Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sinh Hoạt Tuyệt Vời! Hủy Thiên Diệt Địa! Khai Chiến Khai Chiến

4737 chữ

Khi Đỗ Biến dẫn đầu gần hai mươi vạn quân viễn chinh thế giới tiến vào đế đô đế quốc Thái Khang, đưa tới oanh động không gì so nổi.

Nhất là mười sáu chiếc phi thuyền, lớn như ngọn núi, bay ở tầng trời thấp khiến người ta cảm giác áp bách cường đại.

Ba trăm ngàn người may mắn còn sống sót đế quốc Thái Khang, gần như lâm vào cuồng hoan.

Đương nhiên, từ trình độ nào đó đây là tâm lý an ủi.

Bọn họ nguyên bản có quân đội mười lăm vạn, dù cho cộng thêm Đỗ Biến mang tới gần hai mươi vạn, cũng chỉ chẳng qua là ba trăm ngàn quân đội mà thôi.

Nhưng mà muốn đối mặt địch nhân bốn mươi triệu quân đoàn , thế lực đôi bên hết sức cách xa đối lập hợp lại không có thay đổi.

Thế nhưng khi một mình chiến đấu hăng hái, ở cô đơn lúc tuyệt vọng, vẫn có thể có minh hữu đến đây trợ giúp, loại cảm giác này là phi thường tốt đẹp!

. . .

"Chị. . ." Nữ hoàng trữ xinh đẹp Đỗ Hiểu liền gặp được chị Đỗ Hiểu trên địa cầu, tức khắc nàng chạy tới như bay, trực tiếp bám cổ chị mình.

Đỗ Hiểu trên trái đất một trận ngạc nhiên, tiếp đó phát hiện mình trên người thêm một cô bé.

Cô gái này cùng mình dáng dấp thật là có chút giống, chỉ bất quá nàng có chút bụ bẫm, mặt khác nàng thêm thấp một chút, chỉ có chừng một mét sáu hai, Đỗ Hiểu trái đất có hơn một mét bảy.

"Chị, chị thật cao, thật gầy a. . ." Nữ hoàng trữ xinh đẹp nói: "Chị cũng gọi là Đỗ Hiểu, em cũng gọi là Đỗ Hiểu. Ba nói sau đó gọi chị là Hiểu gầy, em là Hiểu mập!"

Chỉ vừa thấy mặt, cô bé Hiểu mập liền huyên thuyên nói một tràng, mà Hiểu gầy thân làm chị, một câu nói cũng không kịp đáp lại.

Một lúc lâu, nàng mới mở miệng nói: "Tuổi của em còn nhỏ, sau đó còn có thể cao thêm."

"Chị ơi, cơ thể chị thật đẹp, có phải có rất nhiều chàng trai thích, theo đuổi chị không?" Hiểu mập nói.

"Á!" Hiểu Hiểu gầy sửng sốt.

Ngay sau đó cô gái xinh đẹp Hiểu Hiểu mập lôi kéo một thiếu niên đã đi tới, tiếp đó túm mặt của cậu bé nói: "Đỗ Mạch, kêu chị cả."

Đỗ Mạch trong lòng vô cùng uể oải, bởi vì cậu bé đã từng bị Bá Tước Ác Ma khống chế nói ra tất cả những lời bất kính với ba, tuy rằng hết chuyện này cũng không phải ý chí của cậu, nhưng dù sao cũng là qua miệng cậu ta nói.

Cho nên trong khoảng thời gian này, ý chí tinh thần của cậu bé đều đặc biệt sa sút.

Cho tới nay cậu bé vốn đã rất tách biệt, bị Bá Tước Ác Ma lấy cơ thể lộng hành, thì càng thêm chả buồn phản ứng với người khác.

"Ngươi có ý gì? Đây là chị cả, ta là chị hai ngươi, ngươi chẳng lẽ muốn ở trước mặt chúng ta tự cao tự đại à?" Cô gái xinh đẹp Hiểu Hiểu mập nói: "Ngoại hình ngươi đẹp không chịu nổi? Ngươi là thiên tài võ đạo không ai bằng à? Ta võ công không cao bằng ngươi, thế nhưng muốn đánh ngươi liền đánh ngươi, chỉ bằng ta là chị của ngươi."

