Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiểu Quân Khiếp Sợ! Nghê Thường Mang Thai! Chấm Dứt Bắc Minh

5153 chữ

Dựa theo lịch sử trái đất khác, lúc này Anh quốc đang đứng ở thời kỳ cuối vương triều Stuart (*), cả đời Charles nỗ lực chinh phục Scotland, hơn nữa không lâu sau ông ta sẽ mở ra đàm phán hoà bình giữa nội chiến, mười mấy năm sau ông ta cũng sẽ bị tiễn lên đoạn đầu đài thành vị vua đầu tiên của châu Âu bị công khai xử tử.

(* Mèo Thầy Mo chú thích: Nhà Stuart, còn được gọi là nhà Stewart, là một hoàng tộc châu Âu. Được thành lập bởi Robert II của Scotland, những người mang họ Stewart đầu tiên trở thành quốc vương của Vương quốc Scotland trong cuối thế kỷ 14. Tổ tiên trực tiếp của họ (từ Bretagne, Pháp) đã giữ tước vị Hight Steward of Scotland (Đại quản quan của Scotland) từ thế kỷ thứ 12, sau khi đến băng qua lãnh thổ của Nước Anh thuộc Norman. Tới thế kỷ 17, hoàng tộc này kế thừa lãnh thổ rộng lớn của trong đó bao gồm toàn bộ quần đảo Anh, bao gồm các Vương quốc Anh và Vương quốc Ireland, và vẫn tiếp tục đòi hỏi ngai vàng Vương quốc Pháp. Hoàng tộc này hiện vẫn còn tồn tại như là một gia đình quý tộc của Đảo Anh với trưởng tộc hiện thời là Randolph Stewart, Bá tước thứ 13 xứ Galloway. Gia tộc cầm quyền ở Scotland từ năm 1371, và ở Anh từ năm 1603 đến năm 1714.

Còn vị Charles được nhắc đến ở đây chính là Charles I (1600 – 1649) là vua của ba vương quốc Anh, Scotland, và Ireland từ năm 1625 đến khi bị hành quyết vào năm 1649. Charles đã bị buộc tội phản quốc, chống lại Anh quốc bằng cách dùng quyền lực của mình để chăm lo cho lợi ích cá nhân thay vì lợi ích quốc gia. Tòa án bác bỏ đặc quyền miễn truy tố của quốc vương, và đề xuất "Nhà vua của Anh không phải là một cá nhân, mà là một chức vụ mà người nắm giữ nó được giao phó một quyền lực hạn chế để cai trị 'bởi và theo pháp luật của đất nước và không là cái gì khác. Bên dưới có nhắc đến thái tử Charles, Bánh cũng giải thích không phải Charles II - 1 trong 9 người con của Charles I)

Thế nhưng ở thế giới này, tất cả lịch sử đều đã thay đổi.

Vương quốc Đại Anh đã sớm phát triển, không chỉ thống trị Scotland cùng Bắc Ireland, hơn nữa đã lên châu Mỹ khai thác thuộc địa, tuy rằng còn chưa trưởng thành như đế quốc mặt trời không bao giờ lặn ở thế kỷ mười tám, thế kỷ mười chín nhưng đã đủ cường đại.

Không chỉ có như thế, Châu Âu thế giới này càng thêm thống nhất so với Châu Âu thế kỷ mười bảy, rất nhiều vương quốc cùng công quốc đều ở dưới quang huy liên minh thánh đế quốc La Mã.

Mà cái thánh đế quốc La Mã này, cũng xa so với đế quốc La Mã thần thánh trên trái đất khác còn muốn lợi hại hơn. Cái đế quốc La Mã thần thánh đại biểu không được toàn bộ Châu Âu, mà chỉ có thể xem như là một dạng Đức quốc xã.

"Điện hạ, ta đặc biệt hiểu ngươi có nguyện vọng muốn dẫn đầu thế giới phương đông quật khởi." Đại Anh vương quốc thái tử Charles Cannon nói: "Trên thực tế thái tử điện hạ làm được đặc biệt xuất sắc, ngươi đã thành công để liên hiệp các vương quốc phương Đông biến thành một trong tam đại chúa tể cường quyền trên thế giới."

