Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghiền Ép Thôi Niên, Tên Đứng Đầu Cao Trung!

2460 chữ

Tên giám khảo này thực sự như là đang nâng niu báu vật vậy, từng chữ từng chữ mà đọc bài thi Đỗ Biến.

Thật. . . Thật là hưởng thụ a, vô thượng hưởng thụ a.

Vừa rồi có chút chán nản văn chương bình thường có lẽ cũng vì giờ khắc này.

Văn chương như vậy, dĩ nhiên xuất hiện ở thi viện, thực sự như là trứng phượng hoàng rơi vào ổ gà. Văn chương như vậy, dù cho phóng tới địa ngục thi cử Giang Tô cũng đủ bắt được thi hương giải Nguyên.

Quá tuyệt, thực sự không chữ nào không hay a.

Đọc ở trong miệng, có nhiều dư hương.

Bài văn không đến ngàn chữ, cuối cùng đọc xong.

Vị giám khảo này nhắm mắt lại, từ từ trở về chỗ cũ.

Sau đó, hắn không kịp chờ đợi nhìn sang bài thứ hai, lấy sáu chữ sơn, thủy, nhật, nguyệt, xuân, thu làm trụ cột thơ từ.

Nội tâm của hắn là tràn ngập chờ mong, nhưng là vừa tràn ngập sợ hãi.

Bài văn bát cổ trước mặt thực sự quá xuất sắc, hắn thực sự vô cùng lo lắng thí sinh này bị giới hạn thơ từ cản trở, bởi vì muốn viết ra một bài thi từ xứng đôi với bài văn bát cổ phía trước thật sự là thật quá khó khăn.

Văn bát cổ là tích luỹ học thức của một người, mà thơ từ càng phải dựa vào linh cảm.

Cho nên, hắn thực sự lo lắng Đỗ Biến (Trần Bình) viết bài thơ từ này không được xuất sắc.

Nhưng mà, vừa vặn chỉ nhìn thoáng qua.

Hắn lại một lần nữa bị kinh diễm, kinh diễm từ đầu đến đuôi, lần này không chỉ có toàn thân rợn cả tóc gáy, thậm chí tóc đã có cảm giác muốn dựng thẳng.

"Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông

Bao lớp sóng xô bấy lớp anh hùng

Được mất bại thành chốc hoá hư không

Núi xanh nguyên vẻ cũ

Bao độ ánh chiều hồng

Bạn ngư tiều dãi dầu trên bãi

Vốn đã quen gió mát trăng trong

Một vò rượu nếp vui gặp gỡ

Chuyện đời tan trong chén rượu nồng..."

Trời ạ? Bài thơ này đã đạt đến sự ưu mỹ, sâu xa, cổ kính, khí thế, đau thương đến cỡ nào.

Thi từ như vậy, căn bản cũng không phải là dựa vào học thức tích lũy là có thể viết ra, phải là tuyệt đối thiên tài, dựa vào tích luỹ tình cảm bao lâu.

Một câu ví von, bài từ này là tuyệt tác kinh điển mấy trăm năm không gặp.

Vị giám khảo này cảm thấy bản thân may mắn cỡ nào, có thể chấm một bài văn bát cổ, thơ từ như vậy.

Hắn cảm giác sâu sắc rằng, bản thân thực sự chỉ có tư cách giám định và thưởng thức, không có tư cách phê bình.

. . .

Lúc này, ba tên giám khảo bị họ Thôi mua chuộc ra sức đề cử bài thi của Thôi niên, định xếp làm thủ khoa.

Quan chủ khảo Ngô Tam Thạch nhận bài thi của Thôi Niên rồi nhìn, tức khắc ánh mắt sáng lên.

Tốt a, tuyệt đối ưu tú, tuyệt đối văn chương nhất đẳng nhất thời a.

Mặc dù, mặc dù bài văn này còn có chút rập khuôn nhưng vẫn cực kỳ ưu tú.

Nhìn nữa nhìn bài văn thứ hai, đồng dạng khiến mắt người ta chợt sáng ngời.

