Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 22

Phiên bản Dịch · 928 chữ

Ra khỏi xe, Yoseob bàng hoàng với cảnh tượng trước mắt

"M...mwo...?" thùng xăng bể và thứ chất lỏng sặc mùi hăng hắc ấy chảy tràn khắp nơi.

Khói bốc lên mang theo mùi khen khét, tầm mắt đảo qua, khuôn mặt Yoseob dần trắng bệch. Chúa ơi! Xăng và lửa, cơn đau tê dại cũng không làm mụ mị lí trí cậu đến mức không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

"Andwae! Andwae!" cậu như quên mất đau đớn trườn người chui lại vào xe để lôi Yong Man Huyk ra ngoài.

Tinh thần hoảng loạn, hơi thở gấp gáp và sắc mặt tái nhợt. Cơn đau quặn buốt khi Yoseob gắng dùng sức lôi Yong Man Huyk, cậu yếu quá rồi, căn bản không thể xê dịch thân thể đang bất động và kẹt cứng ở nơi chật hẹp này.

"Suy nghĩ đi Yang Yoseob, nghĩ đi!" cậu lẩm bẩm, cắn môi đến bật máu. Bỗng ánh mắt chợt loé, bây giờ cậu có hai lựa chọn: một, ở lại tiếp tục kéo Yong Man Huyk ra dù có bị đau đến chết. Hai, nhanh chóng tìm người giúp đỡ.

"Huyngie, ước gì huyng ở đây..." để cha hắn lại cậu không yên tâm, nhưng ở lại cả hai sẽ cùng chết. Nơron thần kinh hoạt động hết công suất phân tích tính khả thi, Yoseob quyết định phải tìm người giúp đỡ, cậu gần như lết ra khỏi xe, tay đè chặt vết thương bò ra xa được một đoạn.

Không thể bò, phải đi. Không đủ sức. Ánh sáng dần bị bóng tối nuốt chửng, sắc trời đỏ rực màu bi thương, có thân ảnh nhỏ bé đang lê trên con đường mòn. Máu. Nước mắt. Giọt pha lê trong suốt vô tình rơi lại phía sau, cô đơn nằm trên nền cát lạnh. "Vũ lạc"... Khoảnh khắc rời xa chủ nhân, mày có đau chăng?

Yoseob điên cuồng tiến về phía trước, giọng thều thào

"Có ai không? Thượng đế, không cần biết người đang ở đâu, cho con biết Người tồn tại đi. Làm ơn, cứu ông ấy, con sẽ chết. Để con chết đi, van cầu người, hu...hu..."

ẦM...M.. OÀNH!!! Tiếng nổ long trời lở đất ngay sau lưng theo quán tính làm người ta lập tức quay ngoắt đầu lại

"..." Yoseob điếng người chết lặng, đôi đồng tử hoàn toàn dại đi như mất lý trí. Chuyện gì vậy? Chiếc xe nổ tan tành, đám cháy ngùn ngụt bốc hoà cùng màu trời đỏ rực...

Hết rồi! Hết tất cả! Cậu đã giết cha hắn. Chính cậu, nếu như cắn răng chịu đau, nếu như cậu ở lại, nếu như để mặc vết thương toạc ra mà kéo ông ra ngoài, ông đã không chết...

Nếu như... "Tách!!!" 1giọt.

Nếu như... "Tách!!!" 2giọt...

Nếu như... Hàng ngàn cái "nếu như" nhưng cậu đã không chọn chúng... Là cậu hèn nhát, là cậu nhẫn tâm để cha hắn lại... Là cậu...

"Huyngie... Em..." mất hết cảm giác, cơ thể nhỏ bé nghiêng ngả điên đảo từ từ đứng lên như phép màu. Bước chân khập khiễng tiến về phía đám cháy, nước mắt ướt đẫm khuôn gò má nhỏ giọt vỡ tan trên nền đường. Bờ vai gầy yếu mỏng manh run bật.

Tuyệt vọng!

Đau đớn cùng cực!

Tội lỗi!

Cảnh vật trước mắt mờ đi, đầu gối đánh vào nhau liên tục, bước chân nặng trĩu khó nhọc... Đất trời tối xầm điên đảo, Yoseob loạng choạng đổ xập vào bụi cây rậm bên đường. Cậu rơi vào trạng thái ngất xỉu do mất máu, chấn động thần kinh vì vụ nổ và đặc biệt là lí do duy nhất để duy trì tỉnh táo...đã không còn nữa...

Điều thứ hai... Yong Junhuyng yêu Yang Yoseob! Đừng hận em... Cậu vô tình ước nó cho ngày hôm nay sao?

Huyngie... Huyngie... Huyngie... Trong bóng tối đen sâu thăm thẳm, cậu thấy mình mò mẫm bước đi trên con đường dài vô tận. Anh mãi là giấc mơ xa vời ở đầu kia của ngã rẽ, là cầu vồng ngày nắng không bao giờ có.

Gọi tên anh. Ngàn lần gọi tên anh. Đôi tay nhơ nhuốc đẫm máu cha anh...đôi tay này còn có thể nắm giữ tình yêu sao?

Mianhae...


Gần 6rưỡi Yoseob còn chưa về, tên nhóc không ngoan ngoãn đợi ở bar lại mất tăm đến tận giờ.

Hireoulke nanto...

"Yeoboseo?"

"..."

"Mwo?"

"..."

"Tôi đến ngay!" Junhuyng tắt máy điên cuồng lao ra khỏi phòng như vũ bão. Chiếc BMW xé đêm vun vút đến nơi cần đến.

Tại hiện trường. Đống hoang tàn không sao tả nổi. Cảnh sát gọi hắn đến nhận diện tử thi. Là tử thi...

"Yong thiếu gia! Qua điều tra hiện trường, kết luận cha cậu đã gặp tai nạn. Vụ nổ..."

"Dừng lại! Tử thi đâu?" hắn kiềm chế kích động, nắm tay bóp chặt giằn cơn run. Từng bước nặng nhọc tiến đến chiếc băng ca trắng! Xác chết cháy đen và mất nhiều bộ phận hầu như không thể nhận dạng.

"Đây không..."

"Đội trưởng! Qua kiểm nghiệm mẫu răng và vài thứ xét nghiệm khác. Kết luận xác chết đúng là thượng nghị sĩ Yong Man Huyk!"

Ầm! Như bị oanh tạc vào đầu, Junhuyng không muốn chấp nhận sự thật, không muốn! Đây là cơn ác mộng thôi, tỉnh lại sẽ qua.

6năm trời lạnh nhạt.

6năm trời vô tâm.

6năm không nói con yêu cha.

6năm không kỉ niệm...

Lỡ làng!

Muộn..

Bạn đang đọc Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ? của YongBbulmon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.