(Chú thích của Bánh: vị thái tử Charles Cannon này không phải Charles II trong lịch sử trái đất, lúc này Charles II mới ba bốn tuổi nên không cách nào đi đến châu Á đồng thời chủ trì đàm phán với liên hiệp các vương quốc phương Đông. )

"Thế nhưng, Phương điện hạ kính mến!" Thái tử Charles. Cannon nói: "Châu Mỹ là thuộc địa của chúng ta, mặc kệ khai thác hay không, mặc kệ phát hiện hay không, cũng là thuộc địa liên minh thánh đế quốc La Mã. Cho nên quân đội của ngươi lên đất liền châu Mỹ, thật sự là mạo phạm đối với toàn bộ phương tây. Trên thực tế trước đó, chúng ta vẫn cho là Phương điện hạ là bằng hữu của chúng ta, vợ chưa cưới của ngài An Kỳ Nhi tiểu thư trước đây không lâu vừa mới ở trong cung điện ta làm khách, chúng ta còn trò chuyện với nhau thật vui. Thậm chí ở mấy tháng trước, ngạch độ chúng ta mua bán còn chưa từng có trong lịch sử."

Thiểu quân Liên hiệp các vương quốc phương Đông Phương Trần nói: "Ngài thái tử, ta hoàn toàn không ý mạo phạm uy nghiêm của thánh đế quốc La Mã. Giống như ngài nói, chúng ta nguyên bổn chính là bằng hữu, vị hôn thê của ta thậm chí luôn luôn thường trú ở thế giới phương Tây. Trên thực tế, những thành viên cao quý của vương quốc Đại Anh cùng với liên minh thánh đế quốc La Mã, cũng chỉ chẳng qua là khai phá phía bắc châu Mỹ. Quân đội chúng ta lên đất liền chính là một mảnh đất hoang, chúng ta cũng không có tiếp xúc đến phạm vi thuộc địa của thánh đế quốc La Mã."

Thái tử Charles. Cannon nói: "Phương điện hạ, ta đã nói qua, bây giờ lập lại một lần nữa, toàn bộ tân đại lục cũng là phạm vi thuộc địa của thánh đế quốc La Mã mặc kệ khai phá hay không. Trên thực tế quân đội của ngươi đã khống chế vùng xung quanh lục địa Australia đã để chúng ta đặc biệt mất hứng, nhưng là vì đôi bên hữu nghị chúng ta chịu đựng tức giận trong lòng. Lần này ngài dây máu ăn phần châu Mỹ, đã là đưa nửa bước bước chân vào bên bờ chiến tranh."

(Chú thích của Bánh: Nơi này vì sao có danh từ Australia xuất hiện, coi như là Olhemaroa trong tiếng Maori dịch âm ra)

Thái tử Charles Cannon uống một tách hồng trà nói: "Phương điện hạ, lá trà ngon như vậy rõ ràng trời cao ban ân cho ngài. Chúng ta hàng năm mua sợi đay từ ngài là bao nhiêu tiền? Mười triệu, thậm chí nhiều hơn? Cho nên không nên quên, ngài ở phương tây có ích lợi lớn lắm, một khi thực sự bạo phát chiến tranh, vậy những ích lợi này khả năng liền toàn bộ hóa thành hư không. Hơn nữa ở hơn nửa năm trước ngài mới vừa cùng Thánh Hỏa Giáo thế giới ở Ấn Độ Dương xảy ra một trận đại chiến không vui, nếu như ta không có nhớ lầm, trận xung đột này vẫn là thái tử điện hạ của thánh đế quốc La Mã điều đình mới kết thúc. Toàn bộ thế giới tổng cộng có ba thế lực lớn, ngài lẽ nào một lần đắc tội hai bên à à?"

Nhưng mà vào lúc này, Tiêu Mục Chi ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa nói: "Điện hạ, Tổng đốc Lưỡng Giang đế quốc Đại Ninh Đỗ Hối cầu kiến, nói có quân tình khẩn cấp."

Thiểu quân Liên hiệp các vương quốc phương Đông Phương Trần nói: "Thái tử điện hạ, hôm nay đàm phán liền dừng ở đây, ta chuẩn bị một bữa tối thư thái cùng vũ hội cho ngài, hãy nhất định cho ta một lần cơ hội lấy lòng ngài."

"Vinh hạnh đến đó." Đại Anh thái tử nói: "Trên thực tế, là ta cần lấy lòng ngài, điện hạ của ta. Ngài là một trong những người chấp chưởng tam đại cường quyền thế giới này mà ta chỉ là một người học tập mà thôi."