Mặc dù vẫn có chút màu mè, nhưng mỗi một lời dùng cực độ thỏa đáng, hoàn toàn cho phép đặt tên là thơ đỉnh cấp.

Đương nhiên, học chính Ngô Tam Thạch cũng nhận ra bút tích của Thôi Niên.

Trong lòng thở dài một tiếng, mặc dù hắn không thích Thôi thị gia tộc, nhưng Thôi Niên với cuộc thi lần này, quả thực vượt lên đầu người khác rất nhiều, cho nên làm thủ khoa trên căn bản là không tranh cãi chút nào.

Phần văn bát cổ và thi từ trong bài thi này là của những cử nhân và tiến sĩ giỏi làm ra, có thể không ưu tú à?

"Ha ha ha, Quảng Tây ta vừa ra một thiếu niên thiên tài, thủ khoa không phải bài này thì cũng chả có bài kháca." Ba tên giám khảo ăn hối lộ không ngừng tạo thế.

Lúc này, lão giám khảo chính trực đang chìm đắm trong dư âm bài thi của Đỗ Biến sau khi nghe tức khắc cười khinh thường nói: "Ta mặc kệ các ngươi trong tay cái bài thi là của ai? Nhưng các ngươi muốn đưa hắn làm thủ khoa, lại xem ta có đáp ứng hay không?"

Ba giám khảo bị mua chuộc liền cười nhạt, lão nhân này rõ ràng hầm cầu bên trong tảng đá vừa thúi vừa cứng a, Thôi thị gia tộc không phải là không có thu mua hắn, thế nhưng không ăn hối lộ a.

Bất quá, bọn họ là hoàn toàn không sợ hãi, đầu tiên phe của họ đông.

Thứ nhì, bài thi của Thôi Niên là một đám cử nhân cùng tiến sĩ giỏi làm ra, tại kỳ thi viện này hoàn toàn là tung hoành vô địch, vượt lên đầu cái khác thí sinh đâu chỉ một cấp bậc a?

Cho nên, Thôi Niên đầu danh ai cũng đoạt không được.

"Thư đại nhân, nếu bài thi trong tay ta không hạng nhất thì liệu bài nào sẽ đạt đây?" Gã giám khảo đã ăn hối lộ nói.

Lão giám khảo chính trực Thư đại nhân cười lạnh nói: "Đương nhiên là bài văn trong tay ta."

"Thư đại nhân là không có xem qua văn hay, mắt mờ rồi sao?" Bị bắt mua giám khảo nói: "Ngươi cũng không có xem qua bài thi chúng ta, dựa vào cái gì nhận định bài văn trong tay ngươi ưu tú nhất?"

Giám khảo chính trực Thư đại nhân nói: "Ta không cần xem, bài thi khác dù hay cỡ nào, so với bài thi trước mặt ta mặt hoàn toàn đều là cặn bã!"

Lời này vừa ra, ba giám khảo tức khắc nổi giận, ngay cả học chính Ngô Tam Thạch trong lòng cũng khó chịu, cảm thấy vị Thư đại nhân cậy già lên mặt, nói ngoa.

Bài thi của Thôi Niên như là cực kỳ xuất sắc, muốn tương xứng đã rất khó, càng chưa nói vượt qua, mà vị Thư đại nhân lại đi nói là nghiền ép.

"Chính các ngươi xem đi." Thư đại nhân đem bài thi của Đỗ Biến trực tiếp mặc kệ để trước mặt mọi người.

Học chính Ngô Tam Thạch xem như quan chủ khảo, liền đem bài thi của Đỗ Biến xem trước, nội tâm hắn muốn xem bài thi nào có thể vượt qua Thôi Niên.

Nhưng mà. . .

Vừa vặn chỉ đọc nửa phút, hắn cũng hoàn toàn sợ ngây người!

Cái này. . . Văn chương kinh diễm vô song cỡ này lại xuất hiện ở kỳ thi viện ở Quảng Tây sao?

Thật không còn nghi ngờ gì nữa, thậm chí có một có loại cảm giác không thật.