"Con nít." Đỗ Mạch liếc nàng một cái, tiếp đó tùy ý chị hài bóp khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp của cậu bé.

"Chị cả coi đi, thế giới này thật không công bằng, Đỗ Mạch rõ ràng là nam, kết quả lại xinh đẹp như vậy, so với con gái xinh đẹp hơn." Hiểu Hiểu mập lấy hai đầu ngón tay kéo lỗ mũi em trai lên nói: "Mũi heo như vậy thì bộ dáng thuận mắt hơn."

Đỗ Mạch ra vẻ mặc kệ, tùy ý để chị hai làm mặt xấu cho mình.

Hiểu Hiểu gầy nhẹ nhàng cười, ánh mắt nhìn phía em gái cùng em trai tức khắc tràn đầy dịu dàng.

Nội tâm của nàng là có chút phức tạp.

Đầu tiên, nàng là đứng ở phía bên mẹ, hy vọng ba ở mặt tình cảm có thể một lòng.

Thế nhưng, cho tới nay nàng vốn cô đơn bỗng dưng lại có em trai em gái, là một câu chuyện để cho nàng đặc biệt ấm áp.

Nàng kéo tay Hiểu Hiểu mập, khiến cho em trai Đỗ Mạch thoát khỏi ma trảo của cô bé, tay kia lôi kéo Đỗ Mạch, hướng đi tới bên trong.

"Đây là Lý Hải, đây là em gái Lý Hiểu Đường." Hiểu Hiểu gầy nói: "Ba của họ tên Lý Tiểu Cường, là bạn tốt nhất của ba chúng ta."

. . .

"Ta thích ở đây, so với ánh nắng tươi sáng đế quốc Đại Ninh, ta càng thích ở đây." Nữ vương U Minh Phương Thanh Y nói.

Nàng đương nhiên biết càng thích ở đây.

Bởi vì mặt trời soi không vào đây, nơi sau tận thế trái đất này vĩnh viễn cũng là bầu trời mờ mờ ảo ảo, ở đây vẫn còn dư âm của mùa đông hạt nhân.

Ác Ma là sinh vật hệ bóng tối.

Mà Nghê Thường, Kỷ Âm Âm, Quý Phiêu Phiêu liền đặc biệt không thích nơi này.

Ở đây toàn bộ thế giới tràn đầy u ám cùng tuyệt vọng.

Bầu trời là phát ra màu xám phát ra sắc vàng, thỉnh thoảng bộc phát ra tia chớp cũng là màu vàng.

Hơn nữa không khí nơi này giống như cũng vĩnh viễn đều không trong lành.

Thế nhưng có một chút làm cho các nàng đặc biệt ngạc nhiên, nồng độ huyền khí nơi này cực kỳ cao vô cùng, so với đế quốc Đại Ninh cao hơn rất nhiều lần.

Mà Lý Đạo Chân hoàn toàn là phát ra bệnh mê trai, chỉ cần đi theo bên người Đỗ Biến thì nơi đó cũng là cảnh xuân tươi đẹp.

. . .

"Chị, đây là TV à?"

"Chị, đây là máy vi tính à?"

"Chị biết máy bay chiến đấu ở nơi nào à? Ba đồng ý với em, để em hủy đi một động cơ phản lực."

"Oa, cái này thật đẹp mắt, em cảm thấy mình trước tiên không vội hủy đi động cơ phản lực, cho em xem trước một giờ đi."

"Đây gọi là điện ảnh à?"

Cái miệng nhỏ nhắn Hiểu Hiểu mập liền chưa từng nghe qua.

Sau khi tiến vào hoàng cung đế quốc Thái Khang, Lý Hải nhịn không được khoe khoang cái hoàng cung này là ba hắn Lý Tiểu Cường tự mình thiết kế, đồng thời kiến tạo.

Kết quả không có đổi lấy ánh mắt kinh ngạc gì của Hiểu Hiểu mập cùng Đỗ Mạch.

