Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhâm Dạ Tiểu! Đại Đế Thái Khang Gặp Đỗ Biến!

4343 chữ

Mười lăm năm trước, thành phố HZ!

Trương Tiểu Mạn vẫn còn là vận động viên đội điền kinh quốc gia, năng khiếu nàng rất tốt, qua mười mấy năm gian khổ đầy mồ hôi và nước mắt, nàng cuối cùng đi tới cuộc sống đỉnh phong, đại biểu quốc gia tham gia thế vận hội Olympic năm 2020 tại Tokyo.

Suốt mấy ngày, nàng đang ở thành phố HZ tham gia một hoạt động, lúc tận thế phát sinh, nàng đang ở trên một chiếc xe buýt.

Suốt đời này nàng đều không thể quên một màn kia.

Một thế giới xa lạ khổng lồ che phủ trái đất, che ở trong tầm mắt tất cả mọi người.

Rồi có một vết nứt lớn trên bầu trời.

Vô số quả cầu lửa đáp xuống.

Ngọn lửa xanh, ngọn lửa trắng, và thậm chí cả ngọn lửa đen.

Hàng triệu, hàng chục triệu mưa sao băng đập xuống địa cầu.

Trong nháy mắt, trên đường phố giao thông trực tiếp tê liệt, xảy ra vô số tai nạn giao thông, tất cả xe đều bị kẹt trên đườn, bao gồm cả chiếc xe bus của Trương Tiểu Mạn ngồi trên.

Tiếp đó Trương Tiểu Mạn nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đi chân trần ở trên đường lao điên cuồng, bàn chân ngọc ngà tinh xảo của nàng cũng đã máu tươi nhễ nhại.

Trương Tiểu Mạn mơ hồ còn nhớ rõ, trên mặt cô gái này không hiện ra sự sợ hãi. Đối với một màn tận thế phủ xuống này giống như không có bất kỳ sợ hãi nào, liền chỉ muốn hướng về một mục tiêu mà chạy đi.

"Đây nhất định là một người mẹ." Trương Tiểu Mạn lúc đó trong lòng nói.

Cái gì mới có thể chiến thắng sợ hãi tận thế, đương nhiên là tình yêu!

Nàng chạy về nhà có thể không phải là muốn cứu con của mình cùng người nhà, bởi vì nàng cũng không mạnh mẽ, có thể chỉ là muốn trở về cùng người nhà chết cùng một chỗ.

Ở một khắc kia, Trương Tiểu Mạn cũng có một cảm giác bị kích động muốn chạy về nhà đi cùng cha mẹ chết cùng một chỗ, nhưng mà già nàng ở cách xa mấy trăm dặm.

Đương nhiên, nếu chỉ có như thế, nàng cũng sẽ không mười mấy năm trôi qua vẫn nhớ kỹ người đàn bà đó.

Kế tiếp!

"Ầm!"

Một đám ngọn lửa khổng lồ chợt đập xuống.

Sau một tiếng vang thật, xung quanh trong vòng cả cây số đều hủy diệt, cầu vượt hoàn toàn bị xé nát, cao ốc vỡ toang.

Tất cả xe xung quanh mấy nghìn mét bên trong toàn bộ bị văng đi.

Trên mặt đất trước mắt đập ra một cái hố lớn đường kính trăm mét.

Trương Tiểu Mạn ngồi trên xe buýt, cũng trực tiếp bị ném đi trên đất, may mà Trương Tiểu Mạn buộc dây an toàn, cho nên mới không có bị thương nặng, nhưng là bởi vì bị sóng xung kích mạnh mẽ, cho nên có chút đầu cháng váng choáng váng, não có chút chấn động.

Mà nàng thấy rõ ràng, người đàn bà vừa rồi đi chân trần chạy đi nằm trên mặt đất hấp hối, khoảng cách nàng rất gần, cách một tấm cửa sổ xe nghiền nát mà nhìn nhau.

Lúc đó Trương Tiểu Mạn thấy rõ mặt của người đàn bà kia, xinh đẹp đến để cho người ta đố kỵ, thế nhưng khóe miệng, mũi, lỗ tai đều chảy máu. Hơn nữa mở miệng, không ngừng tuôn ra máu cục.

Cô ta sống không được!

