Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tần Hạo giơ ngón giữa lên

Phiên bản Dịch · 1228 chữ

" Cái gì? Kiểm tra?"

" Kiểm tra ở đâu?"

" Wow, bọn họ không phải là đội thanh tra của chương trình Thiên Nhãn sao? Không lẽ có tên tù nhân vượt ngục nào ở gần đây sao?"

Với tiếng la hét của hai thah tra, toàn bộ trung tâm mua sắm đều quay đầu nhìn lại.

Đặc biệt có vài người, liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của đám người Vương Duy, dù sao đây cũng là chương trình quốc gia và sức ảnh hưởng của nó rất lớn!

" Các vị, chúng tôi đang làm nhiệm vụ, xin đừng làm phiền chúng tôi!"

Vương Duy sắc mặt hơi thay đổi, lớn tiếng nói.

" Được rồi!"

" Khi nào các anh xong việc, có thể kí tên cho tôi hay không? Toi rất thích Trần Nhã Lâm!"

Khi những người đang đi tới nghe nói như vậy, bọn họ liền dừng lại và không tiến về phía trước nữa.

Nhưng ánh mắt của Vương Vĩ đã nhìn thấy Tần Hạo đã đứng ở trước cửa phòng vệ sinh công cộng.

Điều này khiến cho anh rất khó hiểu, phải biết những nhà vệ sinh công cộng như vậy chỉ có một lối ra, chẳng phải anh chàng này đang tự chui đầu vào lưới hay sao?

" Mọi người nhìn xem thử, anh Hạo đang làm cái gì?"

" Đúng vậy, tự nhiên chui đầu vào lưới cho người ta bắt?"

" Cho dù nhóm người của Vương Duy và anh Hạo còn cách một đoạn, chỉ cần bọn họ đi vào như vậy không còn lối nào để thoát rồi sao!"

Khán giả trong phòng truyền hình trực tiếp có chút bối rối.

Nhưng mà ngay sau dđó, da đầu của Vương Duy tê dại, toàn thân lạnh toát.

Anh thấy Tần Hạo nhìn thẳng vào anh, anh ta duỗi cả lòng bàn tay giơ ngón giữa lên! Sau đó, ngón giữa này xoay nửa vòng tròn chĩa xuống mặt đất.

Cảnh tượng này, tất cả mọi người không có ai ngờ tới được.

Bọn họ biết Tần Hạo rất là phách lối và kiêu ngạo, nhưng không có nghĩ tới lại kiêu ngạo đến thế!

Qủa thực kiêu ngạo đến nỗi không ai có thể bì được!

Đây chính là khinh bỉ, trần trụi khinh bỉ anh ấy.

Mẹ nó, đã là con rùa nằm trong hũ rồi, còn tiếp tục gây hấn hay sao?

" Ngươi! Tần Hạo, tôi nói cho anh biết, anh không thể chạy trốn được nữa! Nơi này đã bị bao vây rồi!"

Quả nhiên, sau khi nhìn thấy hành động đó, Vương Duy và hai thanh tra chương trình đồng thời giận dữ.

" Ha ha!"

Tần Hạo mỉm cười, lấy ra một xấp tiền giấy, ít nhất mấy nghìn đô, giơ tay lên.

" Soạt!"

Những tờ tiền màu đỏ bảy trong không khí thật là lộng lẫy!

Làm xong tất cả những chuyện này, Tần Hạo xoay người đi vào phòng vệ sinh.

Anh ta bước đi gọn gàng, nhưng toàn bộ tần hai của khu trung tâm mua sắm lại hỗn loạn.

Tuy chỉ có vài nghìn đô, nghe đến thì thấy không nhiều, nhưng nếu những tờ tiền màu đỏ này lại tung bay ở trên bầu trời thì sao?

Căn bản không thể phân biệt được rốt cuộc có bao nhiêu tờ!

Khách mua sắm vốn rất bình tĩnh, nhưng bây giờ lại sôi trào!

" A!! Tiền kìa, mẹ nó, tiền nhiều quá!"

" Con bà nó, nhanh , mau lượm lấy nhanh lên!"