Quả thật, hoàng cung pháo đài Băng vô cùng chấn động. Thế nhưng Đỗ Mạch vừa mới trải qua bị Bá Tước Ác Ma khống chế, đồng thời thấy được một con Rồng Khổng Lồ sống lại dài một ngàn năm trăm mét, cho nên pháo đài hoàng cung Băng giá sẽ rất khó để nó chấn kinh rồi.

Còn Hiểu Hiểu mập, trong đầu cô bé đang thiết kế một chiếc phi thuyền, chuẩn bị đi đến thế giới khác của Ác Ma.

Mà chiếc phi thuyền kia liền so với cái hoàng cung này còn muốn lớn hơn. Đáng tiếc chỉ có thể ở trong đầu nghĩ đã ghiền, dựa theo điều kiện căn bản bây giờ, cho nên pháo đài Băng cũng không cách nào cho cô bé kinh diễm.

Kế tiếp, Lý Hải đưa hết mấy thứ bản thân có, đều không thể để Hiểu Hiểu mập kinh diễm, điều này làm cho cậu bé vô cùng uể oải.

Thật không ngờ, con bé kia dễ dàng bị một cái TV làm cho sửng sốt.

"Đây là phim hoạt hình 《 Peppa Pig 》." Cô bé xấu xí Lý Hiểu Đường nói: "Ta cũng vô cùng thích xem."

Lý Hải nói: "Phim hoạt hình trẻ con lắm, cố xem cũng không hấp dẫn đâu."

Đỗ Mạch nói: "Ta cũng chẳng hiểu nỗi đây có dụng ý gì, ngớ ngẩn vô cùng."

"Ta cảm thấy rất hay." Hiểu Hiểu mập nói: "Ha ha ha, thật thú vị."

Lý Hải lập tức cải biến ý kiến nói: "Xem cho kỹ thì ta cảm thấy phim hoạt hình này cũng rất hay."

Đỗ Mạch nhịn không được hướng cậu ta nhìn lại một cái, không nói gì, tiết tháo của ngươi đâu hả?

Thời gian tốt đẹp xem phim hoạt hình chẳng bao lâu liền đi qua, Hiểu Hiểu gầy ở trong phòng bếp bận rộn, bởi vì nàng là chị cả, có trách nhiệm chăm sóc mấy người em trai em gái, hơn nữa ba mang đến rất nhiều đồ ăn mỹ vị.

Thời gian vui vẻ xem phim hoạt hình chẳng bao lâu, một giờ chẳng bao lâu liền đi qua.

Lẽ ra Hiểu Hiểu mập nên đi tháo rời động cơ, đi làm việc.

"Chị, em xem phim hoạt hình ba giờ nữa, sau đó đi tháo động cơ có được hay không?" Hiểu Hiểu mập nói.

"Á!" Hiểu Hiểu gầy sửng sốt.

Nàng không biết vì cái gì em gái ở loại chuyện này muốn trưng cầu nàng đồng ý?

"Ấu trĩ!" Bên cạnh Đỗ Mạch cười lạnh nói.

Hai con mắt to của Hiểu Hiểu mập vẫn nhìn chằm chằm màn ảnh truyền hình, hai cái tay một tay lấy em trai bắt tới, ở phía trên khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp xoa nắn mạnh bạo, tạo hình như quỷ treo cổ.

"Trêu chọc ta? Để cho ngươi chết cũng không biết chết như thế nào." Hiểu Hiểu mập khí phách nói.

Bên cạnh Lý Hiểu Đường lộ ra ánh sáng ngưỡng mộ: "Chị Hiểu mập thật là lợi hại."

Bên cạnh Lý Hải lộ ra ánh mắt hâm mộ vô cùng, ảo tưởng lúc này nếu cậu ta là Đỗ Mạch bị Hiểu Hiểu mập dằn vặt như thế thì tốt biết bao.

. . .

Trong hoàng cung đế quốc Thái Khang, một nhà đang một cái trên bàn dài ăn cơm.

Ăn là từ đế quốc Đại Ninh mang tới loại thịt nai mỹ vị, cộng thêm đủ loại hoa quả, còn có vài loại rượu ngon.