. . .

"Thần Đỗ Hối tham kiến điện hạ." Lưỡng Giang Tổng đốc Đỗ Hối dập đầu quỳ lạy.

"Nói đi!" Phương Trần nói.

Đế quốc Đại Ninh Lưỡng Giang Tổng đốc Đỗ Hối nói: "Cuộc chiến Sơn Hải quan kết thúc, Đỗ Biến thắng lớn, chém đầu hai mươi vạn, đế quốc Nữ Chân thương gân động cốt. Liên hiệp các vương quốc phương Đông phái ra một chiếc chiến hạm thí nghiệm, vận dụng pháo hoàn toàn mới đi tiến đánh Sơn Hải quan, bị một quái thú bạch tuộc phá hủy, toàn bộ pháo kiểu mới rơi vào trong tay Đỗ Biến."

Khuôn mặt thiểu quân Phương Trần co giật một hồi, trong tay hơi hơi quá sức, cái chén trực tiếp nát bấy.

Đỗ Hối nói: "Đỗ Biến đem Phương Kiếm Chi thiến, đồng thời chặt đầu, đưa đến trước mặt đại nhân Phương Trác."

Ước chừng một lúc lâu, thiểu quân Phương Trần nói: "Các ngươi muốn cái gì?"

Đỗ Hối nói: "Phương Trác đại nhân dập đầu mời điện hạ, trực tiếp phái quân lên đất liền tây nam đế quốc Đại Ninh, thừa dịp Đỗ Biến không ở đó, đưa ba tỉnh tây nam của hắn hoàn toàn phá hủy."

Phương Trần nói: "Ngươi biết ta và thái tử Charles đang nói chuyện gì không?"

Đỗ Hối nói: "Thần biết, đang làm việc phán xử quyền sở hữu tân đại lục thuộc địa."

Tiếp tục, Đỗ Hối muốn nói lại thôi.

"Nói mau." Phương Trần nói.

Đỗ Hối nói: "Tam đại chúa tể thế giới, thế giới phương Tây, Thánh Hỏa Giáo thế giới, liên hiệp các vương quốc phương Đông. Chúng ta đã cùng Thánh Hỏa Giáo thế giới có xung đột trên biển, nếu như sẽ cùng thế giới phương Tây sản sinh xung đột to lớn có chút không khôn ngoan, chúng ta không tốt cùng hai đại chúa tể đồng thời là địch."

"Ừ." Phương Trần nói: "Nói thêm một chút."

Đỗ Hối nói: "Hơn nữa chỉ c6àn bên ngoài trước phải bên trong yên ổn, ta cảm thấy thiểu quân điện hạ có cần phải đem chiến lược trọng tâm đặt ở đế quốc Đại Ninh. Chỉ cần bắt lại đế quốc Đại Ninh, liền hoàn toàn thống nhất toàn bộ thế giới phương đông. Hơn nữa còn có một chút ta không giải thích được, lấy quân lực thiểu quân hoàn toàn có thể trực tiếp lên đất liền đế quốc Đại Ninh, dễ dàng đem nó tiêu diệt, vì sao không làm như vậy, mà là muốn vận dụng chính trị bản lĩnh, bồi dưỡng một hoàng đế bù nhìn. Đế quốc Đại Ninh vì sao không thể trực tiếp tiêu diệt?"

Đây là điều Đỗ Hối vẫn luôn rất khó hiểu.

Ánh mắt Phương Trần nhìn phía Đỗ Hối có chút thất vọng.

"Thiển cận, dốt nát, chủ nghĩa giáo điều." Phương Trần nói: "Cái gì gọi là không thể đồng thời đắc tội hai đại chúa tể? Hoang đường buồn cười, tam đại chúa tể là trạng thái thế giới ổn định nhất, xung đột lẫn nhau mới là thái độ bình thường. Trừ phi có một phương cường đại đến trình độ cao nhất, bằng không vĩnh viễn không có khả năng xuất hiện cục diện lấy hai địch một. Thánh Hỏa Giáo thế giới tiếp giáp cùng thế giới phương Tây, mâu thuẫn cùng xung đột chỉ có thể càng thêm nghiêm trọng. Liên hiệp các vương quốc phương Đông ngày hôm nay đánh Thánh Hỏa Giáo một chút, ngày mai đánh thế giới phương Tây một chút, ngược lại sẽ để thế giới này càng thêm ổn định."

