Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lên đường trở về!

Tiểu thuyết gốc · 2267 chữ

Thấm thoắt ba ngày trôi qua, phủ Thành chủ tấp nập người ra kẻ vào bày biện đủ thứ tài vật xinh đẹp. Kẻ ăn người làm đông đúc nhộn nhịp.

Vị Thành chủ dường như chẳng quan tâm lắm, ông ta đang ở trong phòng luyện viết chữ.

“Bẩm Thành chủ! Có Khúc Dong muốn cầu kiến!”

“Ừm!”

Khúc Dong ở bên ngoài chậm rãi bước vào, thấy ông ta vẫn miệt mài cầm cây bút lông dài viết lên trang giấy trắng. Khúc Dong biết tính, chỉ đứng một bên nhìn ngắm mà không nói năng gì.

Một lúc lau sau Thành chủ mới cất tiếng.

“Ngươi biết chữ này là chữ gì không?”

“Ta chỉ quen việc kinh doanh kiếm tiền, không hiểu về thư pháp!”

Thành chủ cười, tiếng cười khàn khàn khoái chí lại như giễu cợt.

“Ngươi vừa đột phá Hoàng giai thất đẳng thì phải? Muốn tiến thêm một bước thì cần phải ôn dưỡng tinh thần. Viết chữ là một cách tu tập rất tốt!”

“Đa tạ Thành chủ chỉ điểm! Nay ta đến do có điều khúc mắc. Thành chủ hẳn là biết đám Từ Đô gian lận, sao còn bỏ qua cho bọn chúng?”

“Ngươi thấy chữ ta viết thế nào?” Ông ta không trả lời, hỏi bâng quơ.

“Đẹp!”

“Chỉ thế thôi? Nếu ta thêm một nét vào đây thì sao?” Thành chủ vừa nói, vừa cầm bút vẽ một đường dài.

Khúc Dong ngắm nghía một lát.

“Thành chủ, chữ này đã biến thành một chữ khác rồi!”

“Đúng vậy! Từ Đô chính là nét thêm này. Không có bọn chúng, thì ngươi là người phải thế vào!”

Khúc Dong tỉnh ngộ, nhận ra đằng sau còn lý do khác. Nhưng y biết rằng đừng dại gì mà hỏi sâu vào, liền cảm tạ rồi rời đi ngay. Thành chủ không buồn nhìn đến y, vẫn chăm chú ngắm chữ mình viết, còn đó là chữ gì thì có trời mới hiểu.

Từ Đô cùng hai người con của mình đã tới phủ Thành chủ dự tiệc. Ban đầu ông ta muốn Quân cùng đi, nhưng hắn suy nghĩ một lát thấy không tiện nên từ chối. Nói chung là càng ít có mặt ở những nơi như thế càng tốt.

Tại bản doanh của đội săn, những người khác sau hai tháng mệt mỏi đã sớm nghỉ ngơi, chỉ còn hắn vẫn đang thức tĩnh tu.

Thương tổn về nhục thân xem như không đáng ngại nữa, còn đan điền của hắn mới phục hồi một tầng đoàn nguyên. Tuy vậy cũng giúp hắn chống chịu lại sự xâm hại của Cổ trùng. Thứ chết tiệt này như quả bom treo bên cạnh không biết lúc nào thì nổ tung, khiến hắn cực kỳ khó chịu.

Trong thành Cổ Đằng có một số cửa hàng chuyên bán đan dược chữa trị tổn thương đan điền, nhưng giá cả rất đắt. Hắn mặc dù có tiền, nhưng một Võ giả bỏ cả ngàn, cả vạn linh thạch để mua chẳng khác nào bảo lạy ông tôi ở bụi này.

Vì vậy hắn dùng cách cũ, mang số yêu đan của mình ra luyện hoá. Quân nhắm mắt ngồi tu tập, đến khi mở mắt ra thì trời đã sáng. Hắn vươn vai bước ra ngoài đón nhận mấy tia nắng sớm, hít thở không khí trong lành.