Phía dưới bày mấy chục cái bàn.

Đến từ chính thủ lĩnh quân viễn chinh thế giới đế quốc Đại Ninh, tướng lĩnh đế quốc Thái Khang, tổng cộng mấy trăm người cùng nhau dùng cơm.

Đối với những quân viễn chinh mà nói, những thức ăn này lơ lỏng bình thường.

Mà đối với những tướng lãnh đế quốc Thái Khang này mà nói, quả thực mỹ vị để người chảy nước mắt.

Mười mấy năm sau tận thế, đến hiện tại ở trên địa cầu cũng chỉ còn lại mỗi một loại lương thực chính, đó chính là trái cây đột biến.

Đương nhiên cũng có thịt để ăn, cũng là các loại động vật biến dị, nhưng là chân chính chưa nói tới mỹ vị. Còn rượu ngon, cũng chỉ có thể uống được những chai rượu tồn kho của trái đất trước tận thế.

Hiểu Hiểu mập vừa ăn cơm, vừa nói chuyện phiếm, vừa mắt nhìn chằm chằm máy vi tính cứng nhắc trước mặt tiếp tục xem phim hoạt hình.

"Hiểu mập, chăm chú ăn cơm, không được xem." Mẹ Nghê Thường nói.

"Mẹ, con xem hai canh giờ, chỉ hai canh giờ thôi mà, tiếp đó con phải đi phân rã động cơ, đi làm việc." Hiểu mập nói, cô bé vẫn không sợ mẹ một chút nào, cô bé vốn thích nhất là mẹ Ninh Tuyết, cũng rất nghe lời của Ninh Tuyết, thế còn lời của mẹ ruột? Tai trái bỏ vào, tai phải đi ra.

"Ha ha. . ." Bên cạnh em trai Đỗ Mạch phát sinh một tiếng cười nhạt.

Trước một giờ, lại ba giờ, hiện tại có hai canh giờ, người chị trẻ con này làm những chuyện khiến người ta không châm biếm cũng khó.

Kết quả Hiểu mập không có giận gì, bên cạnh Phương Thanh Y quăng một cú vào ót cậu bé, lạnh nhạt nói: "Nói chuyện dễ nghe một chút, bớt âm dương quái khí."

Đỗ Mạch nhanh chóng ngậm miệng, nó sợ nhất người chính là sư phụ Phương Thanh Y, từ nhỏ bị đánh đến lớn.

Cậu bé đã hết sức hết sức ưu tú, nhưng trên cơ bản mỗi ngày đều chịu đòn. Vừa hỏi nguyên nhân, Phương Thanh Y nói hàng ngày đánh ngươi, đỡ để ngươi kiêu ngạo tự mãn.

Hiểu mập vỗ tay nói: "Dì Phương Thanh Y mạnh mẽ lợi hại!"

Cô bé kia ngay cả vuốt mông ngựa đều qua loa cho xong thế này, nhưng ánh mắt Phương Thanh Y nhìn phía cô bélại tràn đầy vô cùng yêu thích.

Bởi vì nàng từ nhỏ đến lớn đều thiếu phẩm chất riêng của Hiểu Hiểu mập, cái loại phẩm chất riêng gần như để tất cả mọi người yêu thích này.

Ngồi ở xa Đỗ Biến vừa cắt thịt ăn, vừa uống rượu, còn vừa phải ăn hoa quả Lý Đạo Chân đút tới trong miệng hắn.

Đối với chuyện Hiểu mập con gái chuyên chú phim hoạt hình, hắn không có một chút ý kiến muốn xen vào dạy dỗ.

Đỗ Biến nói: "Hiểu mập, con đã xem qua bản đồ của đế đô đế quốc Thái Khang chưa?"

"Xem rồi, thưa ba." Nữ hoàng trữ xinh đẹp Hiểu mập hồi đáp, mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm máy vi tính cứng nhắc.