Trương Tiểu Mạn phán đoán, trong lòng đặc biệt khó chịu, nhưng đối phương lại hướng nàng lộ ra một khuôn mặt tươi cười chật vật, cố gắng muốn giơ tay lên lại thất bại.

Mà ngay tại lúc này.

Mặt đất bắt đầu run rẩy!

Một thân ảnh khổng lồ xuất hiện.

Đây không phải là người trên địa cầu, hoàn toàn là người khổng lồ, vượt qua sáu mét.

Trên người của ông ta mặc giáp bạc, cao quý uy vũ!

Dáng vẻ của ông ta lớn hơn người địa cầu, đường nét mạnh mẽ phi thường, thậm chí có góc cạnh, hơn nữa lỗ tai là nhọn.

Từ trên cao trong rơi xuống, hủy diệt tất cả mọi thứ xung quanh trong vòng một cây số vuông, thế nhưng ông ta vẫn bình yên vô sự, thậm chí áo giáp ánh bạc trên người đều không nhiễm một hạt bụi.

Ông ta cứ như vậy đi ra ngoài.

Đối với vô số người khóc lóc kêu la xung quanh ngoảnh mặt làm ngơ.

Trên mặt đất người cô gái gần chết kia dùng bàn tay chảy máu đầm đìa túm được giày của tên mặc giáp bạc tỏa hào quang kia.

Người cao sáu mét của thế giới khác, giơ chân lên lúc đầu muốn đạp đi, trực tiếp đem cô gái kia giết chết.

Thế nhưng do dự một giây đồng hồ, ông ta không có giết chết cô gái kia.

Tay ông ta khẽ nhấc lên, tức khắc thân thể cô gái kia trôi lên, lơ lửng trên hai tay của ông ta.

Cứ như vậy, ông ta mang đi cô gái tinh xảo xinh đẹp để cho người ta đố kỵ, nhưng lại hấp hối gần chết.

Cũng chính bởi vì như thế, mới khiến cho Trương Tiểu Mạn khắc sâu trong ký ức, có thể cả đời đều quên không được.

Đêm qua trời tương đối đen, cho dù có ngọn nến cũng nhìn không rõ ràng lắm, hơn nữa Đỗ Hiểu một nửa giống ba, một nửa giống mẹ, cho nên Trương Tiểu Mạn nhất thời hợp lại không có phản ứng kịp.

Nhưng đêm qua ngủ, nàng mơ hai giấc mơ.

Giấc mơ đầu tiên, nàng về tới thời kì lớp mười hai cùng Đỗ Biến lần đầu tiên hẹn hò. Đương nhiên giấc mơ này nàng thấy rất nhiều lần, mỗi một lần đều có thể lửa giận ngút trời.

Giấc mơ thứ hai, chính là một màn lúc tận thế nàng từng chứng kiến kia.

Sau khi tỉnh lại, nàng cảm thấy có chút lạ, tiếp đó mới phát hiện Đỗ Hiểu cùng cô gái kia rất giống, nhất là cảm giác khuôn mặt quả thực giống hệt nhau.

Cô gái nhỏ này hoàn toàn di truyền ưu điểm từ ba mẹ, một siêu cấp đại mỹ nhân sinh động.

. . .

Trương Tiểu Mạn đem chuyện mười lăm năm trước chứng kiến nói một lần sau đó, Đỗ Hiểu đã ở trong lòng Đỗ Biến khóc lớn, tràn đầy buồn bã, lại tràn đầy nhẹ nhõm.

Đỗ Biến ra sức hít thở, tiếp đó nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng con gái.

Hắn không cách nào tưởng tượng lúc đó vị hôn thê Nhâm Dạ Tiểu đau khổ tuyệt vọng cỡ nào, chân trần muốn chạy về nhà cùng Đỗ Biến, con gái chết cùng một chỗ.

Kết quả một vật từ thế giới khác nện xuống, trực tiếp đem nàng chấn động ngũ tạng lục phủ vỡ vụn, bởi vì phun ra chính là cục máu.

"Cục cưng, đừng khóc, đừng khóc!" Đỗ Biến nói dịu dàng: "Mẹ chắc chắn không có việc gì, mẹ con tốt đẹp như vậy, bất kể là Thiên Sứ hay Ác ma đều có thể thương tiếc, nhất định sẽ cứu sống mẹ con."

Trương Tiểu Mạn nói: "Tôi chẳng qua là cảm thấy con gái anh cùng cô gái kia có chút giống, tôi chưa chắc đấy sẽ là vợ chưa cưới... của anh đâu."

