Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Man thiên quá hải

Phiên bản Dịch · 1095 chữ

(*Man thiên quá hải = dối trời qua biển, ở đây có nghĩa là lừa dối qua ải)

- Tiểu gia hỏa, ngươi nhớ kỹ, có thể nhìn thấy Vân tiên tử, là phúc khí ngươi đã tu luyện mấy đời, khi nói chuyện phải cẩn thận, không thể chậm trễ tiên tử, nếu nàng chỉ điểm ngươi vài câu, sẽ để ngươi hưởng thụ cả đời không hết, hiểu chưa?

- Nhìn thấy nàng xem như phúc khí đã tu luyện mấy đời?

Bạch Nhạc nhếch miệng, xem thường oán thầm nói.

- Ta còn ngủ với Vân tiên tử, chẳng phải là tu tám trăm đời?

Đương nhiên, Bạch Nhạc cũng không ngốc, loại lời này cũng chỉ ở trong lòng suy nghĩ một chút, nói ra là vạn lần không dám.

Thậm chí Bạch Nhạc còn phải tiếp tục giả vờ ngây ngốc, vẻ mặt thật thà nhìn trưởng lão trước mặt hỏi.

- Ta đã biết, ta còn muốn hỏi một chút, cái kia... Từ trưởng lão, hiện tại ta đã tu ra linh lực, có phải cũng có thể trở thành đệ tử ngoại môn hay không?

Nghe Bạch Nhạc hỏi, Từ Phong không khỏi bật cười.

Phải a, dù sao chỉ là một đứa bé mà thôi, hơn nữa còn là một tạp dịch, có thể có kiến thức gì? Nói những lời này chỉ sợ hắn nghe không hiểu! Tiểu gia hỏa này quan tâm, cũng chỉ là đồ vật hắn có thể nhìn thấy trước mắt mà thôi.

Nghĩ đến tương lai, sau khi đứa nhỏ này chân chính bước vào con đường tu hành, mới sẽ minh bạch gặp mặt Thánh nữ của Đạo Lăng Thiên Tông một lần là ý vị như thế nào.

Cơ duyên bao nhiêu người mong mà không được, lại rơi vào trên người một tiểu gia hỏa đầu chứa nước, đây chính là mệnh a!

- Vân tiên tử có lời gì muốn đơn độc phân phó ta?

Trở lại nội môn, sắc mặt của Hà Diêu có chút ngưng tụ, trầm giọng hỏi.

Dù Vân Mộng Chân không có nói rõ, nhưng thời điểm Vân Mộng Chân một mình rời đi phân phó mang theo Bạch Nhạc, hắn mơ hồ có một chút suy đoán.

Lấy thân phận của Vân Mộng Chân, cho dù Bạch Nhạc đã từng giúp nàng, cũng sẽ không quá chú ý.

- Hà tông chủ quả nhiên là người thông minh.

Vân Mộng Chân gật đầu, lạnh nhạt nói.

- Hhông dối gạt tông chủ, trước đó thời điểm tranh đấu với Thông Thiên Ma Quân, ta cũng bị tổn thương hôn mê một đoạn thời gian, Bạch Nhạc là người cuối cùng Thông Thiên Ma Quân nhìn thấy, ta nhất định phải kiểm tra thực hư một chút, xem Bạch Nhạc và Thông Thiên Ma Quân có quan hệ hay không.

Thanh âm của Vân Mộng Chân rất nhẹ, nhưng rơi vào trong tai Hà Diêu lại như sấm sét.

Bạch Nhạc có khả năng liên quan tới Thông Thiên Ma Quân? Chỉ là loại khả năng này, cũng đủ để khiến người sợ hãi.

Theo bản năng, phản ứng đầu tiên của Hà Diêu là giết chết Bạch Nhạc miễn trừ hậu hoạn.

Một đệ tử tạp dịch, cho dù được sự giúp đỡ của Vân Mộng Chân, tu ra linh lực, nhưng cuối cùng chỉ là một tiểu nhân vật, sinh tử căn bản không quan trọng gì.

Phảng phất như nhìn thấu tâm tư của Hà Diêu, Vân Mộng Chân hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt mở miệng nói.

- Bạch Nhạc có ân với ta, Đạo Lăng Thiên Tông ta ân oán rõ ràng, Hà tông chủ hiểu chưa?

- Vâng!

Trong lòng Hà Diêu run lên, vội vàng mở miệng nói.

- Tiên tử yên tâm, Bạch Nhạc vốn là đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông ta, trừ khi tra ra hắn có quan hệ với Thông Thiên Ma Quân, nếu không, Linh Tê Kiếm Tông ta tuyệt sẽ không lạm sát kẻ vô tội.

- Ta còn có một số việc muốn đơn độc hỏi Bạch Nhạc, nhờ Hà tông chủ mang người tới.

Cũng không để ý tới Hà Diêu nghĩ như thế nào, Vân Mộng Chân hạ lệnh trục khách.

- Vâng!

Mặc dù là ở trong Linh Tê Kiếm Tông, nhưng Hà Diêu lại không dám có chút bất mãn, ứng thanh lui ra ngoài.

Chỉ một nén nhang thời gian, Bạch Nhạc đã được mang vào.

Tất cả mọi người đã thối lui ra xa, toàn bộ đại điện chỉ còn lại Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân.

- Bạch Nhạc, ngươi thật to gan!

Vân Mộng Chân xoay người lại, trên mặt lộ ra một tia hàn ý, lạnh giọng mở miệng nói.

Đứng cách Vân Mộng Chân gần mười mét, Bạch Nhạc thận trọng mở miệng nói.

- Vân tiên tử, lời của ngươi nói, ta không rõ, không biết ta làm sai chỗ nào, xin tiên tử nói rõ.

- Ngươi không biết?

Vân Mộng Chân cười lạnh, lạnh giọng mở miệng nói.

- Ta thật không có nhìn ra, ngươi còn có vài phần can đảm, dám nói ra tung tích của ta.

Lời này cũng không phải nói ngoa, trên thực tế, trước đó Vân Mộng Chân căn bản không nghĩ tới Bạch Nhạc dám khai nàng ra, làm rối loạn kế hoạch của nàng.

Cảm giác được hàn ý trong lời nói của Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc nhịn không được sờ lên mũi.

- Tiên tử, ngươi cũng biết, ta chỉ là một tiểu tạp dịch, lá gan vốn rất nhỏ, lỡ tay giết Cát sư huynh, thực sự không biết nên làm thế nào mới tốt.

- Vừa rồi ta mới đến Chấp Pháp điện đã bị Trần sư huynh phát hiện trước đó nói dối, ta nhất thời hoảng hốt, nên không dám nói láo.

- Ngươi còn dám nói với ta một câu nói nhảm, ta lập tức giết ngươi!

Vân Mộng Chân hơi nhíu mày, lạnh giọng uy hiếp.

- ...

Bạch Nhạc rụt cổ một cái, có thể cảm nhận được, nữ nhân này là thật muốn giết mình, hắn không dám nói hươu nói vượn nữa, trầm mặc một lát, lúc này mới nhẹ giọng trả lời.

- Không có gì qua loa cả, ta chỉ muốn sống sót mà thôi.

- Ngươi cảm thấy ta sẽ giết ngươi?

Vân Mộng Chân lạnh giọng ép hỏi.

- Sẽ không sao?

Bạn đang đọc Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch) của Phiêu Linh Huyễn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 1346

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.