Đỗ Biến nói: "Con đối với vũ khí năng lượng quen thuộc nhất, Ma Pháo Tinh Thạch, pháo năng lượng, súng laser, súng phòng không laser, pháo tia cực tím vân vân căn cứ sơ đồ phân bố ba gửi cho, con có phương án bố trí phòng thủ thế nào?"

"Có, đã làm tốt sơ đồ bố trí toàn bộ vũ khí năng lượng trên dưới." Cô gái xinh đẹp Hiểu mập nói, tiếp đó từ trong đầu nhẹ nhàng rạch một cái.

Một đường năng lượng tin tức tinh thần, trực tiếp rót vào bên trong não Đỗ Biến.

Trong toàn bộ quá trình, cô bé vừa ăn thịt, vừa uống nước trái cây, vừa nhìn chằm chằm xem phim hoạt hình, vừa há mồm nhận hoa quả Lâm Lộ đút cho, nửa điểm đều không bỏ lỡ.

"Chị, buổi tối em cùng ngủ với chị." Cho Đỗ Biến truyền xong sơ đồ vũ khí năng lượng, Hiểu mập hướng chị nói.

"Á, được!" Chị Hiểu gầy nói.

. . .

Lần này liên hoan lớn, là đôi bên trận doanh lần đầu tiên gặp mặt giao lưu, cũng là cổ vũ sĩ khí.

Sau khi ăn cơm xong, trừ mấy đứa bé bên ngoài, mọi người còn lại nghỉ ngơi là không thể nào.

Muốn đem mười sáu chiếc trên phi thuyền chuyển vận vũ khí toàn bộ tháo xuống, tiếp đó bố phòng cho toàn bộ thành thị.

Vị trí nào phóng pháo năng lượng, cái vị trí nào phóng pháo tia cực tím, vị trí nào phóng súng laser, đều phải tuyệt đối chuẩn xác, như thế mới có thể phát huy uy lực lớn nhất, mà lại trở thành một trên dưới nhiều tầng bảo vệ lưới.

Ba trăm ngàn đại quân đều phải giành giật từng giây mà làm việc.

Kẻ địch ùn ùn kéo đến, khoảng cách thủ đô đế quốc Thái Khang càng ngày càng gần.

Kế tiếp, chỉ đó dùng hai mươi chín canh giờ, chín trăm khẩu Ma Pháo Tinh Thạch, hai nghìn ba trăm khẩu pháo năng lượng toàn bộ bị bố trí ổn thoả hoàn tất, một phần ba bố trí ổn thoả ở trên tường thành trăm dặm, còn lại một phần ba bố trí ổn thoả ở bên trong thành thị.

Pháo tia cực tím năm trăm khẩu.

Súng laser bốn trăm khẩu.

Pháo năng lượng phòng không ba trăm khẩu, súng phòng không laser ba trăm khẩu.

Loạt súng tinh thạch phòng không, trọn năm trăm đạo cụ!

Ba trăm ngàn ma súng năng lượng toàn bộ trang bị đến trong tay mỗi một sĩ binh, hơn nữa lợi dụng thời gian quý giá, dưới đất sân bắn tiến hành huấn luyện tác xạ.

Những ma súng năng lượng này toàn bộ chọn dùng động cơ tinh thạch, có súng kích quang, cũng có súng điện năng.

Nhưng mặc kệ loại súng ống nào, uy lực đều vượt qua súng trường Gauss.

Quân viễn chinh thế giới có ba vạn quân đoàn võ đạo, đế quốc Thái Khang cũng có hai vạn quân đoàn võ đạo!

Tổng cộng năm chục ngàn quân đoàn võ đạo, cũng toàn bộ đổi lại vũ khí hoàn toàn mới, siêu cấp Điện Hồ Chiến Đao, siêu cấp laser chiến đao.

Tóm lại, ba mươi lăm vạn đại quân dưới trướng Đỗ Biến đây, hoàn toàn vũ trang đến tận răng!

. . .

Trong đại điện hoàng cung.

Đỗ Biến ngồi ở trên ngai vàng, phía dưới hơn một nghìn người chỉnh tề đứng thẳng.

Cao tầng đế quốc Thái Khang hai trăm người, còn lại tám trăm người toàn bộ là cao tầng quân viễn chinh thế giới.

