Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dùng Tài Hoa Chinh Phục Công Chúa, Có Khả Năng

2845 chữ

Ngày mai ở ngay tiệc đưa tiễn biểu hiện kinh diễm, dùng tài hoa nghiền ép Phương Kiếm Chi, Viên Đình, Thôi Phu, Đường Nghiêm các đông đảo thanh niên tuấn kiệt thu hoạch hảo cảm của công chúc?

Cái này có khả năng!

Bất quá, Đỗ Biến có chút kinh ngạc, thật không ngờ cái gọi là nhiệm vụ cưới công, chẳng những tới quá nhanh mà còn là bước thứ nhất.

Hơn nữa nó dĩ nhiên cũng là một trong những mục tiêu cuối cùnggần với nhập chủ Đông Hán, cưới công chúa có trọng yếu như vậy sao?

Còn nữa, phần thưởng của nhiệm vụ này đặc biệt nhiều.

Lúc đó cứu Huyết Quan Âm tưởng thưởng giá trị dương khí cũng chỉ có 5, đoạt được thủ khoa thi tốt nghiệp tưởng thưởng giá trị dương khí cũng chỉ có 10, mà lần này nhân sinh sơ kiến lại thưởng cho đến 10 điểm giá trị dương khí.

Có thể thấy được vị công chúa này điện hạ đối với Đỗ Biến quan trọng cỡ nào? Vừa vặn chỉ mới một lần gặp gỡ thì đã thưởng cao như vậy.

Đỗ Biến không khỏi tràn đầy chờ mong đối với nhiệm vụ ngày mai.

. . .

Ngày kế, công chúa Ninh Tuyết sẽ phải rời khỏi Quảng Tây trở lại kinh thành.

Nhân vật quyền quý nổi tiếng tới đưa tiễn nhiều lắm, Quế Đông Ương cùng Lạc Văn làm chủ, đem ở chùa Liên Hoa là nơi làm một hồi thịnh yến vì công chúa tiễn biệt.

Ninh Huyết công chúa tuy rằng không thích phô trương như vậy, nhưng nàng là công chúa đế quốc phải vì hoàng thất với thân dân làm gương mẫu, cho nên đáp ứng dự họp trận này tiệc tối.

Quy cách tiệc cao cấp như vậy, hiển nhiên không phải ai cũng có thể tham gia, vừa vặn mười mấy người nhận được thiệp mời mà thôi, ngay cả Ngô Châu tri phủ đều không có tư cách tham gia, chỉ có thể tới chùa Liên Hoa dập đầu một cái liền đi.

Đường Nghiêm thay mặt thủ lĩnh Yêm đảng tương lai, Thôi Phu thay mặt Ly Giang thư viện, Ninh Sung Diệu thay mặt Quế vương phủ, Chúc Ngọc Song bởi vì là con gái mà còn đặc biệt sùng bái Ninh Huyết công chúa, cho nên có thể tham gia yến tiệc cao cấp.

Còn Đỗ Biến nhất định là không có bất kỳ tư cách nào tham gia, huống chi danh sách thiệp mời là do tập đoàn quan văn định ra.

Trấn Nam công tước chưa có tới, nhưng lại gửi cho công chúa Ninh Tuyết một thanh bảo kiếm, chân chính bảo kiếm.

Mà lúc này, công chúa Ninh Tuyết vừa nắm thanh kiếm này, xoẹt một tiếng, tức khắc mũi kiếm vang lên một tiếng như rồng thở.

"Từ nay về sau, ta liền mang theo thanh kiếm này ra trận giết địch." Ninh Huyết công chúa nói: "Sẽ gọi ngươi là Long Ngâm Kiếm!"

Thị nữ hồn nhiên đi đến, nói: "Công chúa điện hạ, cái này là danh sách yến hội tối hôm nay, Lạc Văn cùng Quế Đông Ương đại nhân mời ngài xem qua."