Những ngày này khá nhàn rỗi, Từ Đô để cho cả đội nghỉ ngơi sau đó mới tính đến chuyện tiếp tục đi săn. Hơn nữa còn phải tuyển thêm nhân lực cho đủ số lượng.

Vừa ra ngoài đã thấy Từ Khánh và mấy người nữa đang trò chuyện. Cô ta cũng trông thấy hắn, liền hỏi thăm mấy câu sau đó bảo hắn vào phòng gặp Từ Đô.

Hắn bước tới căn phòng quen thuộc.

“Đoàn trưởng trông có vẻ phấn khởi, chắc hôm qua được không ít đồ tốt nhỉ?

“Ngươi dậy rồi hả, ngồi đi!” - Từ Đô cười nói - “Đúng là được rất nhiều đồ và linh thạch. Ta cũng đã để Từ Khánh và Từ Quang gia nhập vào Kim khuyết môn, sau khi hai đứa bình phục sẽ lên đường!”

Hắn cũng cười theo.

“Thế là tốt rồi! Ta xem như không làm nhục mệnh!”

“Chuyện giữa ta và ngươi cũng nên tính toán một lượt!” Từ Đô gật gù.

“Cứ như ban đầu, ông giúp ta tìm cách nhanh nhất để trở về là được!”

“Điều đó là đương nhiên. Đường về Triều Quốc trên bản đồ cũng có chỉ dẫn. Nhưng đường sá xa xôi, nhiều nơi hẻo lánh cướp giật hung hiểm không ai dại gì mà đi một mình cả. Ta cũng không thể đưa ngươi về được!”

“Ý ông là sao?” Quân cau mày.

“Ta sẽ thuê người hộ tống ngươi. Trong thành Cổ Đằng có một phân bộ của Tiêu cục Viễn Sơn. Bọn họ bình thường chỉ nhận chuyển đồ vật, nhưng có đủ tiền thì cái gì cũng chuyển. Ngươi yên tâm, danh tiếng của Tiêu cục Viễn Sơn rất tốt, không phải bỗng dưng mà có thể trở thành một trong những thế lực hàng đầu của lục địa! Ta đã liên hệ trước, ba ngày nữa họ có một chuyến hàng cũng đi Triều Quốc, thuận tiện để ngươi đi cùng!”

“Vậy tuỳ ông sắp xếp.” Hắn suy nghĩ giây lát, đúng là không có cách nào khả dĩ hơn.

“Ngươi cầm lấy số linh thảo và đan dược này. Ngươi không những cứu mạng lại còn giúp ta giành hạng nhất, đáng lẽ phải được nhiều hơn…”

“Ta hiểu. Số đồ này ta nhận, xem như chúng ta không ai nợ ai!”

Hắn cất hết vào người sau đó ra ngoài, chờ đến ngày lên đường.

Ba ngày sau, hắn theo Từ Đô đến một toà nhà nhỏ, chỉ lớn hơn bản doanh đội săn một chút mà thôi, nhưng lúc nào cũng tấp nập người vào ra.

“Tiêu cục Viễn Sơn là một thế lực cực kỳ rộng lớn và phức tạp, gần như nơi nào ở lục địa này có người ở thì ở đó sẽ có một phân bộ. Ngươi đừng nhìn bọn họ trông bình thường, thực chất đều là chiến binh tinh nhuệ.”

Từ Đô nói nhỏ dặn dò. Quân cũng biết sơ sơ về bọn họ, nên rất cẩn trọng nhất là khi hắn phải giao an toàn cho đám người này.

“Ta đưa ngươi đi gặp người phụ trách!”

Đoạn Từ Đô dẫn hắn tới một gian phòng khác nhỏ hơn nằm sâu trong toà nhà. Bên trong có một lão già mắt ti hí, người nhỏ thó, chân tay lại dài loằng ngoằng như vượn trông khá buồn cười.

