Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đất đai ngoài Tư pháp

Phiên bản Dịch · 1637 chữ

Mặt trời lặn nghiêng về phía Tây và những đám mây đỏ rực như những đóm lửa kéo dài hàng nghìn dặm.

Gió rít trên sa mạc Gobi cằn cõi nứt nẻ cuốn trôi đất đá và cát.

Trong vùng đất hoang vu phía bắc, dưới vách núi có mái che, ba chiếc xe hiện đại xếp thành hình vòng cung, đóng vai trò như một hàng rào đơn giản để bảo vệ hai lều, bốn lính đánh thuê mặc đồng phục chiến đấu kaki, đội mũ sắt, đeo mặt nạ phòng độc và súng đứng bao quanh lều.

Trên cồn cát đối diện trại, Ninh Triết vùi mình dưới cát vàng, chỉ lộ ra vị trí phía trên vai, nhìn chằm chằm trại tạm thời xa xa, gò má góc cạnh mang theo nét cương nghị hoang dã.

Anh năm nay 20 tuổi, cao 1m85, vì là thợ săn nên vóc dáng to khỏe, so với vẻ ngoài xương xẩu của hầu hết người dân trong khu tị nạn thì có sự khác biệt lớn.

Kể từ khi nhóm thiên thạch với bức xạ mạnh va vào trái đất, nhiệt độ toàn cầu tăng mạnh, hàng nghìn dặm đất đỏ và cuồng phong hoành hành, thế giới rơi vào hỗn loạn, và nền văn minh thoái trào từ đó.

Hơn nửa thế kỷ sau, thế giới vẫn chưa hồi phục sau thảm họa, các phe phái khác nhau đã tranh giành thực phẩm và nước sạch.

Khủng hoảng sinh thái, khủng hoảng năng lượng, khủng hoảng lương thực...

Hàng loạt cuộc khủng hoảng nối tiếp nhau, để trốn tránh môi trường sống khắc nghiệt trong vùng bức xạ, ai cũng khao khát về vùng đất thuần khiết cuối cùng của Liên bang.

Liên bang Tự do không có thành phố, bao gồm vô số pháo đài do các thế lực khác nhau điều khiển, những pháo đài này có tường cao bao bọc để chống lại nguy hiểm giống như những quân cờ nằm rải rác trong Liên bang.

Vùng đất bên ngoài pháo đài được gọi chung là khu tị nan.

Người thành thị và người tị nạn là hai nhóm rất khác nhau. Thật không may, Ninh Triết là một trong số hàng chục triệu người ở khu vực tị nạn.

Bạn có thể làm bất cứ điều gì để tồn tại?

Ninh Triết được một tên cướp thuê đến khu trại này để lấy một thứ gì đó.

Một con thằn lằn chạy nhanh trên cát, Ninh Triết liền bắt lấy rồi đưa lên miệng cắn thành hai khúc, máu xanh từ từ chảy dọc theo khóe miệng Ninh Triết.

Lâm Tấn ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, nuốt nước miếng, liếm đôi môi nứt nẻ hỏi:

“Anh Triết, chúng ta đã mai phục ba tiếng rồi, khi nào mới hành động?”

“Chờ một chút, trời còn chưa tối.”

Ninh Triết giao nửa con thằn lằn trong tay cho Lâm Tấn.

Lâm Tấn cầm lấy nửa con thằn lằn và dùng hết sức hút hết máu trong đó để làm ẩm cổ họng khô khốc của mình rồi nhai nó, tiếp tục hỏi:

“Có ít nhất mười người trong trại đó mà chúng ta chỉ có sáu người ở đây và họ còn cầm súng trên tay. Anh có nghĩ rằng chúng ta có thể thực sự thành công không?”

“Chúng ta có thể làm được. Chỉ cần chúng ta hoàn thành nhiệm vụ này, phần thưởng mỗi người 100 suất gạo lứt sẽ về tay chúng ta. Nếu lấy được mẻ lương thực này thì có thể sống sót qua mùa đông năm nay. Chúng ta cố hết sức mình thì sẽ sống sót thôi! ”

Ninh Triết nhìn cái lều ở đằng xa và đáp lại bằng một cái nhìn kiên định.

Một giờ sau, mặt trời khuất dần sau đường chân trời, nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng, bốn người lính đang tuần tra trong trại cũng được đồng đội gọi về lều ăn tối.

Gió nổi lên, cát bay xé trời khiến tầm nhìn giảm hẳn.

“Cơ hội đến rồi! Hãy mau vào đó !”

Ninh Triết nhìn thấy trại trống rỗng, thân thể lộ ra khỏi bãi cát vàng. Khi Ninh Triết bắt đầu di chuyển, bãi cát màu vàng ở phía xa cũng nổi lên rồi hạ xuống, bốn người đàn ông đã ngủ yên từ lâu đều trồi lên khỏi bãi cát vàng và bắt đầu đi theo phía sau Ninh Triết.

Ninh Triết quan sát trong vài giờ và nhận thấy rằng khi lính đánh thuê trong trại thay đổi lính canh, sẽ có khoảng thời gian 3 phút trống vì họ cần thay đổi trang bị của mình. Lúc này, là giờ ăn tối, có thể thời gian sẽ lâu hơn một chút.

