Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lấy ơn báo oán

Phiên bản Dịch · 1106 chữ

Những ngày này tu luyện, Bạch Nhạc ở trên thức kiếm chiêu kia, tính là vừa vặn nhập môn.

Nếu thật sự dùng chiêu này đối địch, tự nhiên không đáng chú ý, nhưng hết lần này tới lần khác mặc dù quỷ đồng hung hãn, nhưng không có linh trí, chỉ biết cường công, kể từ đó, ngược lại chính hợp kiếm ý, bị Bạch Nhạc thủ vững.

Lần này phòng thủ, liền ròng rã một nén nhang thời gian!

Mặc dù quỷ đồng không ngừng bị thương, nhưng dù sao cũng là hung vật do Âm Dương Quỷ Đồng luyện ra, bằng chút linh lực trong cơ thể Bạch Nhạc, căn bản không có cách nào mang đến tổn thương trí mạng.

Nhưng bản thân Bạch Nhạc lại có chút chống đỡ không nổi tiêu hao này.

Càng hỏng bét là, Bạch Nhạc phải đối mặt lại chỉ là một con quỷ đồng a!

Qua một nén nhang thời gian, Âm Dương Quỷ Đồng đã bắt được đám người Dương Nghiên trở về, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, chậm rãi đi tới trước mặt Bạch Nhạc.

Trên thực tế, đừng nói Âm Dương Quỷ Đồng, cho dù là đám người Dương Nghiên, giờ khắc này cũng cảm thấy choáng váng.

Thực lực của những quỷ đồng này, bọn hắn rất rõ ràng! Vừa rồi thời điểm động thủ, cho dù bọn hắn ứng phó cũng có chút khó khăn, bị quỷ đồng ngăn chặn, lúc này mới bị Âm Dương Quỷ Đồng đuổi kịp.

Nhưng Bạch Nhạc lại bằng vào sức một mình, ở dưới quỷ đồng công kích, thủ vững một nén nhang thời gian, đây quả thực là không thể tưởng tượng.

Mấu chốt nhất là, Bạch Nhạc dùng lại là Linh Tê Kiếm Quyết mà bọn hắn xem thường từ đầu tới đuôi.

- Có chút ý tứ!

Trong mắt lộ ra tinh mang, bàn tay vung lên, bốn con quỷ đồng khác cũng đồng thời nhào tới, gia nhập vây công Bạch Nhạc.

Bạch Nhạc vốn đã thủ tinh bì lực tẫn, bây giờ bị ngũ quỷ vây công, chỗ nào còn có thể chống đỡ được, trong chốc lát đã bị đánh ngã trên mặt đất, kiếm cũng bị đánh bay, trên người thì bị những quỷ đồng kia cắn xé ra mười mấy vết thương.

- Trở về!

Mắt thấy Bạch Nhạc sắp bị những quỷ đồng này cắn chết, đột nhiên Âm Dương Quỷ Đồng khoát tay chặn lại, năm con quỷ đồng mới bất đắc dĩ lui trở về, vờn quanh ở bên người Âm Dương Quỷ Đồng, vẫn hung tợn nhìn chằm chằm Bạch Nhạc không thả.

- Nếu không phải mấy đồ vật có mắt không tròng này, suýt nữa liền bỏ lỡ con cá lớn như ngươi.

Nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, Âm Dương Quỷ Đồng âm hiểm mở miệng nói, thời điểm nói chuyện, một chân đã đạp lên ngực Bạch Nhạc.

Mặc dù Âm Dương Quỷ Đồng hung ác, nhưng thân thể lại giống như đồng tử, bàn chân phấn nộn giẫm lên người Bạch Nhạc, càng lộ ra vẻ quỷ dị.

Nghe được lời này của Âm Dương Quỷ Đồng, sắc mặt đám người Dương Nghiên và Liễu Như Tân trướng đến đỏ bừng, có mắt không tròng, cho dù đứng ở lập trường đối địch, bọn hắn cũng tìm không thấy lý do phản bác.

Thế này sao lại là phế vật mà bọn hắn xem thường a, căn bản chính là thiên tài kiếm đạo trong tông môn. Chỉ bằng phần thiên phú kia, dù không có bất kỳ bối cảnh gì, cũng đâu phải là tồn tại mà bọn hắn có thể xem thường!

Nhất là Dương Nghiên, bây giờ hồi tưởng lại, mới chính thức nghĩ rõ ràng, Từ trưởng lão vẫn là Chấp pháp trưởng lão thiết diện vô tư, chiếu cố Bạch Nhạc, cũng không phải bởi vì tư tình và bối cảnh gì, mà là thiên phú của Bạch Nhạc, đáng giá đối đãi cách khác! Chỉ tiếc, hắn có mắt không tròng, trong đầu đều là suy nghĩ đầu cơ trục lợi, căn bản không có nhận rõ bản chất sự thật.

Bốn chữ có mắt không tròng này, tựa như tiếng chuông cảnh tỉnh, để Dương Nghiên triệt để thanh tỉnh lại, hồi tưởng lại sở tác sở vi của mình trong những năm qua, trong lòng không khỏi xấu hổ, có lẽ đây mới là nguyên nhân mình một mực kẹt ở Dẫn Linh cảnh khó mà đột phá.

Đáng tiếc, lúc này mới hiểu được, thật sự là đã quá muộn!

Nghĩ đến kết cục khi rơi vào trong tay Âm Dương Quỷ Đồng, Dương Nghiên không khỏi mất hết can đảm.

Đương nhiên, Âm Dương Quỷ Đồng cũng không quan tâm những thứ này.

Lặng lẽ nhìn Bạch Nhạc, Âm Dương Quỷ Đồng lạnh lùng mở miệng nói.

- Nói đi, ngươi đến tột cùng biết bao nhiêu sự tình liên quan tới Thông Thiên Ma Quân.

- Thông Thiên Ma Quân gì, ta căn bản không có nghe nói qua.

Trong lòng Bạch Nhạc run lên, không hề nghĩ ngợi, trực tiếp phản bác.

Nghe Bạch Nhạc nói, Âm Dương Quỷ Đồng chẳng những không buồn, trên mặt lại lộ ra vẻ hưng phấn.

- Ngươi quả nhiên biết.

- Ngươi nói cái gì, ta nghe không rõ.

Trong lòng Bạch Nhạc giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn là dáng vẻ cái gì cũng không biết.

- Mạnh miệng sao? Nhìn bọn hắn đi, đó mới là phản ứng bình thường nên có khi không biết Thông Thiên Ma Quân.

Chỉ vào đám người Liễu Như Tân cùng Đinh Tuấn, Âm Dương Quỷ Đồng lạnh lùng mở miệng nói.

Cho đến giờ khắc này, Bạch Nhạc mới chú ý tới, giờ phút này đám người Liễu Như Tân sắc mặt trắng bệch, trong con mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.

Lộp bộp một tiếng, bây giờ Bạch Nhạc mới hiểu được vấn đề ở chỗ nào, phản ứng của mình quá trấn định.

Đương nhiên, kỳ thật cái này cũng không thể trách Bạch Nhạc, bởi vì xuất thân tạp dịch, kỳ thật Bạch Nhạc căn bản không hiểu rõ cái tên Thông Thiên Ma Quân này ý vị như thế nào.

Sở dĩ Linh Tê Kiếm Tông không nói ra danh tự Thông Thiên Ma Quân cho những đệ tử này, cũng là bởi vì một khi tiết lộ ra, chỉ sợ căn bản không có đệ tử nào dám bước vào hậu sơn.

Bạn đang đọc Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch) của Phiêu Linh Huyễn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 986

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.