Ninh Tuyết không có tiếp nhận danh sách, mà để cho thị nữ hồn nhiên mở ra, nàng xem tên phía trên.

Nhìn thấy trong danh sách lại có Đông Hán trấn phủ sử Vương Dẫn, còn có Quảng Tây học viện Yêm Đảng Đường Nghiêm, tức khắc nàng khẽ nhíu mày.

Quan văn tập đoàn cùng Yêm đảng thế lực trước sau như nước với lửa, hôm nay tập đoàn quan văn mời khách, trong danh sách lại có người của Yêm đảng, đây coi là là có ý gì?

Đường Nghiêm tuy rằng xuất sắc, hơn nữa hắn dù sao cũng là Quảng Đông giải Nguyên, thế nhưng lấy thân phận của hắn còn chưa có tư cách tham dự bữa tiệc này. Hắn dù sao không giống như là Thôi Phu là Quảng Tây giải Nguyên. Vừa không giống Chúc Ngọc Song là con gái, vừa đủ cho phép Ninh Tuyết tiếp khách.

Để cho tên của Đường Nghiêm xuất hiện ở trong danh sách chỉ có một nghĩa là, đó chính là không kịp chờ đợi hướng mọi người tuyên cáo, Đường Nghiêm là thủ lĩnh tương lai Yêm đảng, hơn nữa còn là một người thừa kế Yêm đảng đã được quan văn cùng võ tướng tập đoàn thừa nhận rồi.

"Lúc nào quan văn tập đoàn cùng Yêm đảng lại thân mật khăng khít như vậy?" Ninh Tuyết lạnh nhạt nói: "Tại danh sách khách mời này thêm một tên, Đỗ Biến."

Thị nữ hồn nhiên nói: "Chính là con trùng đáng thương kia? Tên vô sinh bị gia tộc và vợ chưa cưới vứt bỏ?"

"Đúng." Công chúa Ninh Tuyết nói.

Thị nữ hồn nhiên lập tức mang tới bút lông, công chúa Ninh Tuyết tiếp nhận, ở trong danh sách dự tiệc bỏ thêm một cái tên: Đỗ Biến.

Chữ của nàng rất đẹp, vừa tràn đầy lực lượng, tràn đầy hiệp cốt đại khí, rồi lại không mất vẻ cao quý duyên dáng.

. . .

Lạc Văn cùng Quế Đông Ương cầm danh sách, sắc mặt thật khó coi.

"Công chúa đây là ý gì? Vì sao phải mời Đỗ Biến?" Lạc Văn bèn hỏi.

Quế Đông Ương nói: "Nàng đại khái cảm thấy chúng ta cùng Vương Dẫn đi được quá gần, đối với chúng ta cảnh cáo. Nếu là công chúa tự mình viết tên, vậy chỉ có thể mời Đỗ Biến tới trước. Nghiệt súc này cầm kỳ thư họa trình độ cực cao, đêm nay tuyệt đối không thể để cho hắn có cơ hội biểu hiện."

Lạc Văn nói: "Nhà họ Đỗ đã đưa tới tin tức chi tiết về người này, giải thích từ nhỏ hắn thích hoa cỏ động vật cho cho nên bình thường sẽ vẽ tranh bọn chúng. Thích âm nhạc nên bình thường tự mày mò chơi đàn. Còn tài đánh cờ của của hắn, người của Đỗ gia cũng đặc biệt không ngờ, bởi vì hắn chưa từng học, cũng không có cùng người khác chơi cờ, hầu hết thời điểm là tự đánh cờ một mình, y như đồ ngốc vậy."

Quế Đông Ương nói: "Tự đánh cờ rất đáng sợ, thế còn yếu điểm của hắn là gì?"

Lạc Văn nói: "Căn cứ Đỗ gia tư liệu, sở đoản là võ đạo, còn có thi từ ca phú. Một là bởi vì không có hứng thú, hai là bởi vì tự bế."