" Đừng có cướp tiền của ta, tất cả đều là của tôi!"

" Thằng khốn nào dám sờ mông của bổn cô nương đây?"

Toàn bộ tầng hai của trung tâm thương mại đã chìm trong hỗn loạn.

" Khốn kiếp! Thật là hèn hạ!"

Vương Duy sắc mặt tái mét, tức giận đến phát điên, anh cũng không ngờ tới, Tần Hạo sẽ dùng thủ đoạn hèn hạ như thế!

Quả thực chỉ muốn trốn thoát có thể dùng bất cứ thủ đoạn gì!

" Đội trưởng, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Vương Duy nhìn cảnh tượng càng ngày càng hỗn loạn, vội vàng nói với bộ đàm.

Cũng may là tầng hai này, không có người già hay trẻ em, đều là người trẻ tuổi còn có lí trí. Ít nhất sẽ không có xảy ra sự việc giẫm đạp nhau, nhưng nếu để cho việc này cứ tiếp tục như thế mà phát triển, thì điều đó cũng không cần thiết.

" Trấn an người dân, nhưng phải trông chừng cửa phòng vệ sinh, thời khắc phải nhìn chằm chằm Tần Hạo xem tên đó có đi ra hay không!"

Tôn Hiểu cắn chặt hàm răng nói một câu.

Nhưng vùa mới dứt lời, anh đã nghe thấy tiếng của Vương Lỗi thở dài.

" Tần Hạo đã đem nhóm người của các anh tính toán không sót bất kì cái gì."

"Cái gì?"

Tôn Hiểu bỗng nhiên quay đầu lại.

Khán giả cũng rất ngạc nhiên và không hiểu nó có ý nghĩa gì.

Chu Quân cười cười, chậm rãi nói ra: " Để tôi giải thích cho nghe, Tần Hạo dù sao cũng không phải là người hung ác. Tôi nghĩ anh ta đã chú ý thấy không có trẻ em hay người già ở trong khu thương mại rồi mới ném tiến đi!"

" Vì vậy, khi đám đông quá khích cũng sẽ không có xuất hiện thương vong. Quan trọng nhất chính là bọn họ đều là người trẻ tuổi, lúc nhặt tiền coi như còn có thể bảo trì lí trí! Đó là bởi vì có quá nhiều tiền!"

" Nhưng nếu nhóm người của các anh không ngăn cản, để cho sự việc cứ thế mà tiếp tục, như vậy sẽ xuất hiện chuyện giẫm đạp, thậm chí còn có người thương vong, bởi vì đối với người đang nhặt đến đỏ mắt, khi thấy tiền càng ngày ít đi, có lẽ sẽ làm ra những chuyện không có lí trí!"

Nói đến đây, Chu Quân hơi nheo mắt lại.

" Còn hành vi ném tiền dẫn đến mọi người ra sức tranh giành nhau, tuy được xem là phạm tội, nhưng bản thân anh ấy đã là tội phạm rồi thì chả còn gì để nói. Nhưng nếu tổ kiểm tra của các anh không có chủ trì khống chế nhóm người đó lại, tội của các anh còn lớn hơn!"

Khán giả nghe xong đều ngơ ngác.

Bọn họ cho rằng, Tần Hạo ném tiền chỉ để gây náo loạn xong rồi bỏ trốn.

Không nghĩ tới, chỉ có chuyện như thế mà còn ẩn giấu những trò chơi cao thâm như vậy.

Đây là cuộc thi kiểm tra chỉ số thông minh giữa Tần Hạo và đoàn thành tra, đồng thời đây là cuộc thi của sự lựa chọn, ván này anh ấy lần nữa lại giành chiến thắng.

Lúc này, trên tầng hai của khu trung tâm mua sắm, sau mười phút nỗ lực làm việc. Nhóm người của Vương Duy cuối cùng đã trấn an được đám đông.

Chuyện này đã khiến bọn họ mệt mỏi về tinh thần cả thể xác, lại thở phào nhẹ nhõm.

Bạn đang đọc Tham Gia Gameshow Ta Bị Coi Là Tội Phạm SSS của Tiểu Hùng Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dumbaxx1994
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 861

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.