Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 82

Phiên bản Dịch · 1924 chữ

Ai đó vừa bước đến cạnh tôi. Dáng người cao to muốn che hết ánh sáng từ xa chiếu lại. Anh lẳng lặng đứng một bên nhưng chẳng buồn mở miệng. Ánh mắt bao dung như muốn ôm trọn lấy nỗi buồn trong lòng tôi.

Chẳng lẽ mọi tâm tư của mình thật sự đều bị Tuyên nhìn thấy?

Tôi khó tin đáp lại cái nhìn của anh bằng vẻ mặt nghi hoặc.

Nhưng đổi lại, người đàn ông ấy chỉ chậm rãi đan năm ngón tay của mình vào tay tôi. Lòng bàn tay ấm áp mang theo một chút lực. Tuy không mạnh nhưng vẫn để lại cảm giác, đủ để nhắc nhở về sự tồn tại của anh.

- Chị. – Yên Vũ tươi cười rời khỏi Young Min để nhào đến ôm lấy tôi.

Trông mặt con bé có vẻ gì đó hơi nghẹn ngào nhưng vẫn ngập tràn hạnh phúc. Không ai đang có mặt tỏ ra ngạc nhiên hay thắc mắc mà chỉ im lặng hướng tầm mắt về phía hai chị em tôi. Qua bờ vai Yên Vũ, tôi thoáng nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của Young Min. Môi anh dù vẫn đang nở nụ cười nhưng con ngươi thì co lại. Đầu lông mày càng lúc càng nhích gần cho thấy trí não đang tập trung suy nghĩ về vấn đề gì đó.

Hôm nay là ngày vui của con bé, anh làm ơn, làm ơn vì nó mà gìn giữ giây phút này được không?

- Cảm ơn chị đã tới. – Yên Vũ cố kéo tôi sát vào người – Chị là người thân duy nhất của em ở đây.

Thứ gì đó vừa rơi xuống vai tôi, thấm qua lớp vải mỏng và chạm vào da thịt. Nước mắt của con bé nóng hổi làm cõi lòng người chị như tôi cũng dâng trào sự ấm áp.

- Anh Tuyên – Nó rụt rè ngước mắt nhìn người đàn ông đứng cạnh tôi - Em xin lỗi.

Tuy không nghe tiếng anh trả lời nhưng tôi biết Tuyên sẽ không làm khó con bé. Những giây phút ngọt ngào đêm qua dường như đã làm cơn giận của anh tám chín phần nguôi bớt. Hơn nữa, bản thân Tuyên cũng không phải là một người nhỏ nhen đến vậy.

Giọng nói oang oang của ai đó đột ngột vang lên khiến chị em tôi giật mình buông nhau ra. Anh Cả đang bước ra giữa đám đông và “xổ” ra thứ ngôn ngữ mà đến nửa từ tôi cũng không hiểu. Chỉ thấy mọi người nhất loạt reo hò còn anh và Young Min thì đeo vẻ mặt hoàn toàn phản đối.

- Chuyện gì vậy? – Yên Vũ tròn mắt nhìn tôi.

Không thể cho nó câu trả lời, tôi đành gửi đến anh ánh mắt cầu cứu. Tuyên không muốn làm tốn nhiều thời gian nên lập tức giải thích:

- Anh Cả nói vì anh và anh Chín là những người vừa cưới vợ chưa lâu, mà bà xã bọn anh lại giống nhau như đúc nên ảnh muốn có một… trò chơi nho nhỏ.

Anh vừa nói xong liền tiện tay kéo tôi sát lại gần, ánh mắt không vui trực tiếp quan sát các cô gái mặc váy áo đủ màu đang từ các hướng bước vào khu vực ở chính giữa.

- Trò chơi gì? – Tôi lo lắng hỏi lại.

- Trò mò kim đáy bể. – Tuyên trào phúng – Cũng may, thứ anh mò không phải cây kim mà là một…con cá nhà tán.

- Yên Vũ. – Young Min ở bên kia lớn tiếng gọi – Qua đây anh bảo.

- Chị, em qua bên đó. – Con bé không kịp nói gì đã hối hả chạy đi, trông mặt có vẻ căng thẳng.

