Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bầu trời Norden (5)

Phiên bản Dịch · 3692 chữ

"...Chí ít, nếu như có thể hạ xuống một cấp..."

Sĩ quan nắm giữ huân chương Silver Wings Assault sẽ có tầm ảnh hưởng và tiếng nói vô cùng lớn trong quân đội. Đủ để thiếu tá Lehrgen phải lầm bầm oán giận trong vô thức.

Trong số các loại huân chương của Đế Quốc thì huy chương Silver Wings Assault là một trong những huân chương giá trị nhất. Có rất nhiều huân chương để tôn vinh thành tích cá nhân, nhưng đều chỉ mang ý nghĩa nghi thức và khen thưởng danh dự cho có lệ bởi chúng căn cứ vào số năm phục vụ cùng công lao nhất định. Chỉ huân chương trao cho nghĩa vụ và trách nhiệm mới có giá trị thực tế. (Phần này phản ánh văn hóa đơn giản, trực tiếp của Đế Quốc qua cách trao thưởng công danh, đồng thời cũng liên quan nhất định đến chủ nghĩa dân tộc).

Trong quá khứ, con người dùng vòng nguyệt quế để vinh danh sự dũng cảm của cá nhân. Còn trong quân đội hiện đại, tất cả sự tuyên dương đã được thay thế bằng huân chương. Huân chương Infantry Assault được trao cho những quân nhân anh dũng chiến đấu một cách gan dạ, nhằm tôn vinh biểu hiện dũng cảm của họ trên chiến trường. Trong những cuộc tiến công quy mô lớn, đơn vị tiên phong cũng được trao tặng huân chương Infantry Assault, còn những binh sĩ lập chiến tích sẽ nhận được huân chương Infantry Assault có đính kèm Oak Leaves.

Những ai được trao Oak Leaves sẽ trở thành một thành viên nòng cốt của đơn vị họ và được tín nhiệm một cách vô điều kiện. Song vinh quang của những người mang Infantry Assault với Oak Leaves cũng không thể sánh được người mang huân chương Silver Wings Assault. Bởi huân chương này chỉ trao cho những ai đã giải cứu lực lượng đồng minh thoát khỏi nguy cơ, một vinh dự dành riêng cho những vị cứu tinh giống như các tổng lãnh thiên thần. Thậm chí ngay cả tư cách đề cử cũng khác với những huân chương Assault bình thường.

Huân chương Silver Wings Assault không phải do sĩ quan chỉ huy đơn vị của người đó đề cử, mà do sĩ quan chỉ huy đơn vị được cứu giúp làm đơn đề cử bởi sự kính trọng giành cho các chiến hữu. (Thường là các chỉ huy cấp cao nhất trong đơn vị được trợ giúp).

Ngoài yêu cầu trên, điểm chung của phần lớn những người được nhận huân chương chính là họ đều đã chết. Do tiêu chuẩn đạt huân chương rất cao, nên để đạt được công lao như vậy nhất định phải chiến đấu anh dũng dưới những hoàn cảnh ác liệt nhất mới được trao tặng huân chương này.

Tại nơi nguy cơ bốn phía như chiến trường, một cá nhân có thể cứu vớt được một đơn vị sao? Biện pháp của họ sẽ xa đến mức nào? Dùng phương pháp thông thường có thể làm được điều đó ư? Không cần trả lời, ta chỉ cần nhìn vào ảnh kỷ niệm những người được phong tặng Silver Wings Assault là có thể thấy. Đa số huân chương đều được đặt lên mũ treo bên súng trường của người lập công. Ngay cả quy định chính thức cũng cho phép súng trường và mũ thay quyền nhận công cho người đó, có thể thấy để đạt được Silver Wings Assault là chuyện khó ra sao.

Do đó, những người được trao Silver Wings Assault dù ở phong hàm nào cũng được toàn thể sĩ quan tôn kính. Một huân chương vẻ vang như vậy đấy.

