoang phổ thông rồi, những người khác đều ở phía sau cô, cách cô một khoảng, họ muốn qua đỡ cô nhưng không kịp. Trong nháy mắt cô ngã xuống đất, hai tay chống trên mặt đất, phản ứng đầu tiên là không xong rồi, bà ngoại đâu!

Cô đột nhiên cảm giác được thân thể rét run, lòng đau như muốn nứt ra, nước mắt muốn rơi nhưng bị cô mạnh mẽ kiềm lại.

“Cô Tang, cô không sao chứ?” Có tiếp viên hàng không đỡ cô đứng lên.

Tang Cận mở mắt thấy Bàng Miểu đang tươi cười, trong tay cô ấy là hủ sứ màu trắng, như vậy là khi nãy cô ấy đã giúp cô giữ hủ sứ ấy?

Hai tay Bàng Miểu đưa lại hủ sứ trắng cho cô, nét mặt nghiêm trang, không nói gì, chỉ là qua ánh mắt cho cô biết, cô ấy muốn bảo vệ thứ gì đó, không để nó bị hư hại gì!

Trong lòng Tang Cận xúc động, nhanh chóng nhận lại hủ sứ, ôm thật chặt vào lòng, cảm giác như sợ bị mất, có lẽ sợ bị người khác lấy đi, không ngừng nói với cô ấy, “Cảm ơn.”

“Tôi biết rồi, bây giờ không cần lục soát nữa. Chiếc nhẫn của tôi chắc chắn ở trong này!” Giọng nói sắt bén vang lên lần nữa.

Tang Cận bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy cô chỉ cách người phụ nữ đầm đen vài bước chân, rồi nhìn xuống dưới, đảo mắt qua ngón tay đang giữ chặt hủ sứ trắng trong lòng.

Tang Cận quan sát cẩn thận tay cô ấy, rồi nhìn về phía cô ấy, kiên quyết phủ quyết, “Không thể nào, nhẫn của cô không thể nào ở trong này.”

“Vậy cô mở ra cho chúng tôi kiểm tra đi.” Người phụ nữ đầm đen không nghe, không buông tha cho cô.

“Tôi nói không thể nào, tuyệt đối không mở ra!” Tang Cận giữ chặt hủ sứ trắng trong lòng cô hơn, cả người cô dường như không hít thở nổi.

“Coi đi, rõ ràng là có tật giật mình!” Gương mặt của người phụ nữ đầm đen đắc ý, từng bước đến gần Tang Cận, chỉ tay về phía Bàng Miểu bên cạnh cô, “Còn cô nữa, vì sao thân làm tiếp biên hàng không mà cố ý cho cô ta đi cửa sau để cho cô ta mang vật này lên máy bay? Không phải để giúp cô ấy giấu tang vật sao?” Người phụ nữ đầm đen hướng về phía Bàng Miểu gầm lên giận dữ.

Cô ấy không cho Bàng Miểu bất kỳ cơ hội nào để nói, tiếp tục thét lên, “Đêm qua, hai người lén lút đi qua đi lại vô số lần. Tôi đã hoài nghi hai người cùng một phe rồi. Nhẫn nhất định là do cô trộm rồ để trong hủ sứ trắng này. Cô ấy cho cô đi cửa sau, đem hủ sứ này xuống máy bay, không ai cản được. Nếu không cô lập tức mở ra cho mọi người xem đi. Nếu không chịu mở chứng tỏ trong đó nhất định có vấn đề.”

Người phụ nữ đầm đen càng nói càng hăng say, giống như cô ấy đã có chứng cứ xác thực, vốn là một gương mặt xinh đẹp tinh xảo nhưng do hưng phấn quá độ đã trở nên có chút vặn vẹo.

Tang Cận nhìn cô ta chằm chằm, trong đầu nhanh chóng tổng kết đánh giá ngắn gọn những thông tin thu được trên người phụ nữ này.

Tiếp viên hàng không bên cạnh cũng bắt đầu khuyên Tang Cận mở hủ sứ ra, chứng tỏ sự trong sạch của mình.

Ngay cả Bàng Miểu cũng có chút dao động, cẩn thận hỏi cô, không thể mở ra xem một chút được hay sao.

Tang Cận vẫn không có động tĩnh gì.

Bạn đang đọc Tảng Đá Nở Ra Hoa Dâm Bụt của Bạch Nhất Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hcth1906
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.