Nhưng mà, Đỗ Hiểu đã chắc chắn đó chính là mẹ, buổi sáng hôm đó mẹ ra đi làm mặc quần áo gì, nàng đều nhớ rất rõ ràng.

"Đỗ Biến, anh yêu cô ta sao?" Trương Tiểu Mạn nhìn Đỗ Biến bèn hỏi.

"Yêu vô cùng." Đỗ Biến nói.

"Vậy chúc anh sớm ngày tìm được vợ của mình." Trương Tiểu Mạn nói: "Tôi đi, gặp lại sau!"

Tiếp đó, nàng mang theo bảy mươi mấy người còn sót lại rời đi.

Mà lúc này, trong lòng Đỗ Hiểu cũng là mẹ, đã không để ý tới ngăn cản Trương Tiểu Mạn rời đi.

. . .

Nhưng mà, Trương Tiểu Mạn vẫn không đi được!

"Rầm rầm ầm. . ."

Một nhánh đội ngũ đạo tặc cường đại bao vây vùng Lan Hồ của Đỗ Biến, hơn một ngàn người.

Vô số xe máy, xe bọc thép, hơn mười loại súng trường Gauss, còn có mấy trăm tên võ sĩ.

Một Thượng Tác Đạo Tặc, mặc áo giáp quỷ dị, cầm trong tay một nhánh chiến đao màu đen, cao tầm hai mét.

"Lãnh chúa Lan Hồ xuất hiện." Thượng Tác Đạo Tặc hét lớn.

Đỗ Biến xuất hiện ở trên tường cao.

"Chúng ta vô ý cùng đế quốc Thái Khang khai chiến." Thượng Tác Đạo Tặc nói câu đầu tiên.

Đạo tặc nơi nơi cướp đoạt chém giết, nhưng trên căn bản là sẽ không cả gan dám tiến đánh thôn xóm lãnh địa đế quốc Thái Khang. Bởi vì đại đế Thái Khang quá mức cường đại rồi, Liên Minh Đạo Tặc đối với gã cũng tràn đầy sợ hãi.

Đỗ Biến nói: "Ta vô ý cùng các ngươi khai chiến. "

Phải biết rằng, bên ngoài ước chừng có hơn một ngàn người.

Thượng Tác Đạo Tặc nói: "Kẻ phản bội Liên Minh Đạo Tặc chúng ta chạy đến thôn xóm các ngươi, ngươi đem giao ra đây, như vậy thì coi như mọi chuyện cũng không có phát sinh, bằng không ta chỉ có thể giết vào, tự mình đem kẻ phản bội mang đi."

Trương Tiểu Mạn đi lên tường cao, lạnh giọng nói: "Thượng tá, ngươi nói kẻ phản bội là ta à?"

Thượng Tác Đạo Tặc lạnh giọng nói: "Biết là tốt rồi, các ngươi lập tức ra, theo chúng ta trở về đi tiếp thu tướng quân nghiêm phạt."

"Nghiêm phạt?" Trương Tiểu Mạn cả giận nói: "Là để ta trở lại làm nô lệ cho hắn, để toàn bộ thủ hạ của ta bị xử tử đi."

Thượng Tác Đạo Tặc nói: "Ai cho các ngươi dám can đảm vi phạm mệnh lệnh của tướng quân."

Trương Tiểu Mạn nói: "Cướp đoạt cũng có, thế nhưng để chúng ta lập tức tàn sát mấy trăm nhân loại bình dân tay không tấc sắt, chúng ta làm không được.

Thượng Tác Đạo Tặc nói: "Ngươi không chỉ vi phạm mệnh lệnh của tướng quân, còn trộm đi bảo vật của ngài, tội danh này xứng cho ngươi bị bằm thây vạn đoạn."

Tiếp đó, Thượng Tác Đạo Tặc hướng Đỗ Biến nói: "Lãnh chúa Lan Hồ, lập tức giao ra kẻ phản bội Trương Tiểu Mạn, bằng không đem lãnh địa của ngươi san thành bình địa, đem bọn ngươi giết sạch."

Trương Tiểu Mạn không nói gì, mà là nhìn về Đỗ Biến, muốn xem phản ứng.