“Lục gia, ta đưa người đến đây!” Từ Đô nói lớn.

Lão già ngước đôi mắt híp lên nhìn hắn chớp chớp.

“Tiền đâu?”

Từ Đô ném ra một xấp đồ. Lão già cầm lên lắc lắc gật gù, phán xanh rờn.

“Chưa đủ!”

“Hở? Sao lại chưa đủ. Chẳng phải hôm trước ông nói chỉ cần như thế thôi sao?” Từ Đô có phần không vui.

“Hôm trước khác, hôm nay khác. Dạo này nhiều việc phát sinh, hàng hoá đều bị kiểm tra rất kỹ. Hơn nữa ngươi yêu cầu phải có cao thủ Huyền giai hộ tống, ngươi tưởng ta sẵn người đấy cho ngươi hả?”

“Lục gia, sao ông không nói sớm! Thế này chẳng phải làm khó cho ta hay sao?”

“Đấy là việc của ngươi! Giữa trưa là chúng ta lên đường! Ngươi muốn làm gì thì làm!”

“Được rồi! Được rồi! Ông cầm lấy! Đồ tham lam!”

Từ Đô bực tức lấy thêm một túi như vậy thì lão Lục gia kia mới chịu tươi cười.

Sau khi sắp xếp ổn thoả, Quân ở lại chờ đến giờ xuất phát. Hai người chia tay nhau không hẹn ngày gặp lại.

Để tránh vi phạm quy định của Tiêu cục Viễn Sơn, Quân được bọn họ cho đóng giả thành một người trong đoàn hộ tống.

Hắn cười khổ, tính ra bản thân đã có đủ thứ nghề nghiệp, nếu bị ném ra đường khỏi lo không kiếm được miếng cơm.

Bọn họ tổng cộng có hai mươi người, giữa trưa sau khi cơm nước xong xuôi liền thẳng tiến về trung tâm lục địa.

Một nửa trong số đó là Hoàng giai, dẫn đầu bởi một cao thủ Hoàng giai thất đẳng.

Nghe nói mức giá để cao thủ cỡ này hộ tống rất đắt, không phải ai cũng đủ khả năng chi trả, đủ thấy rằng món đồ được bọn họ bảo vệ rất có giá trị.

Theo như dự tính ban đầu, sẽ mất khoảng sáu tháng để về tới kinh đô Triều Quốc. Trong thời gian này nếu may mắn, Quân chỉ việc ăn uống rồi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, tu luyện tăng cường tu vi mà thôi.

Hai tháng sau.

Phía trước là một trấn nhỏ, dân chúng độ vài ba trăm người, hầu như chẳng có tu sĩ. Bởi vì nơi đây sỏi đá khô cằn linh khí ít ỏi, dẫu có tu luyện cũng khó đạt thành tựu, kẻ nào có ý chí đã rời đi nơi khác. Số ở lại sinh sống dựa vào việc kinh doanh buôn bán, mở khách điếm phục vụ người qua đường.

Xung quanh đây gần trăm cây số chỉ có vài tiểu trấn như vậy, mặc dù hiu quạnh nhưng so với việc vượt núi xẻ rừng, thì đi đường này là lựa chọn an toàn hơn cả.

Vì vậy tuy chó ăn đá gà ăn sỏi nhưng vẫn có cái ăn của để, thậm chí có lúc còn đông đúc nhộn nhịp là khác.

Nhưng cảnh tượng trước mắt lại không hề như vậy. Trấn nhỏ vắng vẻ đìu hiu, hàng quán xơ xác tiêu điều. Lác đác mới tìm được một quán nước nhỏ bên đường còn có khói lửa bốc ra.

Đám người Tiêu cục Viễn Sơn nhìn nhau rồi cùng bước vào ngồi xuống ghế.

“Chủ quán, chủ quán đâu rồi?”

“Tới đây tới đây!”