Thừa nhận đi. Thật lòng mà nói, anh không khỏi cảm thấy sợ sệt khi nghĩ về những việc người đó sẽ làm sau khi được trao cho quyền lực và sức mạnh.

Dù sao cô bé quá mức khác thường. Ban đầu anh cho rằng cách Ban Tuyển sinh quân sự tìm ra một nhân tài cực kì thích hợp với quân đội khá là đáng ngờ. Thậm chí vì nghi ngờ cô đã trải qua một nền giáo dục yêu nước cực đoan nên anh đã nhờ một người trong cơ quan Tình báo điều tra hoàn cảnh trại trẻ mồ côi cô từng sống. Nhưng kết quả hoàn toàn sạch sẽ. Trại trẻ mồ côi này rất bình thường, được điều hành bởi những nhân viên được xem là tốt bụng, một trại trẻ mồ côi có thể tìm thấy ở bất cứ đâu. Điều đáng lưu ý duy nhất là họ được quyên góp đầy đủ, nên chế độ dinh dưỡng của bọn trẻ đều đạt mức trung bình.

Điều này có nghĩa là sự cuồng tín của thiếu tá Tanya Degurechaff trong quân đội và khát vọng chiến tranh không liên quan đến đói khát hay bị ngược đãi tàn bạo. Vì tò mò, anh tiếp tục đào bới những tài liệu ghi lại quá trình vấn đáp trong thử nghiệm nhập học, và cô-con quái vật đột lốt một đứa trẻ...đã trả lời:

"Tôi không có lựa chọn nào khác."

Đầy lòng yêu nước và ý chí đóng góp cho tổ quốc; một người lính lý tưởng và tài năng, với quyết tâm trui rèn không ngừng nghỉ. Đây đều là những đức tính đáng khen. Chỉ cần một trong những đức tính này cũng đủ làm sĩ quan phụ trách Nhân sự của Đế quốc như Lehrgen vui mừng.

Nếu có một người sở hữu toàn bộ phẩm chất này, chúng tôi sẽ cảm thấy vui mừng khôn xiết. Vì đây chính là những tài năng cần thiết cho quân đội.

Mỉa mai thay, khi bây giờ xuất hiện một người như vậy, thiếu tá Lehrgen lại cảm thấy hoảng hốt trước thực tế rằng tài năng lý tưởng mà Đế Quốc tìm kiếm chỉ là một con quái vật.

Anh không biết câu “không có lựa chọn nào khác” ẩn chứa những gì. Nếu đưa ra một giả thuyết hợp lý, có lẽ cô bé nghĩ rằng gia nhập quân đội là cách duy nhất để ham muốn giết người được xã hội công nhận? Ai dám chắc bản chất của cô từ lúc sinh ra đã không phải là một kẻ cuồng chiến, vậy nên nghề nghiệp duy nhất phù hợp với sở thích bản thân là nhập ngũ?

Ai có thể bảo đảm rằng cô không phải một người nguy hiểm, không phải một kẻ sẽ vui mừng giết chóc khi nhìn thấy máu tươi? Dù mỗi hành động của cô đều có phong thái của một binh sĩ lý tưởng, nhưng nhìn tổng quát, nếu con bé không điên cũng là loại tinh thần có vấn đề.

Đương nhiên, Lehrgen hiểu cô sẽ không phải là loại dễ dàng bắt đầu một cuộc chiến tranh. Những người kích động một cuộc chiến không phải kẻ điên rồ cũng là một lũ mất trí. Theo kinh nghiệm của mình, Lehrgen không phải không thể lý giải được những việc như vậy. Nhưng anh phải làm gì nếu lỡ như cô lại ấp ủ trong lòng cảm giác hưởng thụ chiến tranh đây?