Đỗ Biến chỉ có hai người, cộng thêm mấy chục người của Trương Tiểu Mạn cũng không đủ tám mươi người, bên ngoài có chừng hơn một ngàn đạo tặc.

Cho nên thực lực đôi bên hoàn toàn cách xa đến trình độ cao nhất.

Vì ôm lấy tính mạng mình và con gái, bất luận kẻ nào đều sẽ chọn thỏa hiệp, giao ra Trương Tiểu Mạn.

Huống hồ hôm qua Đỗ Biến còn cứu Trương Tiểu Mạn một mạng, đã không còn mắc nợ.

Đỗ Biến nói: "Xin lỗi, cô Trương Tiểu Mạn cùng thủ hạ đã là con dân của thôn xóm vùng Lan Hồ, cũng là con dân của đế quốc Thái Khang, ta không thể đem họ giao ra. Nếu ngài đây dám công kích thôn xóm vùng Lan Hồ, chính là là đối với đế quốc Thái Khang khai chiến."

Lời này vừa ra, Trương Tiểu Mạn tức khắc không dám tin tưởng nhìn Đỗ Biến, rung giọng nói: "Anh điên rồi? Chỉ có hai người, bọn họ có hơn một ngàn người."

Đỗ Biến không nói gì.

"Ha ha ha ha. . ." Thượng Tác Đạo Tặc cười ha ha nói: "Rõ ràng buồn cười a, ngươi cho ta không biết sao? Toàn bộ thôn xóm vùng Lan Hồ chỉ có hai cha con các người, hơn nữa đã đắc tội thành chủ Liên Tấn. Ta nếu đem bọn ngươi giết, thành chủ Liên Tấn chỉ sợ trong lòng còn có thể cảm kích ta, làm sao có thể sẽ cùng đế quốc Thái Khang khai chiến?"

Tiếp đó, Thượng Tác Đạo Tặc hét lớn: "Ta đếm ngược ba tiếng, nếu như ngươi không giao ra kẻ phản bội Trương Tiểu Mạn, chúng ta liền giết vào, đem bọn ngươi chém tận giết tuyệt, đem cha con bọn ngươi bằm thây vạn đoạn. A không, con gái của ngươi đẹp như vậy, tin tưởng tướng quân nhất định sẽ thích vô cùng, đem nàng giày vò được chết đi sống lại, ha ha ha ha!"

Lời này vừa ra, Đỗ Biến tức khắc lửa giận ngút trời.

Con gái là mệnh căn của hắn, trước mắt cái này Thượng Tác Đạo Tặc lại mạo phạm vảy ngược của hắn.

"Ba!"

"Hai!"

"Một!"

Thượng Tác Đạo Tặc hét lớn: "Đã đến giờ, chuẩn bị khai hoả!"

Trương Tiểu Mạn nói: "Cậu vẫn nên đem tôi giao ra đi."

Đỗ Biến nói: "Hai người ta giao ra bảy mươi mấy người? Chị có chút đầu óc đi?"

Gương mặt xinh đẹp Trương Tiểu Mạn khi bị chửi là não tàn nhăn lại.

"Đã đến giờ!" Thượng Tác Đạo Tặc hét lớn: "Vọt vào đem kẻ phản bội chém tận giết tuyệt, đem tên mặt trắng vô dụng lãnh chúa bằm thây vạn đoạn, đem con gái của hắn chộp tới hiến cho tướng quân."

"Khai hoả!"

"Pằng pằng. . ."

Tức khắc, bên ngoài hơn một nghìn cây súng khai hoả!

Mưa đạn cuồng bạo mà đến.

Đỗ Biến, Đỗ Hiểu, đám Trương Tiểu Mạn vội vàng ngồi chồm hổm xuống, mượn tường thật dầy yểm hộ.

Những bức tường toàn bộ là dùng thép lẫn lộn bùn đất xây kiến trúc mà thành, dày chừng ba bốn thước, dựa vào súng ống là bắn không thủng, dù cho súng trường Gauss cũng bắn không thủng.

Chỉ bất quá, bên Đỗ Biến này chỉ có chính là mấy chục người, bên ngoài có chừng hơn một ngàn người, cho nên căn bản không dám mạo hiểm thò đầu phản kích a.

Một thò đầu ra, khả năng đã bị bắn thành tổ ong vò vẽ.

Hoàn toàn bị động chịu đòn.