Quế Đông Ương nói: "Tiệc đưa tiễn động võ không hấp dẫn, hơn nữa Đỗ Biến võ công yếu như vậy, thắng không anh hùng. Phải chèn ép về mặt văn chương, để cho hắn đầy bụi đất, mất hết thể diện."

Đối với Đỗ Biến này, hai vị này đại lão rõ ràng hận thấu xương, bọn họ cũng là bởi vì người này mà danh tiếng quét rác.

. . .

Đỗ Biến nhận được thiệp mời yến hội đưa tiễn của công chúa Ninh Tuyết, chỉ bất quá ghi người mời dĩ nhiên là Quế Đông Ương cùng Lạc Văn, tình trạng chồn chúc tết gà như vậy, không yên lòng đi.

Đến lúc hắn nhận được thiệp mời, đã là ban đêm, khoảng cách tiệc tối bắt đầu đã rất gần.

Hơn nữa Đỗ Biến phát hiện ngay cả một bộ đồ cho ra hồn cũng tìm không được, dù sao hắn tới cùng đại tông sư học võ, mang theo toàn là trang phục tập võ, còn là loại quần áo vải bố bình thường nhất nữa.

Lý Văn Hủy sống đơn giản, cho nên cũng không có chuẩn bị cho Đỗ Biến tơ lụa lĩnh gấm gì cả.

Thế là, Đỗ Biến mặc quần áo vải bố bình thường nhất đi chùa Liên Hoa, tham gia tiệc đưa tiễn công chúa Ninh Tuyết!

Quả nhiên, lúc hắn chạy đến, tiệc tối đã bắt đầu, Đỗ Biến lấy ra thiệp mời, mới được vào chùa Liên Hoa bên trong.

"Công chúa điện hạ đang đánh đàn, sau khi chấm dứt thì bọn ngươi mới được vào." Một tên thái giám nói.

Đỗ Biến thì đứng ở trong sân, nghe công chúa Ninh Tuyết đánh đàn. Đây là lần cuối cùng công chúa Ninh Tuyết đánh đàn, sau đó tay nàng chỉ biết cầm kiếm, cáo biệt tất cả phong hoa tuyết dạ.

Gần như trong nháy mắt, Đỗ Biến đã bị tiếng đàn Ninh Tuyết chinh phục.

Cũng không phải tiếng đàn này có êm tai bao nhiêu, mà là bởi vì nàng diễn tấu bản nhạc tràn đầy khí thế dũng cảm. Vừa giống tư thế hào hùng, vừa như gió thu hiu quạnh; lại như sa trường bi ca, tựa như Trường Giang và Hoàng Hà mênh mông cuồn cuộn.

Cảnh giới cầm nghệ cao nhất không phải êm tai, mà là vì biểu đạt được tình cảm nội tâm, tình cảm cộng minh.

Mà lúc này tiếng đàn của công chúa Ninh Tuyết, thực sự khiến người ta quên mất âm nhạc, mà là bày biện ra một loại cảnh giới, đại khí dũng cảm cảnh giới.

So sánh với bản nhạc này, trái đất hiện đại đại khái cũng chỉ có 《 Thương Hải Nhất Thanh Tiếu 》 có thể cùng so sánh, 《 Thập Diện Mai Phục 》 tuy hay, thế nhưng quá kích động kịch liệt.

Ninh Vũ đánh đàn chỉ vì tranh đoạt cầm nghệ cao thấp, dù cho có thể thắng toàn bộ hoa khôi, nhưng lại rơi vào tiểu thừa.

Tiêu Biệt Ly đánh đàn chỉ vì đột phá võ đạo bình cảnh, cho nên trong tiếng đàn tràn đầy kiếm khí, vẫn như cũ rơi vào tiểu thừa.

Công chúa Ninh Tuyết đánh đàn, kích phát nhân tâm, chí khí ôm ấp tình cảm, mới là cảnh giới cầm nghệ cao nhất.

