Trong tầng bụi gặp địch
Ban Trạch nhàn nhã chăm sóc hoa cảnh trong vườn sau nhà, sát khí ngày xưa giờ
đã tiêu tan hết, hắn bây giờ nhìn giống như người thường.
- Đại nhân!
Từ trong góc bóng tối bỗng nhiên vang lên một âm thanh:
- Tầng bụi truyền đến tin tức, đại quân gặp khó khăn, bị tạp tu bất minh công
kích, thương vong khá lớn, nhà Tuế Vĩ và nhà Tụ bị tổn thất nghiêm trọng nhất.
- Ờ.
Ban Trạch bỏ bình tưới nước trong tay xuống đất, thong thả hỏi:
- Tạp tu? Nói vậy là liên bang đã tới đó trước một bước rồi. Chuyện này thú
vị đây. Vương thì sao? Gần đây có gì đặc biệt không?
- Vương nhìn chung cũng không có biểu hiện sốt ruột, rất nhàn nhã đi chơi,
thậm chí còn có thời gian chỉ đạo đầu bếp làm một loại gọi là bột thơm tẩm bề
mặt. Vương tựa hồ rất có hứng thú với đồ từ liên bang. Vật tư thu được của
quân địch, Vương đều tự thân xem qua.
Bột thơm tẩm bề mặt?
Ánh mắt của Ban Trạch hơi giật một cái, rồi rất nhanh thản nhiên nói:
- Tốt lắm, ngươi đã có thể lui!
Đứng ở trong sân, Ban Trạch sắc mặt biến đổi không ngừng. Một cơn gió thổi
qua, phía sau lưng mát ngâm ngâm, hóa ra thế nào mà lưng lại hoàn toàn ướt
đẫm. Những lời về Vương Duy A nói với hắn, hắn vẫn luôn nửa tin nửa ngờ. Cho
nên sau khi trở về, hắn lập tức bế môn không ra, ở trong bóng tối ngầm điều
tra chuyện này. Nhưng mà trước giờ vẫn không có gì tiến triển. Mãi cho đến hôm
nay, hắn rốt cục đã khẳng định, lời Duy A đã nói là đúng.
Vương đã bị người giả mạo!
“Bột thơm tẩm bề mặt” người khác có lẽ không biết là cái gì, nhưng Ban Trạch
lúc ở liên bang đã may mắn ăn thử, ấn tượng sâu sắc. Vương cho tới bây giờ
chưa từng tới liên bang, sứ giả của Mạc Doanh cũng là do hắn tiếp đãi, Vương
căn bản không có khả năng biết đến cái gọi là “bột thơm tẩm bề mặt”, càng
không có khả năng biết cách làm của nó.
Qua cơn u mê, hắn dường như hạ quyết tâm, dứt khoát hướng ra phía ngoài bước
tới.
o0o
Dưới bầu trời màu xám tro, Trần Mộ cẩn thận đi dọc theo khe nứt. Trên lưng
mang một bọc rất lớn khiến cho hắn nhìn như một con ốc sên, chỉ là tốc độ của
hắn so với ốc sên nhanh hơn nhiều lắm. Cảnh vật xung quanh hiển nhiên là đặc
trưng của tầng bụi, tĩnh mịch không sự sống, bầu trời xám xịt, không khí khô
hạn, những khe nứt thay đổi ngang dọc không ngừng.. Nơi đây chính là tầng bụi!
Khi vừa mới vừa đi vào tầng bụi, Trần Mộ trong lòng kích động vạn phần, cứ qua
một thời gian ngắn, hắn lại dùng Thiên Lý để thử liên lạc với căn cứ Khe Núi
Lớn, nhưng đến bây giờ vẫn chưa nhận được hồi âm. Không cần nghĩ ngợi, hắn
cũng biết khoảng cách tới căn cứ Khe Núi Lớn chắc chắn còn rất xa. Hắn bây giờ
chỉ hy vọng hướng đi của mình không sai, trong tầng bụi không có cách nào phân
biệt phương hướng, vẫn cứ mênh mông một mảnh, vô số khe nứt dưới lòng đất
giống như một mê cung, đường rẽ lan tràn, khe nứt lớn lớn nhỏ nhỏ giống như
mạng nhện lần lượt thay đổi ngang dọc.