Nó nên tương ứng kỳ thi hương ở Nam Kinh, hay xuất hiện ở thi hương, thậm chí là thi hội ở kinh thành.

Văn chương ưu tú, tuyệt vời, kinh tâm động phách như vậy, thế mà lại xuất hiện trước mắt trong giây lát.

Quá đột nhiên a. . .

Ngô Tam Thạch xem bài văn một mạch, vừa vặn ba phút sau hắn liền học xong bài văn bát cổ đầu tiên của Đỗ Biến (Trần Bình).

Sau đó, như là ăn vô thượng mỹ thực no xong phải dừng lại, lẳng lặng liền trở về chỗ mấy phút.

Kế tiếp, bắt đầu đọc đề thứ hai làm thơ từ của Đỗ Biến (Trần Bình).

Đọc xong sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời sao bên ngoài, nhắm mắt lại, lẳng lặng say sưa.

Hiếm khi có bài văn bất hủ ra đời, hơn nữa còn là sinh ra ở trường thi.

Số phận may mắn cỡ nào a!

Một bài thơ từ tuyệt mỹ, thực sự như là rượu ngon vậy, khiến người ta say mê, khiến người ta mê muội.

. . .

Ước chừng sau khi say sưa mấy phút, quan chủ khảo Ngô Tam Thạch lại cầm lên bài thi của Thôi Niên.

Mới vừa rồi còn cảm thấy bài văn bát cổ của Thôi Niên đặc biệt ưu tú, thơ ca thì cực kỳ ưu mỹ.

Vậy mà lúc này đọc lại, thực sự chán nản, như là cặn bã vậy.

Hoàn toàn là trên dưới cách biệt a!

Thậm chí, cũng không thể dùng cái thành ngữ này, hoàn toàn tuyệt đối tất sát.

Đôi bên căn bản không phải cùng cấp bậc, bài thi của Thôi Niên trực tiếp tan thành mây khói, được nghiền thành bụi.

Bài thi hai người có thể ví thế này.

Một bên là tuyệt thế mỹ nhân như Tây Thi, Điêu Thuyền, một bên là dây chuyền sắc đẹp công nghiệp phẫu thuật thẩm mỹ của Hàn Quốc, khắp người đều đầy vết tích dao kéo.

Một bên là tác phẩm điêu khắc của bậc thầy Michelangelo, như thể có một linh hồn chiếm lấy bên trong. Bên còn lại là những bức tượng thạch cao được những cỗ máy hiện đại chạm khắc ra, tinh xảo nhưng khô khan, hoàn toàn vô hồn.

Ba gã giám khảo ăn hối lộ tiếp tục vì Thôi Niên tạo thế, nói: "Học chính đại nhân, chúng ta đề cử bài thi này, lên hạng nhất không có vấn đề chứ?"

Quan chủ khảo Ngô Tam Thạch trực tiếp đem bài thi của Thôi Niên tiện tay ném một cái, nói: "Rác rưởi gì thế này, cho tên đứng đầu thứ thiệt một chân xách giày cũng không xứng."

Gương mặt của ba gã giám khảo ăn hối lộ liền biến sắc nói: "Học chính đại nhân, chúng ta cần phải công bình công chính, ta không tin có bài thi nào ưu tú hơn so với bài này, nếu như không nói công bằng, thì chúng ta sẽ phải thưa chuyện này lên lễ bộ kinh thành đi."

Sau đó, ba vị giám khảo quyết định, dù cho ngoài ra phần này bài thi cùng Thôi Niên tương xứng, cũng muốn lựa ra rất nhiều lỗi, cố đẩy xuống hạng nhì.

Hơn nữa bọn họ căn bản cũng không tin tưởng có bài thi nào hay hơn so với Thôi Niên, dù cho thiếu niên thiên tài Trần Bình thân thể khoẻ mạnh, sinh lực chấn hưng cũng không có khả năng làm ra văn bát cổ và thi từ tốt hơn, bởi vì bài thi của Thôi Niên là tiến sĩ cùng cử nhân tinh anh làm được.

Bọn họ cầm lấy bài thi của Đỗ Biến, dự định bắt đầu vạch lỗi.