Anh từng được nghe rằng đối với kẻ giết người, tưởng tượng và thực tế đều là một loại mỹ học. Nói cách khác thì những kẻ giết người hàng loạt càng không thể phân biệt đâu là tưởng tượng và đâu là thực tại. Lúc đó, anh không hề bận tâm đến luận điểm quái đản này mà chỉ cười cho qua chuyện, song giờ đây anh đã hiểu. Dù không muốn, anh vẫn hiểu được.

Dù có dùng những từ dễ nghe đến đâu, cô bé ấy vẫn là một thực thể khác thường so với “chúng ta".

Người đó sẽ được coi là một anh hùng. Ngay cả khi cô có những điểm khác với người bình thường đi chăng nữa. Tôn kính anh hùng không sai, nhưng anh tuyệt đối sẽ không đòi hỏi học viên khác đi theo bước chân của anh hùng. Anh không thể dạy điều đó cho bọn trẻ. Trường Tân binh Sĩ quan là nơi để nuôi dưỡng tài năng chứ không phải nơi sản sinh ra những kẻ điên loạn.

**Cùng Ngày

Phòng Chiến Tranh/Bộ Tổng Tham Mưu Đế Quốc**

Bộ Tổng tham mưu quyết định trao tặng huân chương cho một sĩ quan Pháp sư. Không chỉ đem huân chương Silver Wings Assault trao cho ai đó không phải là thi hài, còn dùng tốc độ nhanh nhất, đem cả biệt danh đồng thời trao tặng trong lễ thụ phong trọng đại. Dẫu vậy tại một góc của Quân ủy Trung ương, nơi được bảo vệ chặt chẽ bởi Vệ binh và chỉ có những nhân viên có thẩm quyền mới được tiến vào, không hề bị ảnh hưởng bởi sự ồn ào trong buổi lễ trao thưởng mà thay vào đó đang diễn ra một cuộc tranh luận căng thẳng và dữ dội.

Chính xác là do sự phản đối mạnh mẽ của hai vị chuẩn tướng.

"Tôi kiên quyết phản đối chuyện này! Tập trung binh lực rồi đánh mất năng lực phản ứng nhanh trước nguy hiểm hoàn toàn không đáng!"

Người lính trong độ tuổi tráng niên đứng hẳn lên, thể hiện ý chí phản đối dữ dội của mình qua những tiếng gào thét. Đôi mắt màu xanh nhạt tràn ngập sự tự tin với ánh nhìn cương quyết. Bất kì ai nhìn vào đôi mắt ấy đều sẽ cảm thấy đó là đôi mắt luôn nhìn vào thực tế. Chuẩn tướng Rudersdorf, một người đàn ông được thui rèn từ tài năng và sự tự tin, được Bộ Tổng tham mưu đánh giá cao, đã không thèm màng đến danh dự hay thể diện bản thân trong thời điểm ông chồm lên bàn hội nghị và la lớn.

"Phái đơn vị địa phương tiến hành truy kích là đủ rồi! Bằng cách đó chúng ta có thể vừa duy trì sự linh hoạt trong chiến lược vừa áp chế bọn chúng, chỉ vậy thôi!"

Ý của ông là không nên gây tổn hại cho sự linh hoạt trong chiến lược.

"Tôi cũng đưa ra quan điểm đồng dạng. Chúng ta đã thành công tiêu diệt quân xâm lược và không cần thông qua chiến tranh để tiến hành điều gì khác. Các mục đích quốc phòng cũng đã đạt tới rồi."

Đồng ý với việc duy trì tính linh động trong chiến lược là chuẩn tướng Zettois, người có ngoại hình của một học giả và cử chỉ thận trọng nhưng không hề làm mất đi vẻ nghiêm túc của một quân nhân, giống như một nhà khoa học đang báo cáo kết quả thí nghiệm khi hờ hững nói ra ý kiến của mình và gia nhập hàng ngũ phản đối.

"Quan điểm của hai vị Chuẩn tướng đều có lý...Trung tướng Louis, ngài thấy sao?"