Đệ nhất nguyên soái Lý Ti Ti đang làm báo cáo trước trận chiến.

"Bệ hạ, quân đoàn võ đạo năm chục ngàn người chúng ta trong đó, đỉnh cấp cao thủ phân bố như sau!"

"Cường giả Luyện Ngục đỉnh cấp có một, nữ vương U Minh Phương Thanh Y."

"Võ cường giả Thánh Cấp hai người, bệ hạ cùng Lý Ti Ti nguyên soái."

"Cường giả Bán Thánh Cấp hai người, là Ngũ nguyên soái bà Thất nguyên soái!"

"Võ cường giả Tôn Cấp, ba mươi chín người, trong đó cường giả đế quốc Thái Khang hai mươi lăm người, quân viễn chinh thế giới mười bốn người."

"Cường giả cấp đại tông sư chín trăm, trong đó cường giả đế quốc Thái Khang là ba trăm người, quân viễn chinh thế giới là sáu trăm người."

"Bên ta cấp đại tông sư trở lên cường giả khoảng chừng ở ngàn người, thấp hơn nhiều so với số lượng của địch nhân! Nhất là cường giả Luyện Ngục Giả, Võ Thánh bên chúng ta quá ít, chúng ta ở vào hoàn cảnh tuyệt đối xấu."

"Căn cứ đánh giá dự kiến, kẻ địch chí ít sẽ có một cường giả Niết Cấp, hơn bốn cường giả cấp Luyện Ngục, võ cường giả Thánh Cấp vượt qua trăm người!"

Đỗ Biến chăm chú nghe!

Về ước định kẻ địch đỉnh cấp võ giả, nói ở trên những chữ số này có thể nói là tương đối bảo thủ, trên thực tế có thể sẽ nhiều hơn.

Đỗ Biến nắm trong tay vương trượng vàng, gật đầu nói: "Đã biết, ta vẫn là câu nói kia, chúng ta sẽ thắng!"

Từ khi muốn khai chiến đầu tiên, hắn dường như luôn nói một câu nói này.

Đệ nhất nguyên soái Lý Ti Ti nói: "Kế tiếp, ta hướng bệ hạ cùng chư vị đại nhân hồi báo một chút, hướng cụ thể bốn cổ địch nhân, cùng khoảng cách với chúng ta."

"Phía bắc một triệu quân đoàn Đạo Tặc cách chúng ta còn có năm trăm dặm, dự tính 40 canh giờ sau sẽ tới."

"Phía tây năm triệu quân đoàn Khôi Lỗi, trong đó quân Khôi Lỗi loài người có thể năm trăm ngàn, còn lại hơn bốn trăm vạn toàn bộ là đủ loại biến dị quái thú, cách chúng ta một nghìn ba trăm dặm ."

"Phía nam ba ngàn năm triệu quân đoàn Undead, kéo dài nghìn dặm, gần nhất cách chúng ta chỉ có một nghìn chín trăm dặm, nhưng là bởi vì phần tốc độ quân đoàn Undead thật nhanh, cho nên ở trong vòng vài ngày sẽ tới chiến trường."

"Phía đông có ba trăm ngàn võ sĩ đế quốc Ác Mộng , vị trí hiện tại không biết. Bởi vì bọn họ cực kỳ cường đại, hơn nữa đều cưỡi thú bay. Cho nên bọn họ bất cứ lúc nào khả năng chạy tới chiến trường."

"Đại ma chủ Vận Mệnh dưới trướng năm chục ngàn quân Ác Ma vị trí hiện nay không biết, tốc độ bọn họ nhanh hơn, cho nên đồng dạng bất cứ lúc nào khả năng chạy tới chiến trường."

Đỗ Biến nói: "Nói cách khác sớm nhất bốn mươi tiếng đồng hồ sau đó, khả năng đại chiến sẽ bạo phát, phòng ngự trận địa đế đô có thể toàn bộ thỏa đáng chăng?"

"Khởi bẩm bệ hạ, toàn bộ bố trí xong!"