Đồ mang theo trên lưng tất cả đều là lương khô mua ở Bách Uyên phủ, nó là một
loại thực vật thân củ có nhiệt lượng cực cao, không biến đổi chất, thể tích
nhỏ, ngoài một khuyết điểm là khẩu vị không ngon ra, nó có đủ tất cả đặc điểm
của lương khô chất lượng tốt dành cho dã ngoại. Trần Mộ cũng không biết có thể
mất bao nhiêu thời gian mới có thể tìm tới chỗ bọn Ba Cách Nội Nhĩ, cho nên
mang theo lượng lương thực đủ để dùng trong ba tháng.
Về phần nước, hắn lại càng không cần lo lắng, một tấm tạp ngưng thủy là đủ để
giải quyết vấn đề. Cho dù không khí tầng bụi vô cùng khô ráo, hiệu suất của
ngưng thủy tạp không cao, nhưng nhu cầu dùng nước của hắn cũng không lớn.
Dừng bước, Trần Mộ lại kích hoạt Thiên Lý. Vẫn chưa có tín hiệu, điều này làm
cho hắn hơi thất vọng. Chẳng lẽ mình đi nhầm hướng? Điều này cũng rất có khả
năng, và đó là một vấn đề trí mạng!
Một cơn gió thổi qua, tai của Trần Mộ hơi dỏng lên, trên mặt đột nhiên lộ ra
vẻ vui mừng như điên. Có người!
Hắn nghe được âm thanh của người phát ra. Khó mà ngăn chặn nỗi vui mừng như
điên, hắn không chút do dự hướng đầu gió mà chạy. Vừa nghĩ tới lập tức có thể
gặp được bọn Ba Cách Nội Nhĩ, tâm tình của hắn lại không cách nào giữ được
bình tĩnh, tim đập thình thịch, tình cảm kích động tràn ngập trong từng tế bào
toàn thân.
Âm thanh càng ngày càng gần, kích động trong lòng hắn cũng càng ngày càng
nặng. Đã ở phía trước! Tiếng nói truyền đến tai lúc này rõ ràng vô cùng, nó
phát ra khúc quanh của khe nứt phía trước.
Tốc độ của hắn lại tăng thêm một phần, tựa như một tia chớp hướng khúc quanh
phía trước xông tới.
“Ta ở đây!” Trần Mộ mở miệng tính kêu lớn, nhưng con ngươi của hắn chợt co
lại, lời đến bên miệng đột nhiên tắc nghẽn rồi nuốt xuống bụng. Có năm người,
vẻ mặt cảnh giác như nhau dọc theo khe nứt đi tuần. Vừa nhìn thấy Trần Mộ, sắc
mặt bọn họ đều ngay lập tức biến đổi lớn. Trong miệng quang quác kêu gào, năm
người đồng thời hướng về Trần Mộ đánh tới.
Là vô tạp lưu!
Năm người vừa động thủ, Trần Mộ đã nhìn ra manh mối. Mặt hắn chợt trầm xuống,
trong căn cứ Khe Núi Lớn ngoài Duy A và Tiểu Bộ Mặc không có người nào là vô
tạp lưu thuần túy. Những người này nói hắn nghe hoàn toàn không hiểu, rõ ràng
không phải tiếng liên bang. Chẳng lẽ.. Trong lòng hắn nổi lên một dự cảm xấu,
sát ý trong lòng xuất hiện.
Kỹ xảo vô tạp lưu hắn hiểu rõ vô cùng, truyền thụ cho hắn là Duy A, một vô tạp
lưu siêu hạng. Cho đến tận bây giờ, Trần Mộ cũng vẫn cho rằng, Duy A là vô tạp
lưu mạnh nhất, có một không hai trên đời.
Mấy năm gần đây ở sâu trong rừng nguyên sinh Bách Uyên không ngừng chém giết
rèn luyện, bây giờ ở phương diện vô tạp lưu so với lúc trước quả là một trời
một vực. Vũ khí lấy được trong rừng Bách Uyên, toàn bộ Trần Mộ đã để lại cho
Trát Lạp, hắn một cái cũng không lưu lại. Cũng không thấy hắn có động tác gì,
thân hình chợt biến hóa quỷ dị như khói.