Sĩ quan hầu cận của Hoàng Đế-Marchese, người chủ trì cuộc họp cũng cảm thấy quan điểm của hai chuẩn tướng là hợp lý và không thể phản bác. Nhưng là một sĩ quan hầu cận đầy xảo quyệt, ngay từ đầu ông ta đã bác bỏ bằng cách không nhìn vào ý kiến của người phản đối.

Điều đó không có nghĩa là Marchese không hề lo lắng. Vì thực tế là đề nghị của Bộ Tổng tham mưu luôn có sức ảnh hưởng lớn đến Bộ Tổng tư lệnh nên đề tài này càng phải đào sâu hơn. Do đó, ông ta liền để phe đối lập phơi bày hết ý đồ và thúc giục người chủ trương muốn phát động thế tiến công quy mô lớn là Tổng Tham mưu trưởng Louis phải ra mặt.

"Thận trọng trong công việc không sai, nhưng quân đội các quốc gia khác đều không có dấu hiệu nhúc nhích. Tình huống như vậy không phải là một cơ hội tuyệt hảo để quân ta phát động thế tiến công quy mô lớn mà không sợ bị ràng buộc sao?"

Tổng Tham mưu trưởng đứng dậy trả lời với vẻ nghi hoặc. Hai người thuộc hạ được ông kỳ vọng nhất lại đứng về phía phản đối khiến ông vừa khó hiểu, vừa cảm thấy tức giận. Những cảm xúc lộn xộn ấy thi nhau hiển hiện trên gương mặt ông.

"Thưa trung tướng! Ít nhất xin hãy giới hạn đơn vị điều động! Nếu chúng ta tiến hành tổng động viên, Kế Hoạch 315 sẽ đổ vỡ!"

Chuẩn tướng Rudersdorf đưa ra ý kiến phản đối là căn cứ vào tình trạng địa-chính trị của Đế Quốc.

Là một trong những cường quốc, lại được bao quanh bởi những cường quốc khác, Đế quốc luôn phải đối mặt với khả năng chiến đấu trên nhiều mặt trận cùng lúc. Bởi vậy mà chiến lược quốc phòng nhất định phải chú trọng đến điểm này. Nỗi lo sợ chỉ có thể dựa vào phương diện quân sự và ưu thế chất lượng để đối mặt với uy hiếp của việc giáp công, và vị trí địa-chính trị chính là những điều đã tạo nên bối cảnh lịch sử của cường quốc quân sự Đế Quốc.

"Tôi không có ý mượn lời của chuẩn tướng Rudersdorf, nhưng tôi cũng cho rằng chúng ta không nên gây nguy hại đến cốt lõi chính sách quốc phòng của Kế Hoạch 315."

Bị rơi vào vòng vây của kẻ thù tiềm tàng, chiến lược duy nhất mà Đế Quốc có thể sử dụng là sách lược bên trong nhằm nâng cao hiệu suất mở rộng lực lượng vũ trang. Đó là một chính sách quốc phòng tinh tế giúp quân đội của họ vượt trội cả về chất lượng và số lượng, có thể vô hiệu hóa quân xâm lược trong khi chuẩn bị nghênh chiến với những địch quốc khác. Chính sách này được mệnh danh là [Kế Hoạch 315]. Mục tiêu của nó là duy trì được chiến tranh trên cả hai mặt trận - ngay cả thời gian biểu của các trạm xe lửa vận chuyển quân cũng được lên kế hoạch tỉ mỉ-một tác phẩm nghệ thuật kiêu hãnh của Đế Quốc. Vì lẽ đó, một khi sụp đổ, nó sẽ cần tiêu tốn một quãng thời gian rất dài mới có thể xây dựng lại.

"Zettois, chia quân thành nhiều đợt là một điều cấm kỵ trong quân sự. Điều ấy không cần tôi phải nói đi."

"Thưa ngài, tôi biết việc chia quân là một sự ngu xuẩn. Nhưng tôi vô cùng nghi ngờ lý do tập trung binh lực ở tình huống đã tiêu diệt địch hoàn toàn như hiện tại."