Tôi nghe thấy từ miệng anh phát ra một chuỗi âm thanh lạ, vừa giống một lời thỉnh cầu lại vừa như một câu ra lệnh. Young Min cũng lập tức đáp lại với vẻ đầy đắc thắng. Anh Cả dừng tầm mắt tại vị trí của mỗi người trong vài giây rồi chậm rãi gật đầu. Giây phút đó, tôi thật sự rất giận mình đến nay vẫn chưa học được tí nào thứ ngôn ngữ ở Trung giới. Báo hại bản thân cứ như một con ngốc, ngơ ngơ ngác ngác trước mọi thông tin vừa nghe được.

- Yên Nhi. – Tuyên nhẹ nhàng xoay người tôi – Khi nhìn thấy anh, em hãy cố gắng nhớ lại cảm giác đêm qua – Đầu ngón tay của anh mơn dọc theo cánh môi tôi - …Nhớ lại anh đã âu yếm và vuốt ve cơ thể em thế nào…

- Để làm gì? – Tôi đỏ mặt cúi đầu.

Từ ngữ đen tối như thế, anh muốn khiến người ta luống cuống trước mặt mọi người sao?

- Bởi vì ngay khi tìm được em…Anh sẽ chẳng ngại làm lại việc đó một lần nữa…

- Hả?

Tôi còn chưa kịp phản đối lời nói không rõ là đùa hay thật của anh thì đã bị chị Wendy lôi về phía trước.

- Tuyết Vinh, đến lượt chúng ta rồi.

Khoảng hai mươi mấy cô gái trẻ trung, xinh đẹp đang túm tụm giữa sân, trong đó có cả tôi và Yên Vũ. Trông mặt ai cũng háo hức trừ…chị em chúng tôi. Những người anh của Tuyên đang tìm cách cột một mảnh vải đen quanh mắt anh, miệng bật cười rất…nham nhở.

- Chồng em bỏ dễ chọn khó, không biết vì lý do gì. – Chị Wendy khó hiểu nhìn tôi – Cậu ấy có nói với em không?

- Chị đang nói chuyện gì?

Nếu là liên quan tới mấy câu đối thoại khi nãy thì tôi thật sự bó tay. Trong đầu chỉ còn mỗi hai chữ “âu yếm” và “vuốt ve” bị anh cố ý ghim vào tâm trí lúc nãy.

- Thì cái chuyện _ “không được động tay động chân ấy _ ”. – Người phụ nữ sốt ruột – Như thế thì sao nhận ra được? Sóng cảm xúc của em đối với chồng mạnh mẽ vậy sao?

- Hả?

- Anh Young Min vừa nãy đã dặn em hãy nhớ đến nụ hôn của ảnh tối qua – Yên Vũ đứng bên cạnh, bứt tay một cách khổ sở - Không biết là có ý gì…

Nụ hôn tối qua?

Tôi choáng váng đến độ suýt chút nửa ngã ngửa về phía sau.

Đám người này thật ra đang âm mưu điều gì vậy?

Sau khi đã bịt mắt cả anh và Young Min, anh Cả mới quay sang sắp xếp đám phụ nữ đang đứng lung tung ở giữa. Mọi người được anh cẩn thận dàn thành một vòng tròn theo trật tự rất ngẫu nhiên, trong đó có cả cô gái tên Lâm Thừa Giai khi nãy.

Tôi với Yên Vũ vẫn đứng cạnh nhau, không biết là do vô tình hay cố ý.

Anh Cả không nhiều lời mà chỉ ở trước mặt hai đứa thì thầm một câu:

- Người Việt Nam có câu _ “lia thia quen chậu, vợ chồng quen hơI _ ”. Đây chính là lúc để kiểm nghiệm.

- Nhưng em với anh Young Min chỉ mới cưới nhau. – Yên Vũ bất đắc dĩ phản đối.

- Suỵt. – Anh Cả bình tĩnh đặt tay lên môi – Tập trung vào tình cảm bản thân và…tin tưởng ông xã của hai em.