Năm người trước mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, Vẻ yêu dị của mặt nạ quỷ Trần Mộ mang
trên mặt vốn đã làm cho người ta sợ hãi, thêm bây giờ thân pháp quỷ mị như
vậy, tất phải tràn đầy quỷ khí, lại thêm hắn đã động sát khí, sát khí qua muôn
ngàn thử thách sắc bén như đao.
Trong năm người, có một người không chút do dự đột nhiên thối lui, bốn người
khác thì hướng Trần Mộ hung hãn đánh tới. Có ý chí! Trần Mộ cũng không nén nổi
lộ ra một chút tán thưởng.
Năm người này đã đoán được bọn họ không phải là đối thủ của Trần Mộ, nhanh
chóng quyết định, người quay đầu chạy trốn kia hẳn là trở về báo tin, mà bốn
người còn lại thì phụ trách chặn mình, tạo cơ hội cho đồng đội chạy thoát.
Bốn người này xem ra đều thống nhất liều mạng!
“Tinh nhuệ, chắc chắn là tinh nhuệ! Ứng biến gọn gàng, ý chí hung hãn không sợ
chết, chỉ có đội ngũ tinh nhuệ mới có biểu hiện như vậy.” Trong lòng thưởng
thức, nhưng Trần Mộ sát khí lại càng tăng lên. Trong tầng bụi xuất hiện một
nhóm người như vậy, hắn rất tự nhiên đã ngửi ra mùi vị nguy hiểm. Mặc dù còn
không biết bọn Ba Cách Nội Nhĩ bây giờ như thế nào, nhưng mà cậu không hề nghi
ngờ, sự tồn tại của những người này tự nhiên tạo thành uy hiếp cho bọn họ.
Sát ý trong lòng làm cho hắn không lựa chọn kỹ xảo vô tạp lưu đơn thuần, Vĩnh
Viễn Chi Dạ Vụ Sa Y lặng yên được khởi động.
Trở thành cao thủ vô tạp lưu cực kỳ gian khổ, ý chí cũng kiên định vô cùng.
Nhưng ngay cả Duy Tư Lý còn bại dưới Vụ Sa Y, đám vô tạp lưu kém vài cái cấp
bậc trước mặt làm sao không tránh khỏi cái chết?
Lấy Trần Mộ làm trung tâm, giống như một hòn đá nhỏ ném vào mặt nước yên lặng,
từng gợn sóng chấn động vô hình nhộn nhạo lan ra. Chấn động làm mặt đất như tự
nhiên chồm lên bốn thân hình đang khựng lại, mặt đất hung ngoan tàn nhẫn đột
nhiên xuất hiện quái dị khiến bọn họ ngỡ ngàng, thân hình Trần Mộ như âm hồn
nhẹ nhàng bay lượn qua lại giữa bốn người.
Bay!
Bốn thân hình mất khống chế tựa như bốn bao cát bay ra bảy tám mét, nặng nề
đập xuống đất, hơi thở ngừng hẳn. Bốn cái đầu ngoẹo, cổ bị gập khúc một cách
kỳ dị, gập vào giữa chính giữa.. Kì dị nhất là bốn người đều giống nhau có vẻ
mặt ngỡ ngàng, dường như không có ai cảm nhận được sự đau đớn của cái chết.
Trần Mộ vẻ mặt lạnh lùng, không một giây dừng lại, thân hình lơ lửng, lặng lẽ
xoay người đuổi theo sau kẻ chạy về báo tin. Hắn muốn tìm hiểu đám người kia
là ai.
Vẻ mặt của Trần Mộ dần dần trở nên nghiêm trọng, dọc đường hắn không ngừng gặp
những đội ngũ mới. Trong vòng 4 giờ, tổng số địch nhân hắn gặp dọc đường lên
đến hơn hai trăm người. Những người này đều không ngoại lệ, hướng đến chỗ đầu
tiên hắn gặp năm người chạy đến, rõ ràng là có ý tiếp viện.
Nhưng những lực lượng trợ giúp này nửa đường chạy đều bị Trần Mộ chặn lại. Hắn
không một chút nương tay, tất cả đều là trực tiếp một đòn trí mạng ác hiểm
nhất. Không ai có thể chống đỡ nổi một chiêu! Nếu Vụ Sa Y là vật thật, chỉ sợ
là đã sũng máu, đỏ thẫm vô cùng. Nếu đơn thuần chỉ bằng kỹ xảo vô tạp lưu, đối
phó với đám này sẽ tốn không biết bao nhiêu sức lực, vô hình vô ảnh ôn nhu như
nước Vụ Sa Y hôm nay đã được Trần Mộ phát huy tới tận cùng.