Đỗ Biến nói: "Toàn bộ binh sĩ vũ khí, năng lượng trung tâm, toàn bộ trang bị hoàn tất chưa?"

"Khởi bẩm bệ hạ, toàn bộ bố trí xong!"

"Chúng ta đã làm xong tất cả chuẩn bị, như vậy thời gian kế tiếp liền nghỉ ngơi thật tốt đi, cùng đợi chiến tranh đến!" Đỗ Biến nói.

"Tuân chỉ!" Hơn một nghìn người cùng nhau hô vang.

. . .

Vô số thôn xóm, vô số thành thị đế quốc Thái Khang, gần như toàn bộ cô lập đế đô.

Bởi vì đại ma chủ Vận Mệnh nói qua, chỉ cần tất cả nhân loại bên trong xung quanh hai trăm dặm cạnh Đỗ Biến, toàn bộ sẽ giết sạch.

Cho nên, gần như tất cả mọi người trốn cách Đỗ Biến ngoài hai trăm dặm.

Không chỉ có như thế, toàn bộ thôn xóm đế đô miền nam, tất cả nhân loại toàn bộ thoát đi, bởi vì đây là quân đoàn Undead sắp đi qua.

Miền nam hành tỉnh Tổng đốc, suất lĩnh hơn hai triệu người hướng về phía đông di chuyển, bởi vì đây là nơi hành quân của võ sĩ đế quốc Ác Mộng. Bọn họ là từ bầu trời bay qua, hơn nữa mục tiêu của bọn họ chỉ có Đỗ Biến cùng đế đô, cho nên cũng sẽ không tai họa ở thôn xóm loài người trên mặt đất.

Phía bắc mọi thôn xóm nhân loại, gặp được một màn trước nay chưa từng có.

Thủ lĩnh thôn Phong Diệp đứng ở đầu tường!

Thành chủ Liên Tấn cũng đứng ở đầu tường.

Phía trước là một triệu đại quân Liên Minh Đạo Tặc, trùng trùng điệp điệp dọc theo đường cái xuôi nam.

Đen đông nghịt kéo dài vài trăm dặm, vô số kể, ùn ùn kéo đến.

Vô số đạo tặc cưỡi xe máy, ngồi xe tải.

Đạo tặc trang bị vô cùng tạp nham, nhưng rất tốt.

Súng trường Gauss, súng trường phổ thông, súng máy, bệ phóng tên lửa đều có sẵn sàng.

Còn có vô số kể pháo tự hành, pháo chống tăng, đạt tới hơn hai nghìn khẩu

Xe bắn đạn tên lửa, vượt qua mấy trăm chiếc.

Xe tên lửa đạn đạo, vượt qua mấy trăm chiếc.

Các loại hình xe tăng, vượt qua ba trăm chiếc.

Đủ loại vũ trang xe thiết giáp, lại thêm là vô số kể.

"Vù vù vù vù vù vù. . ."

Bầu trời đầy phi cơ trực thăng vũ trang, vượt qua hai trăm chiếc.

Không chỉ có có phi cơ trực thăng vũ trang, còn có máy bay chiến đấu, thậm chí còn có máy bay ném bom cỡ lớn, chỉ bất quá đều dừng ở trong phi trường quân dụng phụ cận.

Những vũ khí này đều trước tận thế lưu lại, tương đối phần rơi vào trong tay đế quốc Thái Khang, bộ phận khác rơi vào rồi trong tay Liên Minh Đạo Tặc.

Mà lần này, Đại nguyên soái Liên Minh đạo tặc vì lấy lòng đại ma chủ Vận Mệnh, gần như dốc toàn bộ lực lượng.

Từ bầu trời xuống, một triệu đại quân Liên Minh Đạo Tặc, thực sự giống như một con quái thú chiến tranh cường đại hết sức.

Thế nhưng đế quốc Thái Khang vô số người chối bỏ Đỗ Biến, thoát khỏi đế đô, hơn nữa mang theo những vũ khí hạng nặng đi.

Khi ấy buổi tối, xe tăng, pháo tự hành, phi cơ trực thăng vũ trang, máy bay chiến đấu bị người lái đi vượt qua tám phần mười.