Tôi im lặng nhìn cảnh người ta mang đến trước mặt anh một chiếc khay có để sẵn mười ly Ngọc Thủy xanh biếc. Một mình Tuyên cứ thế lần lượt uống cạn hết ly này đến ly khác. Nhưng đến ly thứ tám thì anh bắt đầu có dấu hiệu lảo đảo. Young Min ở bên cạnh vẫn tiếp tục tiêu thụ “thủy phần” của mình với tốc độ nhanh chóng mặt. Hình như không bị chút ảnh hưởng.

- Anh ấy nói loại thức uống này cũng giống như rượu, có thể khiến người ta say và mất đi tỉnh táo. – Em gái tôi thất thần – Họ đang cố tình làm giảm khả năng phán đoán của chồng chúng ta.

Sự thật ấy không chỉ khiến một mình con bé lo ngại mà cả tôi cũng vậy.

- Chúc may mắn. – Các ông anh của anh thong thả buông tay rồi cười lớn.

Tuyên và Young Min cùng bắt đầu tại một điểm cách chỗ chúng tôi đang đứng một khoảng không xa nhưng hai người lại đi về hai hướng trái ngược. Thừa Giai nhiều lần phóng tầm mắt về phía tôi với vẻ khó chịu nhưng bản thân tôi lại không có thời gian để ý. Thứ chất lỏng màu xanh ngọc kia rõ ràng đã ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe anh.

Dù hôm nay người đàn ông này có thể tìm ra tôi trong số hai mươi mấy cô gái đang có mặt ở đây hay không thì cũng chẳng còn quan trọng. Những bước chân không vững của anh khiến lòng tôi thấp thỏm, không phút giây nào tĩnh lặng. Tôi chỉ ước mình có thể chạy đến bên anh để vuốt ve tấm lưng rộng kia và hỏi xem anh hiện đang khó chịu chỗ nào. Tôi muốn trò chơi ngu ngốc và dở hơi này sớm chấm dứt. Tôi muốn ngày cưới của em gái mình không phải có những giây phút lo lắng bồn chồn như thế…

Young Min đang di chuyển rất chậm. Trước mỗi người phụ nữ, anh đều cẩn thận dừng lại trong vài giây. Biểu hiện như một người đang dỏng tai nghe ngóng điều gì đó. Nhưng rõ ràng không gian đang ồn ào chẳng khác gì cái chợ. Hai người họ cuối cùng là đang lắng nghe cái gì?

Khi đi đến trước mặt Thừa Giai, Tuyên chợt trở nên tần ngần khiến tim tôi thiếu chút nữa ngừng đập. Cô gái đẹp vui sướng mỉm cười rồi tiếp tục chờ đợi. Sự hồi hộp cũng theo đó lan tỏa khắp không gian khiến ai nấy đều nín thở.

Anh chậm rãi giơ tay lên…xoa xoa cái trán đang nhăn nhíu rồi lắc đầu nhè nhẹ…

_ “ Lại đây với em…Lại đây với em đi anh…” _

Trái tim tôi thiết tha nài nỉ. Người đàn ông hay tìm cách bắt nạt mình bỗng chốc trở thành đứa trẻ yếu ớt, mất phương hướng khiến lòng tôi kịch liệt rung động. Trông anh lúc này quả thật có gì đó không ổn.

Gương mặt Thừa Giai càng lúc càng trở nên rạng rỡ, hai mảng hồng rực đã hiện rõ trên gò má. Ánh mắt cô ta nhìn anh đầy vẻ khát khao và mê đắm. Hai bàn tay run run như chỉ chờ một biểu hiện xác định của Tuyên là sẽ lập tức ôm chầm lấy. Thái độ đó khiến tôi chỉ hận không thể đến tặng cho cô nàng một cái bạt tai vào mặt.

Anh là người đàn ông của tôi, dù là lúc ngời ngời phong độ hay mệt mỏi, rã rời.

Những người phụ nữ khác tốt nhất đừng nên có ý nghĩ chạm tới.

Trong cuộc đời này, tôi chỉ hy sinh tình yêu của mình vì Yên Vũ và cũng chỉ một lần duy nhất đó mà thôi.

Bạn đang đọc Tha Thứ của Phạm Tiểu Vân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.