Điều này làm cho người ta nhớ lại một giai đoạn khi Trung Quốc vừa cùng Liên Xô trở mặt, vừa cùng nước Mỹ xung đột, ở phía trên hai trứng gà mà khiêu vũ.

Thiểu quân Phương Trần nói: "Còn ngươi nữa, cứ mãi hỏi ta vì sao không trực tiếp lên đất liền đế quốc Đại Ninh đem nó diệt, sau đó chiếm lấy? Có hai cái nguyên nhân, chỉ một nguyên nhân ta không thể nói cho ngươi biết. Cái nguyên nhân thứ hai, đế quốc Đại Ninh chẳng những là nguồn gốc hàng hóa lớn nhất của ta, hơn nữa còn vì ta mà bán đổ bán tháo với giá rẻ mạt, một khi phát sinh đại chiến, tất cả kinh tế hoạt động phải dừng lại bao lâu? Muốn tổn thất bao nhiêu bạc? Quân sự vì chính trị phục vụ, chính trị vì kinh tế phục vụ."

Cái trán Đỗ Hối cái nặng nề dập đầu trên mặt cẩm thạch, nói: "Thần ngu dốt."

Đương nhiên thiểu quân Phương Trần còn có một chút lời không có nói ra, ví như một cái thuộc địa châu Mỹ gã nhất định phải tóm. Bởi vì trên đó có mấy thứ hết sức cường đại, hết sức trọng yếu. Bí mật này, gã cũng sẽ không nói ra.

"Đàm phán là vô dụng, kế tiếp chúng ta cùng thế giới phương Tây nhất định sẽ bạo phát một trận xung đột kịch liệt, từ hải chiến đến lục địa chiến tranh đều có thể có." Phương Trần nói: "Không chỉ có như thế, ta còn cần binh tướng sắp xếp ở Ấn Độ Dương cùng tân thuộc địa, phòng ngừa Thánh Hỏa Giáo lúc cháy nhà mà đi hôi của. Cho nên đại quân lên đất liền đế quốc Đại Ninh tiêu diệt Đỗ Biến tây nam là không thể nào, quân đội muốn lợi ích tối đa. Đỗ Biến tây nam ba tỉnh với ta mà nói không đáng giá nhắc tới, còn có con người này cũng không đáng giá nhắc tới, không đáng ta vận dụng mười mấy hai mươi vạn đại quân."

Đỗ Hối trong lòng đau khổ, dập đầu nói: "Vâng! Thế nhưng, nếu như tùy ý tên này phát triển tiếp, luôn luôn sẽ có một ngày trở thành đại họa tâm phúc của chúng ta."

Phương Trần nói: "Hắn rớt lại phía sau được quá xa rồi, với ta mà nói như là dã nhân nơi hoang dã, vĩnh viễn đuổi không kịp. Để Bắc Minh kiếm phái trực tiếp vận dụng vũ lực tối cao, đưa hắn giết!"

Đỗ Hối nói: "Lần trước Bắc Minh kiếm phái đã điều động bốn gã đại tông sư ám sát Đỗ Biến, kết quả không biết tung tích."

Phương Trần nói: "Còn con quái thú bạch tuộc kia, nó giết bốn đại tông sư Bắc Minh kiếm phái. Để Đỗ Biến rời xa phạm vi bảo hộ của quái thú bạch tuộc này, lại đem hắn giết, cụ thể làm như thế nào? Cũng không cần ta nói."

Đỗ Hối dập đầu nói: "Thần tuân chỉ!"

Phương Trần nói: "Ta sẽ đích thân viết một phong thơ ngươi mang đi cho Bắc Minh tông chủ."

Đỗ Hối dập đầu: "Thần tuân chỉ!"

. . .

Sơn Hải quan đại chiến kết thúc ngày thứ hai mươi lăm!

Phó soái quân đoàn số hai của Đỗ Biến (Thánh Hỏa quân đoàn), dẫn đầu hai vạn đại quân trải qua hai tháng rưỡi lặn lội đường xa, cuối cùng tiến vào chiếm giữ Sơn Hải quan bên trong.

Nguyên bản bọn họ là muốn vượt qua Sơn Hải quan đại quyết chiến, thế nhưng quyết chiến trận này so với trong tưởng tượng tới sớm hơn, cho nên bọn họ ra sức hành quân vẫn không có vượt qua.

