Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 24.2

Phiên bản Dịch · 933 chữ

Mông lung suy nghĩ không biết từ khi nào Yoseob đã tiến qua cánh cổng gỗ xưa cũ và uy quyền, trước mắt là ngôi giáo đường cổ kính với những bức tường đá xám rêu phong sau các cánh cửa gỗ trầm mặc cô đơn.

Đột nhiên tâm sự trùng trùng, ngước nhìn mấy đám mây xốp trắng hồng pha cam trôi bồng bềng trong ráng bình minh đẹp lạ lùng rồi cậu mạnh dạn bước vào.

Chầm chậm băng qua những cầu thang đá nhỏ hẹp và những hành lang dài vô định. Cuối cùng kẻ cô đơn dừng chân nghỉ lại tại thánh đường chính. Lặng lẽ ngắm nhìn bức tranh âm trên tường của người hoạ sĩ vô danh nào đó, Yoseob đưa tay chạm nhẹ lên bề mặt bức tranh đá, cảm nhận cái lạnh tê buốt nơi đầu ngón tay và mê mang thả hồn trôi theo phong cảnh, cảm giác lúc này thế nào nhỉ, cảnh trong tranh, giống như đang ngồi trên chuyến tàu tốc hành mùa đông ngắm nhìn cảnh vật trôi ngoài cửa sổ, Dương Thuỵ đã từng viết:

"Ngỡ ngàng nhận ra tàu đang đi qua những ngôi làng nằm dưới thung lũng, những cây thông chóp nhọn và các mái nhà nhỏ xinh đều phủ một màu tuyết trắng rất dày. Những làn khói xám nhẹ nhàng toả ra khỏi những căn nhà be bé. Hẳn người ta vừa thức dậy khơi lò sưởi cho một ngày mới, nhiều ấm áp và thanh thản. Thung lũng nối thung lũng, làng tiếp làng, những mái nhà phủ tuyết trắng nhấp nhô, vài ngôi giáo đường vươn cao tháp chuông cũng đắm mình trong màu trắng mùa Đông. Thật lãng mạn cho những gì đang trải ra trước mắt, đẹp lặng người và cảm thấy thật bình an như khi cầm một tấm thiệp Giáng sinh vẽ những ngôi làng nhỏ đắm chìm trong tuyết."


Cuộc sống không như những chuyến tàu chỉ chạy vút qua và mùa Đông không bao giờ được chờ đón...

(trích "Oxford thương yêu"- Dương Thuỵ)


Về Hàn... Kết thúc 4năm lời hứa, cậu có thể về rồi. Trái tim không nghe lời cứ đập liên tục từng nhịp mừng rỡ, khao khát thấy hắn dù chỉ là cái nhìn từ xa. Nhưng thấy rồi thì sao chứ, thứ mãi mãi không thể có được, chi bằng buông tay để nắm giữ thứ khác. Cái gì không phải của mình, cố gắng chỉ miễn cưỡng thêm đau.

Nhưng Yoseob, cậu có biết thứ gì vốn dành cho mình thì trốn tránh cũng vô ích không?


Đêm Seoul, tiếng chuông điện thoại vang lên phá ngang "chuyện tốt" dang dở của Junhuyng, hắn đẩy nữ nhân như con rắn đang quấn chặt mình sang bên. Aishh còn chưa kịp "làm" gì.

"What's up, Dave? It's morning in London but be midnight here. You wanna die? Damn it!" hắn cằn nhằn

"Chủ tịch, tôi hiểu tiếng hàn mà, cậu đừng xổ tiếng Anh tra tấn nữa~"

"Tốt nhất chuyện cậu muốn nói nên quan trọng, không đừng trách tôi"

"YA! Đàn bà hơn tôi à, tên nhóc, tôi ở bên này bán sức lao động cho ai hả~"

"..."

"Ok ok, tôi muốn hỏi cậu đã fax tài liệu của KÍ ỨC qua sao không có tên nhà thiết kế?"

"Quan trọng à? Không cần thiết! Công ty cậu rất nhiều người tài, chọn người xuất sắc đi! Sáng tác ca khúc quảng bá KÍ ỨC rất quan trọng, có thì fax cho tôi ngay"

"Ok, goodnight!"

"Lượn đi cho nước nó trong, cậu làm tôi hết hứng vui vẻ rồi"

Cạch! Tua...tua...

"Aishh tên máu lạnh Yong Junhyung" Dave ấm ức xỉ vả thằng bạn vô tình nhất thiên hạ đồng thời gọi cho Gina

"Yeoboseo! Ginie"

"..."

"Tôi đã gửi dự án KÍ ỨC cho toàn nghệ sĩ trong công ty! Riêng Yoseob tôi fax thẳng về nhà một bản đấy!"

"..."

"Chắc tên nhóc đang xem"

"..."

Kết thúc cuộc gọi, chàng trai gốc Hàn quốc tịch Anh thở dài. Haizz anh thích Gina mà cô luôn vô tâm lạnh lùng. Anh đẹp trai, cao ráo, hào hoa và tài năng, cô không nhận ra sự quan tâm đặc biệt anh dành cho chị em cô sao? Hiếm có nữ nhân nào lại lạnh lùng vô tình như cô vậy... Phân vân bối rối, Dave nghĩ mình cần được tư vấn, gọi cho "cao thủ tình trường" Yoon Doojoon.

"Yeoboseo, bên cạnh cậu đang không có đàn bà đấy chứ? Tôi muốn nói chuyện"

"..."

"YA! Cậu với chủ tịch nhà tôi không hổ danh bạn thân mà, đồ bạc bẽo"

"..." tiếng cười khúc khích bên kia vọng lại

"Được rồi! Doojoonah, tôi thích một cô gái rất lạnh lùng, lớn hơn mình 1tuổi..."

...

Hai người cứ nói chuyện mà không hay, "cô ấy" ở đây là NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA YOON DOOJOON- GINA, Yoon đại công tử mà biết Dave đang tơ tưởng đến Ginie của mình, dám lão bay thẳng sang Luân Đôn bóp chết anh lắm.


Yoseob tra chìa khoá mở cửa vào nhà, cởi bỏ khăn choàng cổ, chiếc áo khoác dày cộm treo lên móc rồi xuống bếp làm tách trà nóng pha sữa. Mỗi buổi sáng lạnh cóng bên li trà sữa ấm là thời điểm thật thiêng liêng giúp cậu bình tâm suy nghĩ.

Cầm cốc trà sữa đi ngang bàn fax, có fax mới. Yoseob nhấp một ngụm trà cầm bản fax lên xem

MWO? Cái này là...

Bạn đang đọc Tên Khốn, Anh Nói Yêu Tôi Sao ? của YongBbulmon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.