Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đời người như loài ngải cứu

Phiên bản Dịch · 1631 chữ

Con dao sắc bén trong tay tên côn đồ vung nhanh và đâm thẳng vào Ninh Triết.

Lâm Tấn đứng ở phía sau kéo hết dây cung, mũi tên có tiếng còi vang lên, trúng chính xác vào trán đối phương. Lâm Tấn định rút mũi tên thứ hai nhưng rồi lại bị đạp ngã.

“Tiểu Tấn!!!!”

Nhìn thấy cảnh này, Ninh Triết cúi người lao tới, dùng dao đâm vào cổ người đàn ông.

Giữa trận hỗn chiến, một người khác bay tới, đè Ninh Triết xuống đất, mũi dao cứa thẳng vào cổ họng anh.

Lúc này, con dao của Ninh Triết đã bị rơi ra, anh chỉ có thể nắm chặt cổ tay đang cầm dao của đối phương, bắt đầu vật lộn với đối phương, thấy vậy, một tên côn đồ khác đang nằm dưới sàn cũng bò tới giúp đồng bọn khống chế Ninh Triết.

Bản thân đối phương cũng đang đè lên Ninh Triết, lại có thêm sự trợ giúp của đồng bọn đối phương, lợi thế thực lực của đối phương so với Ninh Triết hơn rất nhiều, sau vài giây, mũi dao bắt đầu từ từ tiến đến cổ Ninh Triết.

Đang nghiến răng đẩy cổ tay đối phương ra, Ninh Triết lại một lần nữa cảm thấy trong cơ thể đau rát không chịu nổi.

Vào thời điểm nguy cấp này, anh thực sự lại có điềm báo về căn bệnh quái ác!

Vốn dĩ, với sự giúp đỡ của đồng bọn, tên côn đồ đó đã cảm nhận được rằng Ninh Triết đang ở trong tình thế sức lực kiệt quệ và hắn ta chỉ cần kiên nhẫn thêm một chút nữa là có thể dễ dàng hạ gục Ninh Triết.

Vừa định động thủ, hắn ta nhìn thấy con ngươi của Ninh Triết chuyển sang một màu đỏ nhạt, lòng bằng tay đang bị hắn giữ chặt đột nhiên cứng như một thanh sắt khiến tay hắn như muốn run lên.

Ninh Triết đột nhiên gầm lên một tiếng, cả hai đều bị sức mạnh kinh ngạc ném ra ngoài.

“Chết tiệt! Giết tên này trước!”

Trong lúc đó, một tên côn đồ khác đang định tấn công Lâm Tấn thì nhìn thấy cảnh tượng hung bạo của Ninh Triết, hắn lấy cưa tay định chém vào người anh nhưng vào lúc này, Ninh Triết dường như có nhãn cầu ở sau đầu, anh tránh được đòn này một cách cực kỳ linh hoạt, Ninh Triết dùng tay trái siết chặt khớp vai tên côn đồ, tay kia nắm lấy cánh tay của hắn, đột ngột dùng lực.

“Rắc!!!!”

Với một âm thanh giòn như tiếng xương gãy, cánh tay của tên côn đồ đã bị trật ngay tại chỗ, sau đó là một nửa tiếng thét.

Đúng vậy, chỉ nửa tiếng thôi, bởi vì trong giây tiếp theo, cổ của hắn ta đã bị Ninh Triết vặn rồi.

Ninh Triết, người đang trong cơn thịnh nộ không thể giải thích được, giống như một con hổ hung dữ nhảy vào đàn và bắt đầu giết người bằng tay không, cho dù là tốc độ phản ứng hay sức mạnh, đều đã đạt tới mức độ kinh người.

Sau khi người của đối thủ không thể làm được gì Ninh Triết và để lại vài cái xác, họ lần lượt tháo chạy ra cửa.

Khi đám người vừa di chuyển, Ninh Triết nhanh chóng đuổi theo rồi đụng phải Lý Bân.

Lý Bân nhìn thấy thanh niên giống như yêu quái này lao về phía mình, không chút do dự rút khẩu súng lục đeo quanh thắt lưng làm bằng ống thép, đây là loại súng chỉ bắn được một viên đạn.

“Anh Triết! Cẩn thận!”

Thấy vậy, Lý Đông Bảo dù đang nằm tê liệt vì uống thuốc mê vẫn nghiến răng nhảy lên khỏi mặt đất.

“Đoàng!!!!”

Tiếng súng vang lên và Lý Đông Bảo ngã phịch xuống đất.

“Mọi chuyện diễn ra không đúng với dự tính rồi! Chúng ta không phải là đối thủ của hắn! Rút thôi!”

Lão râu ở cửa kêu lên một tiếng kỳ quái, xoay người chạy ra ngoài cửa. Tuy nhiên, Lý Bân hành động nhanh hơn, chạy đến bên chỗ lão râu đồng thời nhanh tay đóng cửa lại.

“Rầm…rầm!!!!”

Ninh Triết với trạng thái mất kiểm soát đang điên cuồng đập cửa.

“Lý Bân! Giúp tôi một tay, quần áo của tôi bị kẹt rồi!”

Sau khi lão râu đi ra ngoài, phát hiện thắt lưng quanh hông bị kẹt vào khe cửa, liền lớn tiếng hô hoán.

Lý Bân chạy được vài bước thì nghe tiếng gọi liền quay lại, rút con dao sắc quanh thắt lưng của mình chuẩn bị để cắt thắt lưng đang bị kẹt ở cửa của lão râu.

“Rầm!!!”