Nhưng mà, lại có thể vượt qua Đỗ Biến Bắc Phạt.

Quân đội Đỗ Biến nguyên bản ở Sơn Hải quan là bốn vạn hai ngàn người, trải qua sau đại chiến Sơn Hải quan, còn dư lại ba vạn sáu ngàn người.

Hắn quyết định một vạn sáu ngàn người đóng giữ Sơn Hải quan, hắn thống soái bốn vạn đại quân Bắc Phạt, đoạt lại đất đai bị mất ở Liêu Đông, nhất cử tiêu diệt đế quốc Nữ Chân.

Trong thời gian ngắn nhất kết thúc chiến tranh phía bắc, sau đó trở về vương quốc tây nam vùi đầu phát triển.

Hắn biết leo lên cây khoa học kỹ thuật đã không còn kịp rồi, liên hiệp các vương quốc phương Đông ngay cả máy hơi nước cũng phát minh, lựu pháo rãnh nòng cũng sản xuất. Hắn nhất định phải dẫn dắt phát triển một con đường khác, tuyến đường năng lượng thế giới khác.

Ví như động cơ chính của chiến hạm bọc thép vương quốc Viking, lại ví như Đỗ Biến đã từng đã dùng qua mũi tên hủy diệt vật chất hắc ám.

Đây mới là bước nhảy vọt, đường tắt duy nhất chiến thắng cường đại liên hiệp các vương quốc phương Đông.

Mà trọng điểm ở chỗ huyết tinh thể Mị Ma Đỗ Biến từ Vết Nứt Thế Giới lấy được, hy vọng thiên tài bậc thầy luyện kim, người lùn tiên tri Tư Không Diệp đối với huyết tinh thể Mị Ma nghiên cứu sẽ có đột phá mới.

. . .

Công chúa Ninh Tuyết vô cùng uể oải!

Nàng còn chưa có mang thai, kinh nguyệt của nàng lại đúng lúc tới nơi.

"Vì cái gì a?" Công chúa Ninh Tuyết nói: "Trừ phi không ở chung với nhau, hai tháng này chúng ta gần như mỗi một ngày đều thân thiết, vì sao vẫn không có thai, có phải cái bụng của ta có vấn đề?"

Đỗ Biến nói: "Trên thực tế, ta lại thêm hoài nghi là bản thân ta không được."

"Xì!" Công chúa Ninh Tuyết nói: "Ngươi dũng mãnh vô song thế này, ta mỗi một lần đều chết đi sống lại, ngươi làm sao có thể không được, ngươi là nam nhân mạnh nhất trên thế giới."

Đỗ Biến không nói gì, năng lực phương diện kia có mạnh hay không cùng chuyện có con là hoàn toàn không quan hệ. (*Nên nhớ kiếp trước Đỗ Biến mần ăn rất nhiều mà vẫn không có con -_- )

Công chúa Ninh Tuyết nói: "Phu quân, bằng không buổi tối ngươi sủng hạnh Tiểu Giác thử xem sao, nhìn nàng có thể mang thai hay không?"

Lời này vừa ra, Đỗ Biến ngây người.

Công chúa điện hạ, sao mà ngài thoáng thế này?

Tiểu Giác là thị nữ hồn nhiên bên người nàng, công chúa Ninh Tuyết đã vậy còn xem như chuyện đương nhiên nói ra.

Mà lúc này, thị nữ hồn nhiên đang bưng trà vào đây, nghe được công chúa Ninh Tuyết nói sau đó tức khắc khuôn mặt hồng lên.

"Xì!" Vừa bĩu môi một tiếng, sau đó nàng trốn không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài vang lên một giọng nói nói: "Chủ quân, Sứ giả Bắc Minh kiếm phái cầu kiến!"

Đỗ Biến không khỏi kinh ngạc, người của Bắc Minh kiếm phái tới gặp hắn, có ý gì?

. . .

Ở bên trong đại sảnh, Đỗ Biến gặp được vị sứ giả Bắc Minh kiếm phái này.

Có một chút nhìn quen mắt, là một người đàn bà trung niên của đảo Ân Cừu lớn.

"Chúc mừng ngài Đỗ Biến, ngài sắp làm cha." Sứ giả Bắc Minh kiếm phái nhìn thấy Đỗ Biến đầu tiên bèn nói thẳng.

Đỗ Biến không khỏi kinh ngạc.

Hắn sắp làm cha?