Mặt khác, những gì mà Tổng Tham mưu trưởng Louis nói cũng có lý. Trong tình huống mà Vương Quốc Ildoa, Cộng Hòa Francois và Liên Bang Lewshille đều không cho thấy dấu hiệu điều động quân đội, lại thêm quân đội Liên Hiệp vừa bị đánh tan tác thì khả năng hủy diệt Liên Hiệp vô cùng lớn.

Mà muốn đánh, vậy phải dốc toàn lực.

Tuy nhiên đối lập với chủ trương xâm lược địch quốc của Tổng Tham mưu trưởng Louis, chuẩn tướng Zettois lại cho quân ta đã giành được chiến thắng và không cần làm thêm điều gì khác.

"Tôi đồng ý với ý kiến của chuẩn tướng Zettois. Quân đội chúng ta đã giành phần thắng, vấn đề của chúng ta bây giờ là nên tận dụng phần thắng này như thế nào! Trong tình huống chưa có mục tiêu rõ ràng mà tiến hành tổng động viên thì tôi không nghĩ hành động này sẽ đem lại lợi ích quốc phòng."

Dù không phải nhằm vào sự tất yếu của việc mở rộng chiến công, và sự hoài nghi của ông được dựa trên việc làm thế nào để tận dụng hoàn toàn chiến thắng sau khi hiểu rõ tổng quan cuộc chiến. Phát biểu của chuẩn tướng Rudersdorf hơi có sự khác biệt về ý nghĩa, nhưng nó cũng bày tỏ nỗi lo lắng trước bước đi có thể làm rung chuyển cả nền móng của chính sách quốc phòng mà không có đối sách thay thế.

"Rudersdorf, nếu phủ Tổng tư lệnh vẫn chưa quyết định chính sách, thì việc của Bộ Tổng tham mưu chính là cố gắng hết sức để mở rộng chiến công."

"Thưa trung tướng, hành động mà không có mục tiêu chiến lược là một điều không tưởng. Chiến dịch quy mô lớn không được lên kế hoạch cẩn thận sẽ có khả năng tổn hại đến chiến lược quốc phòng của chúng ta. Xin cho phép tôi kiên trì phản đối đến cùng."

Zettois cũng tỏ vẻ tán thành với vẻ khổ tâm trên mặt.

"Làm sao chúng ta có thể dễ dàng buông tha cho cơ hội tốt như vậy chứ! Quân đội chúng ta đã giải quyết được triệt để việc tranh chấp lãnh thổ Norden trong trận chiến này! Thậm chí còn có thể giải quyết được khó khăn về địa-chính trị của Đế Quốc!"

Một số người tham dự la thét bất mãn đều có một lý do. Trong đầu họ đang hiện lên một tương lai mỹ hảo và cho rằng đây là thời cơ tốt để Đế Quốc đánh vỡ tình trạng "bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị vây công". Chỉ cần tiêu diệt Liên Hiệp lân cận là có thể giảm thiểu được một cái uy hiếp cho Đế Quốc. Một thời cơ để Đế Quốc giải quyết vấn đề địa-chính trị đã kéo dài nhiều năm.

"Tôi phản đối! Đây không phải là một điều đáng để chúng ta phải phá vỡ các kế hoạch phòng vệ!"

Mấu chốt cho sự phản đối của chuẩn tướng Rudersdorf là - lẽ nào vì một "tương lai" an toàn mà quân đội sẽ phá vỡ các kế hoạch phòng vệ "hiện tại".

"Mục tiêu của Đế Quốc là an ninh quốc gia. Kể từ khi đường biên giới đã được quyết định thông qua Nghị định Londium thì điều đó trên thực tế đã còn không quan trọng nữa."