Hắn vẻ mặt càng lúc càng lạnh, trong lòng sát ý càng lúc càng cuộn trào mãnh
liệt. Thực lực của những vô tạp lưu này so với hắn mà nói thì không ra gì,
nhưng so với thực lực của hắn trước lúc rời khỏi căn cứ Khe Núi Lớn lại không
kém. Trần Mộ bắt đầu lo lắng cho bọn Ba Cách Nội Nhĩ, trong khu vực nhỏ hẹp
thế này, trong bốn giờ đã gặp hai trăm người, như vậy có thể thấy số lượng
địch nhân lên đến bao nhiêu?!
Nhưng hắn không bối rối chút nào, ở Bách Uyên liên tục chém giết vài năm, ý
chí cứng rắn của hắn đã đạt tới tình trạng khó có thể tưởng tượng. Dọc đường
gặp phải đội nào thì đội đó nhanh chóng bị thủ đoạn mạnh mẽ hung hãn của Trần
Mộ tiêu diệt, Lúc này hắn như một cỗ máy giết người, không biết mệt mỏi, chuẩn
xác vô cùng, hờ hững thu vào tính mạng, gã thong thả tiến lên phía trước, đàng
sau là xác người nằm lại ngổn ngang với những tư thế kì lạ.
Không ngừng có người chạy như điên trở về để báo tin. Vừa bắt đầu đối mặt đều
có những người phụ trách báo tin thoát ly chiến trường. Rồi rất nhanh, những
vô tạp lưu này phát hiện, chỉ cần quay người bỏ chay là được Trần Mộ tha không
giết.
Phát hiện ra điều này đã khiến cho tinh thần đối phương hạ thấp đột ngột, số
lượng quay đầu bỏ chạy càng lúc càng nhiều thêm. Đội quân chạy như điên phía
trước càng lúc càng đông, cảnh mấy trăm người chạy thoát thân náo nhiệt đến
cực điểm, hình thành lên một màn cực kỳ quái dị, một đám người chạy thoát thân
như điên ở trước, phía sau lẻ loi một người theo xa xa, tựa như một con sư tử
nhàn hạ xua đuổi một đàn cừu.
Phía trước bỗng nhiên xuất hiện một đội ngũ ước chừng hai trăm người, cũng gần
bằng đám quân đang chạy trốn. Cầm đầu đội ngũ này là một gã thân hình cao lớn,
đầu trần, lông mi dữ tợn, đứng trông như một toà tháp.
- Toàn bộ đứng lại cho ông. Sợ cái gì!
Gã thủ lĩnh bưu hãn đầu trần nhăn tít đôi lông mày thành một hàng, mặt lộ vẽ
dữ tợn hét lớn. Giọng như sấm nổ tung bên tai làm cho đám chạy loạn tỉnh ra
dừng lại.
Đám vô tạp lưu mệt mỏi này thấy rõ người mới đến, ai nấy đều có vẻ vui mừng
tranh nhau báo cáo. Nghe được vài câu, đại hán đầu trần lập tức hiểu được sự
tình, hung quang trên mặt phủ kín, hừ lạnh:
- Cả một đám phế vật, bị một người truy đuổi thê thảm như vậy, quay về chịu
phạt đi.
Nói xong, gã trực tiếp xuyên qua đội ngũ đi đến đầu kia đứng ở đó chờ đợi kẻ
địch. Thủ hạ của hắn thấy thế, vội vàng đi theo ở phía sau, đám vô tạp lưu
chạy trốn cũng không dám chạy tiếp, nhưng bọn họ quả thực bị cảnh giết chóc
của Trần Mộ dọa khiếp, nên nấp sau đám quân của gã người tháp đầu trần.
Rất nhanh, Trần Mộ phát hiện một gã đầu trần trông như trụ thép đang đợi hắn
đến.
Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo... Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)
Đăng bởi | Mr. Robot |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | xonevictory |
Lượt thích | 5 |
Lượt đọc | 277 |