Mấy ngày nay hắn đều cùng công chúa Ninh Tuyết thân thiết, kết quả nàng vẫn luôn không có mang thai, cho nên Đỗ Biến thực sự hoài nghi là hạt giống của mình không được, cuối cùng hắn chính là từ một kẻ vô sinh biến thành nam nhân bình thường không lâu mà thôi.

"Nghê Thường tiên tử mang thai, đã hơn hai tháng." Sứ giả Bắc Minh kiếm phái nói: "Mà ngài là người đàn ông duy nhất của cô ta."

Đỗ Biến ngạc nhiên, đây rốt cuộc là sự thật? Hay Bắc Minh kiếm phái đang lừa gạt?

Sứ giả Bắc Minh kiếm phái nói: "Nghê Thường đã phản bội ước nguyện ban đầu của mình, cho nên tông chủ đã đem nàng khai trừ ra Bắc Minh kiếm phái. Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, chúng ta sẽ đem nàng và hài tử trong bụng trả lại cho ngài, Đỗ Biến các hạ."

Rõ ràng buồn cười, phản bội ước nguyện ban đầu chính là Ninh Đạo Huyền. Ngược lại Nghê Thường tiên tử luôn luôn kiên trì ước nguyện ban đầu của mình, thủ hộ chúa tể của số phận trong tiên đoán của Bắc Minh tổ tiên, cũng chính bởi vì vậy, nàng mới trở thành kẻ địch toàn bộ Bắc Minh kiếm phái.

Sứ giả Bắc Minh kiếm phái nói: "Chúng ta sẽ đưa nàng đưa đến phủ Tế Nam suối Bác Đột, ngài có thể đi cái chỗ này đem nàng mang đi. Chúng ta chỉ chờ ngài ba ngày, ba ngày sau mặt trời hạ xuống, ngài nếu như không có chạy tới phủ Tế Nam suối Bác Đột, chúng ta sẽ đem Nghê Thường giết chết, như thế ngài cũng liền mất đi cốt nhục ruột thịt."

Đỗ Biến đương nhiên hiểu, đây là muốn để hắn rời khỏi phạm vi thế lực quái thú bạch tuộc.

Bắc Minh kiếm phái lợi dụng Nghê Thường tiên tử cùng hài tử trong bụng của nàng xem như lợi thế, thúc ép Đỗ Biến rời khỏi quái thú bạch tuộc phạm vi bảo hộ.

Phủ Tế Nam, cách Sơn Hải quan vượt qua một nghìn tám trăm dặm, hơn nữa quá xa phạm vi thế lực quái thú bạch tuộc.

Một khi Đỗ Biến đi, từ một loại ý nghĩa nào đó hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng nếu như hắn không đi, Bắc Minh kiếm phái có thể thực sự giết chết Nghê Thường hay không? Còn có đứa con trong bụng của nàng.

Đây thật để cho người nhớ lại một câu nói, đê tiện là tấm giấy thông hành, cao thượng là cái danh trên tấm bia mộ.

Bắc Minh sứ giả nói: "Đương nhiên nếu như ngài không quan tâm máu mủ ruột thịt, vậy coi như ta cũng không nói gì, ngài đương nhiên có thể không đi. Hơn nữa, ngài không thể vĩnh viễn trốn ở trong phạm vi bảo hộ quái thú bạch tuộc đó."

Những lời này nói đến trọng điểm.

Kể từ sau khi cùng Bắc Minh kiếm phái trở mặt, hắn liền gần như bị liên tục không ngừng ám sát.

Không thể để còn tiếp tục như vậy nữa, nhất định phải làm một cái kết.

Đỗ Biến bèn hỏi: "Lần này ở phủ Tế Nam chờ giết ta sẽ là ai?"

Bắc Minh sứ giả nói: "Bắc Minh kiếm phái đại trưởng lão Kỷ Thiên Cừu, tu vi của ông ta chắc ngài có thể đã từng tham khảo quốc vương Lệ Như Hải vương quốc Đại Viêm."

F*ck!

Cái võ công này quả thực nghịch thiên.

Lệ Như Hải võ công mạnh cỡ nào?

Lý Đạo Chân, Kỷ Lan Đình, Nghê Thường tiên tử ba đại tông sư đánh luân phiên đều thất bại, hơn nữa hoàn toàn không thể không làm cho ông ta suy suyển.