Ngay cả chuẩn tướng Zettois cũng lạnh nhạt đưa ra một phát biểu mạnh dạn kiểu “loại uy hiếp ở trình độ Liên Hiệp thì không cần để tâm đến”, nói cách khác là ông đã không muốn lãng phí thời gian vào việc giải quyết vấn đề xoay quanh Nghị định Londinum.

"Chúng ta không cần đi vào sân khấu của địch! Chỉ cần chiến đấu trên sàn nhảy của chúng ta là được rồi! Chẳng lẽ vì chuyện này mà để tất cả những thứ chúng ta có được đến nay lụi tàn theo lửa à!?"

"Tôi phản đối! Đây không phải là một điều đáng để chúng ta phải phá vỡ các kế hoạch phòng vệ!"

Mấu chốt cho sự phản đối của chuẩn tướng Rudersdorf là - lẽ nào vì một "tương lai" an toàn mà quân đội sẽ phá vỡ các kế hoạch phòng vệ "hiện tại".

"Mục tiêu của Đế Quốc là an ninh quốc gia. Kể từ khi đường biên giới đã được quyết định thông qua Nghị định Londium thì điều đó trên thực tế đã còn không quan trọng nữa."

Ngay cả chuẩn tướng Zettois cũng lạnh nhạt đưa ra một phát biểu mạnh dạn kiểu "loại uy hiếp ở trình độ Liên Hiệp không cần để tâm đến", nói cách khác là ông đã không muốn lãng phí thời gian vào việc giải quyết vấn đề xoay quanh Nghị định Londinum.

"Chúng ta không cần đi vào sân khấu của địch! Chỉ cần chiến đấu trên sàn nhảy của chúng ta là được rồi! Chẳng lẽ vì chuyện này mà để tất cả những thứ chúng ta có được đến nay lụi tàn theo lửa à!?"

Điểm quan trọng nhất đã được chuẩn tướng Rudersdorf du thuyết với đám người kích động trong hội nghị như thế. Về bản chất mà nói, chuyện này hoàn toàn liên hệ chặt chẽ với căn cơ an ninh quốc phòng của Đế Quốc.

Từ đó đến nay, Bộ Tổng Tham mưu đã liên tục tu sửa Kế Hoạch 315. Do tình hình địa-chính trị của Đế Quốc nên đây là chiến lược quốc phòng duy nhất mà Đế Quốc có thể áp dụng. Dù Đế Quốc có liên tục gặp phải tình trạng xâm lược cũng có thể lập tức triển khai phản kích. Đối với bốn phía đều là địch quốc vây quanh như Đế Quốc, hoàn thiện chính sách này là phương án duy nhất. Thực tế là Đế Quốc cũng không thể nghĩ ra kế hoạch phòng vệ nào chắc chắn hơn.

"Vậy ngài muốn chúng ta buông tha một cơ hội đánh vỡ cục diện bị vây công bốn phía này sao?!"

"Nếu có thể làm suy yếu binh lực của Liên Hiệp thì chúng ta có thể tập trung vào miền Đông. Thậm chí muốn xây dựng tuyến phòng thủ ở miền Tây để đối phó với Albion – Francois cũng không thành vấn đề."

Nhưng mà vẫn có người tỏ ra phản đối. Đối với tình cảnh tổ quốc đang rơi vào thế giằng co, đây quả là một cơ hội tốt để thoát khỏi xiềng xích. Đa phần ban tham mưu đều cho thấy quyết tâm – nếu hành động ngay lúc này, họ có thể đưa ra lời giải cho nan đề quân sự đã có từ lúc thành lập Đế Quốc đến nay.

"May là cường quốc khác đều không có dấu hiệu điều động quân đội. Tôi tin rằng nếu lập tức hành động, chúng ta có thể triệt tiêu mầm họa của Đế Quốc."

Phán đoán này là đúng hay sai, họ cũng không rõ ràng. Chí ít vào lúc này là như vậy.

Bạn đang đọc Youjo Senki của Carlo Zen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ST04012003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.