Mấy phút sau, công chúa Ninh Tuyết diễn tấu kết thúc, Đỗ Biến mới bước ra, đi vào đại sảnh yến hội.

Hắn thậm chí là cúi đầu, bởi vì hắn muốn có sự nổi bật đầy đủ mới có thể ngẩng đầu nhìn cô gái này. Bởi vì vị này công chúa Ninh Tuyết hình như sẽ trở thành người đàn bà trọng yếu nhất của hắn kiếp này, thậm chí là người đàn bà định mệnh của hắn.

Đi vào cửa, Đỗ Biến ngẩng đầu, nhìn phía công chúa Ninh Tuyết.

Sau đó, thì đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích!

Mặc dù Ninh Tuyết không phải lần đầu tiên thấy hắn, nhưng hắn lại lần đầu tiên gặp Ninh Tuyết.

. . .

Ở trái đất hiện đại, Đỗ Biến ngủ qua vô số đàn bà, thậm chí toàn là dạng triệu người có một. Đủ loại mỹ nhân đều có, nhưng mà hắn tối đa chỉ có thể duy trì một tháng cảm xúc mới mẻ, không có một ai có thể làm cho hắn dừng lại, không có một ai có thể chinh phục hắn.

Hắn quyến luyến bụi hoa, hình như cũng luôn luôn đang tìm, tìm kiếm người để cho hắn vừa gặp đã yêu, trong lòng run sợ.

Thế nhưng, trước sau không có tìm được!

Mà lúc này, hắn cảm giác được nội tâm của mình run rẩy.

Cái này là tiếng sét ái tình à?

Đỗ Biến cho tới bây giờ đã chưa từng thấy qua một nữ nhân như vậy.

Xinh đẹp quyến rũ như vậy, diễm tuyệt nhân gian.

Hào hiệp nghĩa khí dũng cảm như vậy, đao kiếm sắc bén.

Cao quý vô song như vậy, không cách nào nhìn thẳng.

Truyền thuyết về vị công chúa này có rất nhiều, mà rất nổi danh nhất trừ ngoại hình của nàng cùng trí tuệ, là võ công của nàng, nghĩa khí của nàng.

Ba năm trước đây ở kinh thành nàng vì những cô gái chết vô tội lấy lại công đạo, chém giết Mông Cổ vương tử, vì thế nàng được lưu vong giam lỏng ba năm, động tác này khiến nàng thu hoạch trái tim của dân chúng trong thiên hạ.

Cô gái như vậy, thực sự khiến người ta ngưỡng mộ yêu say đắm, rồi lại để cho vô số người tự cảm giác hèn hạ tàm tục.

. . .

Sau khi công chúa Ninh Tuyết diễn tấu hoàn tất, toàn tràng tĩnh lặng, toàn bộ chàng trai trẻ ánh mắt cuồng nhiệt, si mê ngưỡng mộ. Dù cho đàn bà con gái như Chúc Ngọc Song cũng hướng mắt nhìn phía Ninh Tuyết tràn đầy sùng bái.

Phương Kiếm Chi cùng Viên Đình hai vị thiên chi kiêu tử, càng không chút nào che giấu tình yêu cùng ham muốn độc chiếm trong mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm công chúa Ninh Tuyết.

"Khúc nhạc này chỉ có ở trên trời, trần gian nào có vài lần nghe thấy." Quế Đông Ương cảm thán nói: "Nghe xong bản nhạc này của công chúa, ba tháng không biết vị thịt."

Tiếp tục Quế Đông Ương nhìn phía ngoài cửa nói: "Đỗ Biến, ngươi đến muộn, phạt ngươi múa kiếm một khúc, vì công chúa điện hạ trợ hứng."

Đỗ Biến tiến vào đại sảnh yến hội tìm kiếm chỗ ngồi của mình, kết quả là nơi vắng vẻ ở gần sau cửa, gần như đã tìm không được. Hơn nữa, vị trí của những người khác khá gần nhau, duy chỉ có vị trí của hắn lẻ loi rời xa.