Then chốt Kỷ Lan Đình cùng Nghê Thường tiên tử, cũng đều là đại tông sư cao cấp.

Mà vị đại trưởng lão Kỷ Thiên Cừu này võ công nghịch thiên giống như Lệ Như Hải.

Bắc Minh sứ giả nói: "Đương nhiên, đại trưởng lão Kỷ Thiên Cừu còn mang theo vài tên Thánh Bào Tài Quyết Giả. Nếu sợ, ngài hoàn toàn có thể không đi, để chúng ta xử tử Nghê Thường tiên tử cho gọn, đứa trẻ trong bụng của nàng, ngài coi như cho tới bây giờ cũng không có nghe nói qua."

Đỗ Biến nhắm hai mắt lại, bộ óc rất nhanh chuyển động, ra sức tiến hành các loại tính toán.

Bắc Minh sứ giả nói: "Đương nhiên ta biết đảo Ân Cừu lớn bên trong còn có một con yêu rắn ngàn năm nhận thức ngài làm mẹ, nghìn vạn lần đừng hy vọng nó, nó đã. . . Xong rồi!"

Khuôn mặt Đỗ Biến co giật một hồi.

Bắc Minh sứ giả nói: "Đỗ Biến các hạ, cửa ải này của Bắc Minh kiếm phái ngài nhất định phải trải qua. Trốn khỏi lúc này đây còn có lần sau, quãng đời còn lại của ngài đều có thể đối mặt ám sát vô cùng tận của chúng ta."

Cho nên, muốn làm một lần hoàn toàn chấm dứt.

Ước chừng mười phút sau đó, Đỗ Biến mở mắt ra nói: "Ba ngày sau ta có thể chạy tới phủ Tế Nam suối Bác Đột, nhưng ta cũng có một cái điều kiện."

Bắc Minh sứ giả nói: "Nói đi."

Đỗ Biến nói: "Một mình Nghê Thường chưa đủ, còn muốn đem Quý Thanh Chủ cùng Lý Đạo Chân trả lại cho ta."

Một khi trả lại ba người này, chẳng khác nào Đỗ Biến có ba cường giả cấp đại tông sư.

Bắc Minh sứ giả nói: "Có thể."

Kỳ thực, bà ta đã sớm =đợi Đỗ Biến nói điều kiện này đi, Bắc Minh tông chủ Ninh Đạo Huyền sớm đáp ứng.

"Chúng ta sẽ đem Nghê Thường, Quý Thanh Chủ, Lý Đạo Chân cùng nhau đưa phủ Tế Nam suối Bác Đột, đương nhiên là trạng thái hôn mê." Bắc Minh sứ giả nói: "Ta lập lại một lần, ở chỗ đó nghênh tiếp ngài chính là Bắc Minh kiếm phái đại trưởng lão Kỷ Thiên Cừu, còn có bốn gã cấp đại tông sư Ngân Bào Tài Quyết Giả. Ngài đi chính là tự chui đầu vào lưới, tự tìm đường chết."

Đỗ Biến nói: "Đây cũng không nhọc đến các ngươi phí tâm, trở lại nói cho tông chủ các ngươi biết, ba ngày sau ta sẽ chạy đến."

Bắc Minh sứ giả nói: "Chúng ta đây cảnh cáo nói trước, nếu như ba ngày sau trước khi mặt trời lặn, ngài còn chưa có xuất hiện nói. Nghê Thường tiên tử, Quý Thanh Chủ, Lý Đạo Chân đều có thể bị chúng ta xử tử!"

Đỗ Biến nói: "Ta sẽ chạy đến, nghiệt duyên giữa ta và Bắc Minh kiếm phái, cuối cùng là muốn chấm dứt một thể."

Bắc Minh sứ giả nói: "Tốt lắm, chúng ta sẽ ở phủ Tế Nam đợi ngài Đỗ Biến đại giá đến dự!"

. . .

"Chủ quân, ngài không thể đi!" Phó Hồng Băng nói.

Công chúa Ninh Tuyết thậm chí không thể chú ý chuyện Đỗ Biến ngủ qua Nghê Thường tiên tử, cũng lo lắng nói: "Phu quân, ngài không thể đi. Bọn họ không dám thực sự giết chết Nghê Thường cùng đứa bé trong bụng của nàng, một khi giết chết con tin, liền không hề tác dụng."

Mặc kệ từ góc độ nào bên trên, Đỗ Biến cũng không thể đi, một khi đi đó là một con đường chết.