"Ha ha ha, cho rằng trốn ở sau tường liền hữu dụng à?" Thượng Tác Đạo Tặc cười như điên nói: "Chúng ta còn có đại pháo, có thể dễ dàng bắn tới sau tường, cũng có thể dễ dàng bắn thủng tường các ngươi, ha ha ha!"

Đám Trương Tiểu Mạn vô cùng tức giận, lấy tính tình nóng như lửa của nàng, lập tức sẽ phải giơ súng thò đầu ra phản kích.

"Điên rồi sao?" Đỗ Biến một tay lấy nàng gạt xuống nói: "Muốn chết phải không?"

Trương Tiểu Mạn nói: "Tôi tình nguyện chết cũng không muốn núp ở sau tường làm rùa đen rút đầu, bất lực cực kỳ."

Đỗ Biến nói: "Người nào có cung?"

Tức khắc, có người đưa qua một cái cường cung.

Sau tận thế vũ khí gì đều có, có súng trường Gauss, cũng có Cung Phản Khúc (Recurve bow).

Đỗ Biến nhận lấy giương thử, cung thật mạnh, vượt qua một trăm năm mươi cân. Loại cung này bắn ra mũi tên tuy rằng so ra kém súng trường Gauss, thế nhưng cũng không thua gì súng trường phổ thông.

May là hôm qua Đỗ Biến cắn nuốt lực lượng Phantom Razor, bằng không căn bản kéo không ra cung mạnh như vậy.

Hơn nữa cung còn có một ưu thế, vậy chính là có thể vứt bắn, không cần thò đầu ra.

Đỗ Biến đứng ở phía sau tường cao, nhắm mắt lại, phóng xuất ra Tinh Thần Lực.

Tức khắc phía ngoài bóng dáng mỗi người đều bị hắn dùng Tinh Thần Lực thấy rất rõ ràng.

Phía ngoài đạo tặc có ba khẩu pháo, kích thước mỗi khẩu không nhỏ, mặt khác hai khẩu là pháo cối, lúc này pháo thủ đang muốn nã pháo.

Khoảng cách quá gần, bức tường bê tông dày thực sự có thể sẽ bị đạn xuyên giáp bắn thủng. Hơn nữa pháo cối cũng có thể dễ dàng bắn trúng người trốn ở sau tườnh, một pháo xuống khả năng nổ chết mấy chục người.

Hiện đại pháo cối uy lực thì vô cùng kinh người.

Lúc này, những pháo thủ đang điều chỉnh phương hướng ngắm bắn, chẳng bao lâu đã muốn nã pháo.

Một khi nã pháo!

Hậu quả khó lường, bên Đỗ Biến này không biết sẽ chết bao nhiêu người.

Kế tiếp, Đỗ Biến bắt đầu biểu diễn kinh diễm.

Tập trung Tinh Thần Lực!

Tức khắc, Đỗ Biến dễ dàng khóa được pháo thủ kia trong vòng ba trăm thước.

"Năm phát tên liên tiếp!"

"Vù vù vù vù vù. . ."

Năm mũi tên như trên không trung xẹt qua một đường vòng cung, như là cùng một chỗ, hướng mấy người pháo thủ phía ngoài vọt tới.

Đám Trương Tiểu Mạn ngạc nhiên.

Đỗ Biến này muốn làm gì vậy? Vẫn còn có người nhắm mắt lại bắn tên, hơn nữa hướng bầu trời bắn?

Đây là chơi bói toán à?

Mở to hai mắt đều chưa chắc có thể ngắm bắn bắn trúng, huống chi nhắm mắt lại?

Thế nhưng sau một lát.

"A. . . A. . . A. . ."

Bên ngoài truyền đến từng đợt kêu thảm.

Mấy người pháo thủ, toàn bộ chết thảm, toàn bộ bị mũi tên ghim trúng đầu.

Trương Tiểu Mạn không biết chuyện gì xảy ra.

Thế nhưng Thượng Tác Đạo Tặc hoàn toàn kinh ngạc sững sờ?

Đây, chuyện quái đản gì xảy ra thế này?

Như thế cũng có thể bắn trúng?!

Đương nhiên, Đỗ Biến còn có Định Thân Thuật, Lệ Quỷ Tác Mệnh Thuật.

Chỉ bất quá những pháo thủ cách quá xa, Tinh Thần Lực của Đỗ Biến còn chưa có cường đại đến nước này, có thể lấy mạng hơn mấy trăm mét.