Nghe được Quế Đông Ương nói, mười mấy cặp mắt ở đây nhìn phía Đỗ Biến, nhìn thấy quần áo thô sơ trên người hắn, ánh mắt lộ ra khinh thường.

Ở đây có hơn mười gã giai tân, kẻ nào cũng quý khí bức người, cẩm y ngọc quan, duy chỉ có hắn Đỗ Biến ăn mặc như là người hầu vậy. Tuy rằng dáng dấp hắn không tệ, nhưng trang phục toàn thân thế này, thực sự để cho hắn có một cảm giác như gà đeo chân hạc vậy.

Đỗ Biến đến vị trí của mình ngồi xuống, kết quả lại phát hiện ghế của so với người ta thấp một đoạn, cho nên ngồi ở phía trên giống như hắn thấp hơn người khác cả khúc.

"Xin lỗi, ta sẽ không múa kiếm." Đỗ Biến nói.

Quế Đông Ương nói: "Sẽ không múa kiếm, vậy sáng tác một bài thơ, coi như là bồi tội đi trễ."

Đỗ Biến nói: "Ta muốn uống một ly, lúc này không có linh cảm gì cả."

Dứt lời, Đỗ Biến bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Thiên chi kiêu tử Phương Kiếm Chi đứng lên nói: "Vừa rồi tiếng đàn của công chúa điện hạ để cho lòng ta sinh cảm khái, có một bài thơ đưa lên điện hạ."

Sau khi đứng dậy, Phương Kiếm Chi ngọc thụ lâm phong, nhân trung long phượng, ở bên trong đại sảnh đi qua lại.

Mọi người yên lặng nhìn hắn, chăm chú lắng nghe.

Lúc này nơi này là địa bàn của quan văn tập đoàn, mà Phương thị là gia tộc phú quý nghìn năm, đứng đầu đám quan văn sĩ phu. Tình yêu của hắn đối với công chúa Ninh Tuyết, thậm chí là ham muốn độc chiếm, ai cũng rõ ràng, bất kể là Âu Dương Đàm, hay Lạc Văn, Quế Đông Ương đã phải nghĩ biện pháp thành toàn hắn.

Nếu Phương Kiếm Chi có thể lấy công chúa Ninh Tuyết, thanh thế của tập đoàn quan văn sẽ tăng lên nhiều.

Một lát sau, Phương Kiếm Chi suy nghĩ hoàn tất, dùng chất giọng tràn ngập lực xuyên thấu đọc diễn cảm:

Vãng sự hà kham ức tòng đầu, tiễn hoa tiếu đàm đăng ảnh sấu.

Nhi kim hồng loa tiệm mông sầu, minh nguyệt nghê thường năng ký phủ?

Dục khuynh tâm sự vô sở tạ, vấn quân thử khứ hoàn giai kỳ.

Nhất khúc hồn thương can tràng đoạn, thiên nhai hà xử mịch tri âm.

(Mèo Thầy Mo tạm dịch thơ:

Chuyện cũ làm sao nhớ từ đầu, đèn gầy cắt hoa phiếm chuyện lâu. Mà nay hồng loa dần sầu mộng, trăng sáng nghê thường có nhớ đâu? Lòng yêu muốn mượn người đưa đẩy, dạm hỏi quân vương cưới bao lâu Một khúc hồn thương gan ruột đoạn, tri âm thử hỏi người nơi đâu.)

Trong bài thơ này, chữ "quân" (vua) là chỉ công chúa Ninh Tuyết, bởi thân phận nàng cao quý, hơn nữa sắp thống soái đại quân, không kém đàn ông chút nào, cho nên gọi là "quân" cũng là thỏa đáng.

Chiêu làm màu đầu tiên Phương Kiếm Chi, hơn nữa còn cực kỳ thành công a.

Bạn đang đọc Thái Giám Võ Đế của Cao Điểm Trầm Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBạchLong
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 71

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.