Dưới sự bao phủ của gió và cát, cả nhóm nhanh chóng đến gần lều trại dựng tạm, Ninh Triết nắm chặt tay trái ra hiệu cho mọi người dừng lại, sau đó lên tiếng:

“Đông Bảo, anh dẫn một người đi canh gác, hai người còn lại ở im vị trí nắm tình hình và kịp thời cấp báo, còn tôi và Lâm Tấn sẽ trực tiếp hành động.”

Mấy người bên cạnh nghe thấy lệnh của Ninh Triết, cùng nhau im lặng hành động.

Ninh Triết cùng Lâm Tấn luồn lách qua hàng rào được tạo dựng bằng những chiếc xe hiện đại một cách khéo léo, nhanh chóng chạm vào mép lều lớn nhất, dùng dao rạch một đường mở rèm, đưa mắt qua khe hở. Giữa lều lúc này bập bùng ngọn lửa than đỏ rực nhảy múa trong chậu đồng, trên mép bàn bên cạnh, một người đàn ông đeo tai nghe đang ngồi quay lưng về phía cửa, dùng tay quay chiếc máy phát điện bên cạnh. Chiếc radio phát ra tiếng nói:

“Ông chủ, chúng tôi đã lấy được con chip thành công và chúng tôi hiện đang trên đường trở về Pháo đài số 87, nhưng chúng tôi gặp phải một trận bão cát lớn nên đang tìm chỗ tạm lánh.”

Ninh Triết giang tay vén sợi dây buộc rèm cửa, hạ giọng nói với Lâm Tấn:

“Nhớ nhé, cậu có thể rời đi ngay khi lấy được bất cứ thứ gì cần thiết. Đừng đợi hỗ trợ dẫn đến mất thời gian. Ngoài ra, không được giết người trừ khi đó là biện pháp cuối cùng!”

Lâm Tấn ra hiệu đã hiểu, anh ta tháo cây cung có gân gấu trên lưng và rút ra một cái mũi tên lông vũ từ thắt lưng của mình.

Rèm cửa từ từ mở ra, Ninh Triết cầm dao trong tư thế sẵn sàng phục kích.

“Ông chủ, xin hãy yên tâm, tôi biết rằng nước uống trong thành phố đang gấp rút, và máy bơm nước gần như đã bơm đến tầng ô nhiễm. Theo hành trình hiện tại của tôi, nhiều nhất là hai ngày nữa tôi mới có thể trở lại. Tuy nhiên, chắc chắn sẽ không làm chậm trễ việc của ngài.”

Người đàn ông dùng một tay quay tay quay, đồng thời đưa tay còn lại cầm lấy cốc nước bên cạnh. Trong nháy mắt, anh ta tình cờ nhìn thấy một bóng người phản chiếu trên cốc inox nên anh nhanh chóng né sang một bên.

“Vút!”

Ninh Triết vung vẩy cánh tay, lưỡi dao gần như chạm đến cổ người đàn ông, cắt đứt dây cáp của tai nghe.

“Chết tiệt! Cậu là ai?”

Đúng lúc này, mũi tên lông vũ trên tay Lâm Tấn bắn ra và lao thẳng đến phía người đàn ông được gọi là ông chủ, xuyên qua cánh tay anh ta bằng một lực mạnh đến mức nghe rõ tiếng “Phập”

Ninh Triết chớp thời cơ uy hiếp anh ta, nhanh chóng đè người đàn ông lên bàn rồi dí con dao vào cổ anh ta:

“Đừng có phát ra tiếng! Nếu không, con dao này sẽ tiễn anh đến thế giới khác đây!”

“Này cậu, cậu là người tị nạn phải không?”

Người đàn ông ngửi thấy mùi đặc biệt tỏa ra từ cơ thể của Ninh Triết cùng bộ quần áo rách rưới anh mặc trên người, chẳng khó khăn gì để nhận ra Ninh Triết đến từ đâu. Người đàn ông chịu đựng cơn đau ở cánh tay và nói:

“Tôi biết rằng năm nay có một thảm họa ở khu vực tị nạn, và cuộc sống của cậu sẽ gặp nhiều khó khăn! Chỉ cần cậu đừng hành động bốc đồng, tôi sẽ làm theo những gì cậu muốn. Ví dụ như việc cho cậu tiền và lương thực, cậu thấy sao?

“Tôi không đến đây để ăn xin! Hãy đưa tôi con chip, và tôi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức!”

Ninh Triết vốn chẳng biết con chip là gì, anh chỉ lặp đi lặp lại yêu cầu của chủ nhân.

“Cậu đến đây vì con chip?”

Mắt người đàn ông giật giật dữ dội khi nghe điều này:

“Cậu có biết con chip lọc nước quan trọng như thế nào không? Pháo đài 87 ngày nay cạn nước nên chúng tôi phải dùng nước tinh khiết. Chương trình của con chip chính là bản nâng cấp hệ thống lọc của máy bơm nước! Nếu không, cả thành phố chỉ có thể uống nước thải ô nhiễm!”

“Những gì anh nói không liên quan đến tôi!Tôi sẽ nói lại nên hãy nghe cho kỹ, hoặc là đưa con chip cho tôi hoặc là con dao này sẽ khắc một đường rõ nét trên cổ anh.”

Ninh Triết dùng lực cổ tay ấn mũi dao xuống cổ người đàn ông tạo ra một vệt máu đỏ thẫm.

Bạn đang đọc Thảm Khốc của Lưu Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi luna97
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.