Thế nhưng, những người gần hơn là có thể!

Tức khắc, Đỗ Biến chợt thi triển Lệ Quỷ Tác Mệnh Thuật!

Một màn quỷ dị xuất hiện!

Phía ngoài mười mấy người đạo tặc binh sĩ trong đầu bỗng nhiên tuôn ra sợ hãi trước đó chưa từng có.

Không có hình ảnh cụ thể, chính là đột nhiên sợ hãi, loại sợ hãinày hoàn toàn trong đêm đen nhìn thấy quỷ còn còn đáng sợ hơn gấp mười lần, gấp trăm lần! Trực tiếp đâm xuyên qua điểm mấu chốt tinh thần bọn họ.

"A. . . A. . . A. . ."

Từng đợt tiếng hét vô cùng thảm thiết.

Khuôn mặt mười mấy đạo tặc binh sĩ bóp méo, thất khiếu chảy máu.

Trước mắt hù chết!

Bởi vì lúc hết sức sợ hãi, adrenalin tăng vọt, dẫn đến huyết áp tăng cao, huyết dịch như là nước lũ đập vào trái tim, cơ tim trực tiếp trực tiếp xé rách, trái tim chảy máu, nhịp tim đột nhiên ngừng lại mà chết!

Thượng Tác Đạo Tặc là một chiến sĩ cường đại, lực lượng võ công vượt xa Đỗ Biến.

Nhưng phương thức giết người như vậy, thật chỉ nghe đồn mà thôi a, chính là ác quỷ im hơi lặng tiếng tàn sát hết một nghìn người hai ngôi làng.

Lệ Quỷ Tác Mệnh Thuật của Đỗ Biến, không ngừng thi triển!

Mỗi một lần, mười mấy đạo tặc binh sĩ toàn bộ khuôn mặt vặn vẹo mà chết!

Nhưng mà, Tinh Thần Lực của Đỗ Biến cũng tiêu hao thật nhanh!

Đỗ Biến tu vi Tinh Thần Lực vẫn không quá cao, phạm vi lực sát thương Lệ Quỷ Tác Mệnh Thuật chỉ có hai mươi mét, hơn nữa chỉ có hiệu quả đối với người có Tinh Thần Lực thấp kém người, vẫn không lợi hại bằng Diệp Hải Đường.

Cho nên, kế tiếp Đỗ Biến đình chỉ Lệ Quỷ Tác Mệnh Thuật, tiếp tục bắn tên.

"Vù vù vù vù. . ."

Phát tên liên tiếp cuồng bắn ra.

Mỗi một mũi tên, đều nhất định bắn chết một người.

Bên ngoài thực sự mọi người hoàn toàn kinh ngạc sững sờ!

Người bên trong này đến tột cùng là cái gì?

Là ma quỷ à?

Bắn tên lại không cần ngắm bắn, hơn nữa còn bách phát bách trúng?

Cái này cũng thật là đáng sợ!

Bởi vì quỷ dị kinh diễm như thế, cho nên đội ngũ đạo tặcphía ngoài thậm chí đình chỉ nổ súng.

Muốn thấy rõ ràng là chuyện gì xảy ra.

Cảm giác được bên ngoài ngừng bắn, Trương Tiểu Mạn mạo hiểm mà hướng bên ngoài nhìn thoáng qua.

Tiếp đó, nàng cũng nhìn thấy một màn vô cùng quỷ dị kinh diễm, hoàn toàn không dám tin.

Đỗ Biến bắn ra phát tên liên tiếp, như là mọc thêm mắt, bách phát bách trúng.

Mỗi một mũi tên đều phải bắn chết một tên địch nhân.

Đây, đây quá cường đại, thật là quỷ dị, quá thần bí.

Mất đi hôm qua bản thân còn tưởng rằng Đỗ Biến quá chán nản rã rời, kết quả hắn đã vậy còn quá mạnh mẽ?

Quá mạnh!

. . .

Thiếu Tá Đạo Tặc hét lớn: "Bên trong có Tinh Thần Sư, Tinh Thần Sư cường đại, mọi người lui về phía sau hai trăm mét, lui về phía sau hai trăm mét!"

Tức khắc, còn dư lại một nghìn tên đạo tặc rất nhanh lui về sau hai trăm mét.