Nhưng mà. . .

Chỉ vừa đọc bài văn bát cổ một nửa, trực tiếp lạnh lẽo khắp cả người, hai tay run.

Sau khi xem xong tất cả, lòng tràn đầy tuyệt vọng.

Lại đọc bài từ của Đỗ Biến (Trần Bình), trực tiếp quăng bỏ luôn ý định chống lại.

Bọn họ không phải người mù dốt nát, bọn họ biết bài thi này ưu tú đến trình độ nào?

Bài của Thôi Niên tuy rằng cực độ ưu tú, nhưng cũng là rập khuôn, tràn đầy khuôn sáo. Phần bài văn bát cổ với thơ từ này, mỗi một chữ đều thấm đẫm tài hoa của tạo hoá.

Văn tuyệt mỹ, hoàn toàn tự nhiên.

Không thể so sánh tương đối hoàn hảo, vừa so sánh với tương đối trên dưới, bài văn bát cổ với thơ từ của Thôi Niên quả thực khó coi a.

Chênh lệch khổng lồ như vậy, bọn họ muốn đem bài thi Thôi Niên lên đầu bảng, hoàn toàn là người si nói mộng, sẽ hủy diệt tiền đồ, thậm chí sẽ tiến vào nhà tù.

Quan chủ khảo Ngô Tam Thạch nói; "Nếu có người nhận bạc của Thôi thị gia tộc, mau lui ra đi."

Đúng vậy, bạc quan trọng, nhưng tiền đồ cùng quan chức quan trọng hơn a.

Hơn nữa, đây hoàn toàn là không phải tội chiến đấu a!

Bài thi này của ai vậy? Ngươi nói ngươi không phải bẫy người à? Văn bát cổ, thi từ như vậy sao không đi Giang Tô, kinh thành thi hương cho nổi tiếng, ngươi không nên tới tham gia Quảng Tây thi viện.

Cái này. . . Đây thật là phung phí của trời, giết gà dùng đao mổ trâu a.

Xem, hiện tại đem mấy thí sinh khác hoàn toàn giết không chừa mảnh giáp, nghiền thành cặn bã a.

Mặc dù chấm bài còn chưa kết thúc, nhưng quan chủ khảo Ngô Tam Thạch trực tiếp đánh nhịp nói: "Ta quyết đem bài thi này làm thủ khoa kỳ thi viện lần này, các vị có gì dị nghị không?"

"Vâng!" Các phó giám khảo tất cả đồng thanh nói.

Dị nghị cái rắm a, văn bát cổ với thơ từ trâu bò như vậy trước mặt, nếu ai chống lại, cũng sẽ bị bánh xe lịch sử nghiền ép nát bấy, vĩnh viễn bị ghim vào sự sỉ nhục của khoa cử Quảng Tây.

Cứ như vậy, Đỗ Biến giả mạo Trần Bình tham gia thi viện, giành được hạng nhất không hề tranh cãi.

. . .

Sáng sớm hôm sau, hơn một nghìn thí sinh sớm mà đi tới cửa trường thi Quế Lâm, cùng đợi thi viện mở bảng.

Đối với bọn hắn mà nói, đây hoàn toàn là thời khắc quyết định vận mạng.

Thôi Niên đồng dạng cũng tới, chỉ bất quá hắn tuyệt đối không phải đến xem thứ tự, bởi vì hắn cảm thấy bản thân thu được đầu danh đã không huyền niệm chút nào.

Hắn tới có hai mục đích, thứ nhất, hưởng thụ cao trung thủ khoa vinh quang.

Thứ hai, để cho Trần Bình (Đỗ Biến) trước mặt mọi người quỳ trước mặt hắn dập đầu, đồng thời hô to Yêm đảng hại nước hại dân người người ca thán, Đỗ Biến hạ lưu vô sỉ, trời tru đất diệt.

Còn có thể thua thế nào? Thôi Niên cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới, mặt trời mọc từ hướng tây hắn cũng không thể nào biết thua.

Bạn đang đọc Thái Giám Võ Đế của Cao Điểm Trầm Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBạchLong
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.