Bắc Minh kiếm phái đại trưởng lão Kỷ Thiên Cừu võ công nghịch thiên cỡ nào? Huống chi còn có bốn đại tông sư?

Không có quái thú bạch tuộc bảo hộ, Đỗ Biến làm sao có thể tránh được năm người này đánh chết? Hoàn toàn không có khả năng!

Đỗ Biến nói: "Ta muốn đi, không chỉ là vì Nghê Thường cùng trong đứa trẻ bụng của nàng. Mà là vì hoàn toàn chấm dứt ân oán cùng Bắc Minh kiếm phái, ta không thể bị bọn họ truy sát vô cùng tận. Chỉ có đạo lý ngàn ngày làm kẻ trộm, không có ngàn ngày đề phòng cướp!"

Công chúa Ninh Tuyết nói: "Vậy ta cùng đi với ngươi."

Đỗ Biến nói: "Không, ta đi một mình!"

"Chủ quân!" Phó Hồng Băng nghiêm túc hô to, muốn ngăn cản hắn.

Đỗ Biến nói: "Ta biết Kỷ Thiên Cừu hết sức cường đại, võ công có thể so sánh với Lệ Như Hải, càng chưa nói còn có bốn đại tông sư. Thế nhưng ta tuyệt đối không đánh một cuộc chiến không có chuẩn bị, mặc dù không có quái thú bạch tuộc bảo hộ cùng giúp đỡ, nhưng lúc này đây ta sẽ thắng, thậm chí so với lần trước thắng được càng thêm dễ dàng nhiều!"

Lần trước, Bắc Minh kiếm phái phái ra bốn đại tông sư bình thường truy sát Đỗ Biến, cơ hồ đem Đỗ Biến phân thây, cuối cùng vẫn là quái thú bạch tuộc xuất thủ tương trợ tiêu diệt bốn người kia.

Đỗ Biến tiếp tục nói: "Ta không chỉ sẽ lông tóc không tổn hao gì, hơn nữa còn sẽ thuận lợi đem Nghê Thường mang về!"

Công chúa Ninh Tuyết đôi mắt đẹp rưng rưng nói: "Ngươi cam đoan, bởi vì ngươi bây giờ không phải là một mình, ta là vợ của ngươi, ngươi còn là hy vọng của cả đế quốc."

"Ta cam đoan." Đỗ Biến nói: "Ta có tuyệt đối chắc chắn thắng ván này, hung hăng đem bạt tai tát vào trên mặt Bắc Minh kiếm phái!"

Công chúa Ninh Tuyết hôn hắn một ngụm nói: "Ta tin tưởng, chồng ta rất lợi hại!"

Một lúc lâu sau!

Đỗ Biến cưỡi một con Biến Dị Cự Lang rời khỏi Sơn Hải quan, rất nhanh xuôi nam!

. . .

Phủ Tế Nam, suối Bác Đột.

Đại trưởng lão Bắc Minh kiếm phái võ công nghịch thiên Kỷ Thiên Cừu, bốn gã đại tông sư Ngân Bào Tài Quyết Giả xếp bằng ngồi dưới đất.

Nghê Thường tiên tử, Quý Thanh Chủ, Lý Đạo Chân ở bên trong đình.

Mặc dù mới không đến ba tháng, nhưng nhìn thật kỹ, vẫn có thể đủ nhìn ra bụng của nàng hơi hơi nhô lên.

Nàng thực sự mang thai!

Đỗ Biến thực sự sắp làm cha.

Kỷ Thiên Cừu nhìn mặt trời phía trên, chậm rãi nói: "Nghê Thường, nếu trước khi mặt trời xuống núi Đỗ Biến còn chưa có chạy đến, liền chớ có trách ta lòng dạ độc ác, ngươi biết ta đặc biệt muốn ngươi làm con dâu. Nhưng đến lúc đó, ta cũng chỉ có thể đem ngươi giết mà thôi!"

. . .

Chú thích của Bánh: Phần 2 đưa lên, ngày hôm nay hai chương một vạn mốt, lạy xin hỗ trợ, lạy xin vé tháng, cảm ơn mọi người.

Chú thích của Mèo Thầy Mo: R.I.P bé yêu rắn ngàn năm cute :(

Bạn đang đọc Thái Giám Võ Đế của Cao Điểm Trầm Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBạchLong
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.