Lần này, Đỗ Biến vô kế khả thi!

Bởi vì địch nhân rời khỏi ngoài hai trăm mét, liền vượt qua phạm vi công kích cùng tập trung Tinh Thần Lực của Đỗ Biến.

Thế nhưng pháo cùng súng ống đối phương có thể đánh ra ngoài hai trăm thuớc.

Nói cách khác, đám người Đỗ Biến lại về cục diện bị động bị đánh.

Rời khỏi hơn hai trăm mét sau đó, tên Thượng Tác Đạo Tặc kia phát hiện ác quỷ lấy mạng quả nhiên biến mất, mũi tên bên trong tường cao cũng không có bắn tới.

Lúc trước một màn kia quả thực thật là đáng sợ, hoàn toàn giống như tử thần điểm danh vậy.

"Tinh Thần Sư ở trong, ở khoảng cách này, ngươi căn bản vô kế khả thi, kế tiếp cùng đợi chúng ta tàn sát đi." Thượng Tác Đạo Tặc hét lớn: "Đạn xuyên giáp của ta sẽ dễ dàng đánh xuyên qua tường ngươi, pháo của ta cối có thể dễ dàng đem bọn ngươi toàn bộ nổ chết!"

. . .

Cùng lúc đó, trên một ngọn núi cao kế bên thôn xóm vùng Lan Hồ.

"Bệ hạ, Đỗ Biến đã tình thế cực kỳ nguy hiểm, có muốn xuất thủ tương trợ hay không?" Thành chủ Liên Tấn quỳ rạp dưới đất.

Không khí một trận bóp méo!

Tiếp đó một quân vương to lớn xuất hiện ở đỉnh núi.

Lần này không phải hình bóng, mà là chân chánh đại đế Thái Khang.

Toàn thân che phủ ở bên trong khôi giáp hắc ám, mũ giáp có chín cái sừng nhọn hướng lên.

Gã đứng ở cái đỉnh núi này, trong nháy mắt giống như đem ngọn núi cao này đều nghiền xuống, phách khí tuyệt luân!

Gã rất cao, ước chừng năm mét, chân chính người khổng lồ.

Ánh mắt của gã ngưng lại một hồi tụ, trong nháy mắt mấy nghìn mét đằng xa đi thẳng đến trước mắt.

Rõ ràng thấy được Đỗ Biến, còn có con gái của hắn.

Phía trước có mười mấy cây đại thụ chết héo thoáng chặn tầm mắt của gã.

Tức khắc, bàn tay đại đế Thái Khang nhẹ nhàng bay bổng vung lên.

Trong nháy mắt, mười mấy đại thụ toàn bộ tan nát.

"Không, nhìn hắn vẫn có bù đắp lại cục diện này. Nếu như hắn ngay cả một nghìn tên đạo tặc đều không làm được, vậy ta cũng không nhất định thấy hắn, để hắn chết ở dưới súng loạn tặc đi." Đại đế Thái Khang nói: "Chờ hắn thay đổi chiến cuộc, ta sẽ quá bộ đến trước mặt của hắn!"

Thành chủ Liên Tấn vắt hết óc cũng vô pháp ở chung, Đỗ Biến nên như thế nào xoay khốn cục tuyệt cảnh trước mắt, pháo đạo tặc có thể dễ dàng giết chết những người bên Đỗ Biến.

Hiện tại xem ra mấy chục người Đỗ Biến phải thua, chết chắc rồi a!

Căn bản không cách nào sáng tạo cái kỳ tích gì!

. . .

Bên ngoài tường cao thôn xóm vùng Lan Hồ tường, Thượng Tác Đạo Tặc rống to hơn.

"Khai hoả, khai hoả!"

"Đem toàn bộ người ở bên trong bắn chết, giết sạch."

"Đem tên Tinh Thần Sư, còn có con gái của hắn, toàn bộ bắn chết!"

"Rầm rầm rầm rầm. . ."

Tức khắc, ba khẩu pháo hướng tường thành vùng Lan Hồ của Đỗ Biến khai hoả!

Mấy chục người bên Đỗ Biến rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm, hủy diệt sắp tới.

. . .

Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, lạy xin hỗ trợ, lạy xin vé tháng a, cảm ơn mọi người a!

Bạn đang đọc Thái Giám Võ Đế của Cao Điểm Trầm Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBạchLong
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.