Giọng nói già nua theo sau là một ông lão chắc đã tám, chín mươi tuổi lật đật đi ra.

“Ông chủ, cho chúng ta mấy chén nước?”

Ông lão gật gù rồi vội vã đi vào trong chuẩn bị. Để ý thì thấy còn một đứa bé cỡ chín mười tuổi sống cùng, có lẽ là con cháu trong nhà.

Hai người cùng nhau xoay sở, chốc lát đã mang lên mấy bình trà lớn, nước xanh trong vắt thơm dịu.

“Ông chủ, trấn này vốn dĩ nhộn nhịp, sao hôm nay lại tiêu điều như vậy?” Đám người bắt đầu hỏi.

Ông lão sợ sệt đáp lại.

“Gần đây xuất hiện một toán cướp, độ dăm bữa nửa tháng chúng lại tới quấy rối một lần. Nên khách đi đường bị bọn chúng doạ chạy hết cả…!”

“Vậy bên trong trấn còn chỗ nào nghỉ ngơi qua đêm không?”

“Các vị…thật sự…muốn ở lại đây? Nguy hiểm lắm, chưa biết chừng tối nay bọn chúng lại kéo đến…” Ông lão vội vã can ngăn.

“Lão bá chỉ cần chỉ chỗ cho chúng ta là được!”

“Bên trong trấn còn ba nhà trọ đủ chỗ cho hai, ba mươi người. Các vị nhớ phải cẩn thận đấy!”

Đoàn người tươi cười cảm ơn ông lão thật thà, trả thêm tiền nước rồi kéo nhau vào trấn nghỉ ngơi.

Bọn họ dừng lại trước một nhà trọ khá lớn. Giống ông chủ hàng nước, ông chủ nhà trọ cũng kinh ngạc khi có đông khách thế này muốn ở lại qua đêm. Ông ta hỏi đi hỏi lại mấy lần mới xác nhận là thật liền vội vã đi chuẩn bị phòng, không quên liếc nhìn trộm đám người vài cái, trên mặt vẫn có nét hoài nghi trông thật buồn cười.

Không chỉ ông ta, mà Quân cũng có chung thắc mắc, không nhịn được liền đem hỏi người bên cạnh mình. Đây là người được phân phó trông chừng hắn, tu vi của y là Hoàng giai ngũ đẳng.

“Ngũ huynh, sao chúng ta không đi chỗ khác mà lại ở lại đây?”

“Đã có cướp thì ngủ ở đâu cũng bị cướp. Thế thì việc gì phải ra đường cắm lều ở, chúng ta ngủ ở đây không sướng hơn hay sao!” Kẻ được gọi là Ngũ huynh này cười hề hề.

“Ngộ nhỡ bọn chúng đến thật thì sao?”

“Thì đánh thôi. Ta lại sợ quá cơ!”

“Đánh không lại thì sao?”

“Trừ khi có Huyền giai đến. Mà cao thủ Huyền giai ngươi tưởng dễ gặp lắm chắc, nếu có thì cũng chẳng ai đi làm nghề trộm cướp đâu. Hơn nữa nếu may mắn dẹp được đám cướp, thì Tiêu cục Viễn Sơn chính là ân nhân của cái trấn này. Đến lúc đó không chỉ chúng ta, mà những đoàn đội khác khi đi qua đây cũng sẽ nhận được tiếp đón nồng hậu. Đây là việc có lợi cho cả danh tiếng của Tiêu cục, không thiệt chút nào!”

Hắn nghe xong mà đầu óc mở mang ra bao nhiêu thứ. Quả thật những người sống lâu kinh nghiệm đầy mình, nói một câu chuyện đủ để hắn tiết kiệm được mười năm rèn luyện.

Bấy giờ hắn mới gật gù leo lên chiếc giường ấm áp yên tâm ngủ một giấc.

Bạn đang đọc Tạo hóa tam thiên sáng tác bởi Hatdauxanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hatdauxanh
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.