Cho nên, liền hiện đại trọng hình hỏa lực mà nói, thủ đô đế quốc Thái Khang là kém xa Liên Minh Đạo Tặc, thậm chí chỉ có bọn họ một phần ba số lượng.

Lăng Mai nhìn Liên Minh Đạo Tặc trùng trùng điệp điệp một triệu đại quân, trong lòng vô cùng đau khổ.

"Đế đô xong rồi, đế quốc Thái Khang xong rồi, ta có lỗi với Đỗ Hiểu, ta là một nhu nhược vô năng người!" Phong Diệp Lĩnh thôn xóm thủ lĩnh Lăng Mai nước mắt hạ xuống, nàng cố tình đi đế đô tham chiến, nhưng là thấy đến trước mắt chi này vô cùng cường đại Liên Minh quân đoàn Đạo Tặc, tức khắc mất đi tất cả dũng khí.

Dù cho ông ta mang đi tất cả chiến sĩ Phong Diệp Lĩnh, thậm chí đánh không lại một cái liên đội quân đoàn Đạo Tặc.

Băng Khê thành chủ Liên Tấn nhìn một triệu đại quân đạo tặc ùn ùn kéo đến, thở dài nói: "Đỗ Biến xong rồi, đế đô xong rồi, đế quốc Thái Khang xong rồi."

"Phải, tên Đỗ Biến liền thiên đao vạn quả." Vợ của ông ta lạnh giọng nói: "Thậm chí ngay cả con mèo con chó có thể đi xưng đế."

Băng Khê thành chủ Liên Tấn đưa ánh mắt lộ ra vẻ thống khổ, nói: "Không có hi vọng, loài người không có hi vọng. Một triệu đại quân Liên Minh Đạo Tặc đây đã đủ tiêu diệt đế đô đế quốc Thái Khang bốn năm lần, nhưng mà đây cũng là đại ma chủ Vận Mệnh phái ra nhánh yếu nhất trong năm đội quân!"

Không sai, một triệu đại quân trùng trùng điệp điệp này, là năm nhánh quân đoàn yếu nhất.

Còn lại quân đoàn Khôi Lỗi, quân đoàn Undead, quân đoàn đế quốc Ác Mộng, quân Ác Ma một nhánh so với một nhánh càng cường đại, hơn nữa hiện ra bội số cường đại bấy nhiêu.

Ở góc nhìn Liên Tấn thành chủ, quân Đỗ Biến phòng thủ đế đô chỉ còn lại ba trăm ngàn người, ngay cả một triệu đại quân Liên Minh Đạo Tặc đều đánh không lại, càng chưa nói cái quân đoàn khác.

Đây là một cuộc chiến tranh có khoảng cách xa cực kỳ lớn từ trước đến nau.

Đây là chiến tranh giữa mãnh hổ với thỏ non!

. . .

Trên thực tế.

Cũng không có đến bốn mươi tiếng đồng hồ, chỉ ba mươi hai canh giờ sau đó, đại quân tiên phong Liên Minh Đạo Tặc cũng đã kề sát.

Đồng bằng phía bắc đế đô đế quốc Thái Khang, đại quân ùn ùn kéo đến, đen đông nghịt!

Phía bắc hai trăm dặm bên trong toàn bộ toàn bộ pháo đài, toàn bộ bị đại quân đạo tặc chiếm lĩnh.

Đỗ Biến đứng ở chỗ cao nhất hoàng cung, nhìn nhánh quân đội khí thế hung hăng vọt tới, tràn đầy tính sát khí hủy diệt!

Khai chiến!

. . .

Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, lạy xin ủng hộ và đảm bảo không thể thấp hơn mức cực tiểu vé tháng a, cảm ơn mọi người! Ngày hôm nay đi Thượng Hải tham gia họp mặt công ty, đang trên xe lửa, nhưng vẫn sẽ có một vạn chữ đổi mới.

Chú thích của Mèo Thầy Mo: Lý Hải có tiềm chất thê nô, lại còn có máu M =))

Bạn đang đọc Thái Giám Võ Đế của Cao Điểm Trầm Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBạchLong
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.