Ngay lúc Lý Bân rút dao ra, cánh cửa gỗ mục nát của căn nhà gỗ đã bị một cú đấm đập vỡ một cách dễ dàng, lòng bàn tay bê bết máu kéo đứt một mảnh gỗ làm lộ đôi mắt đỏ sẫm đang nhìn anh sau cánh cửa khiến hô hấp của Lý Bân như ngưng trệ.

“Đừng chỉ biết đứng yên như vậy! Cậu nhanh làm gì đó đi!”

Lão râu cũng nhìn thấy cảnh này, cả người run lên vì sợ.

“Phập!”

Một giây tiếp theo, con dao trên tay Lý Bân đâm thẳng vào bụng lão râu.

“Lý Bân! Tên khốn kiếp ...”

Lão râu nhìn xuống thấy con dao đâm thẳng vào bụng mình, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

“Tên trong đó là một con quái vật! Chẳng ai có thể cản được hắn, tất cả đều khó mà trốn thoát. Muốn sống sót phải học cách tàn nhẫn, anh đã dạy tôi như thế mà!”

Lý Bân xé chiếc túi trước ngực của Lão râu, cầm lấy con chip rồi quay đầu bỏ chạy.

“Tôi đã bị kẹt lại ở cái cửa chết tiệt này rồi! Nếu đã muốn bán đứng tôi thì ít nhất hãy để tôi yên! Cậu còn tặng tôi nhát dao này để làm gì?”

Lão râu che vết thương ở bụng, trên mặt toát ra đầy mồ hôi lạnh.

“…Tôi quên cmn mất!”

Lý Bân quay lại, quăng cho lão râu một câu rồi nhanh chóng biến mất vào bóng tối.

“Rầm!”

Một giây tiếp theo, tấm cửa mục nát được đẩy ra và lòng bàn tay mạnh mẽ của Ninh Triết đã siết chặt lấy cổ của lão râu và kéo hắn ta vào nhà.

Dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu, người đàn ông râu ria nhìn xác chết khắp phòng, giọng run run:

“Người anh em! Cậu nghe tôi nói này! Tôi làm thổ phỉ nhiều năm như vậy, trong tay có rất nhiều tiền tiết kiệm. Chỉ cần cậu chịu buông tha cho tôi, tôi sẵn sàng trả tiền chuộc! Thức ăn, tiền bạc, mọi thứ...”

“Rắc!”

Hắn ta chưa kịp nói xong thì một âm thanh của xương gãy vang lên. Lão râu ngã xuống nằm bất động trên mặt đất. Ninh Triết xoay người đi về phía Lâm Tấn.

“Anh Triết! Anh Triết! Anh bị làm sao vậy? Đừng làm em sợ!”

Lâm Tấn nhìn thấy Ninh Triết đang tới gần, thân thể không ngừng lùi về phía sau cho đến khi đụng vào tường, không còn đường lui.

Ninh Triết đột nhiên giơ tay, nắm lấy cổ Lâm Tấn nhấc lên.

Lâm Tấn cảm thấy khó thở, anh nắm chặt cánh tay nóng rực của Ninh Triết, khó khăn nói:

“Anh Triết! Em là Tiểu Tấn! Lâm Tấn đây! Chúng ta đã lớn lên cùng nhau, anh quên em rồi sao? Khi anh đang ăn xin ở khu tị nạn, chính ba em đã nhận anh vào nuôi! Ba em là giáo viên duy nhất ở khu tị nạn! Ông ấy đã dạy chúng ta học chữ từ khi còn nhỏ, anh quên hết chuyện này rồi sao? Còn Tần Tiểu Vũ, anh còn nhớ Tần Tiểu Vũ không? Cô ấy cũng là con nuôi của ba em! Ba người chúng ta là một tam giác sắt! Sau khi ba em mất, anh đã thề trước mộ của ông ấy rằng sẽ bảo vệ em mãi mãi cơ mà!”

Lòng bàn tay Ninh Triết như phát ra lực nhưng khi nghe Lâm Tấn nói những lời này, trong mắt anh lóe lên tia sáng đỏ. Sau một vài giây, cánh tay của Ninh Triết từ từ buông lỏng rồi sau đó hoàn toàn buông ra làm Lâm Tấn ngã phịch xuống đất.

“Anh Triết! Anh nhớ ra rồi sao! Anh nhớ ra em rồi đúng chứ?”

Lâm Tấn nhìn đôi mắt đỏ hoe kia, thở gấp.

“Rầm!”

Ninh Triết không nói lời nào, thân thể ngã xuống đập mạnh trên mặt đất.

…….

Năm phút sau.

“Phạch!”

Sau khi Lâm Tấn cởi áo, cơ thể Ninh Triết đã hạ nhiệt, anh đột nhiên ngồi bật dậy trên mặt đất, ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trong không khí, nhìn những thi thể xung quanh, trong mắt anh hiện lên đầy vẻ kinh ngạc. Cách đó ba thước, Lâm Tấn cầm dao run rẩy:

“Anh Triết! Anh…anh nhận ra em chứ?”

“Tiểu Tấn, chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Ai đã gây ra chuyện này?!”

Ninh Triết sững sờ trong khoảng ba giây, sau đó mới nhớ ra mình đã đánh nhau với ai đó, nhưng khung cảnh giống như địa ngục trước mặt này thật ngoài sức tưởng tượng của anh. Thêm vào đó là cảm giác mệt mỏi như cơ thể bị vắt kiệt sức lực cùng ký ức trống rỗng càng làm Ninh Triết trở nên rối bời hơn.

Bạn đang đọc Thảm Khốc của Lưu Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi luna97
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.