Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạn học (1)

Phiên bản Dịch · 1528 chữ

Tần Thành lái xe đến trường đón Vương Huyên.

Gia đình của cậu ấy làm kinh doanh, điều kiện rất tốt, đã có xe riêng từ mấy năm trước.

Bầu trời chiều thu trong xanh cao vời vợi, màu xanh thẳm tươi mát kia như muốn tràn xuống, thanh lọc toàn thành phố.

"Bây giờ chúng ta đã đi qua thì có phải hơi sớm hay không?” Tần Thành hỏi.

"Không sớm đâu, chạy đến nơi là vừa kịp." Vương Huyên nhìn ra ngoài cửa xe.

Thành phố này có di tích cổ từ thời đại trước với những tháp đá sừng sững mấy trăm năm không đổ, hiện rõ sự cổ kính, cũng có một rừng cao ốc chọc trời nằm san sát nhau, vô cùng sầm uất, tràn đầy không khí hiện đại.

Gần khu thương mại có rất nhiều người đi đường, đông như trẩy hội, khiến tình hình giao thông ở đây hơi ùn tắc.

"Trước nay vẫn ở đây thì không cảm thấy gì. Nhưng bây giờ sắp phải rời khỏi thì tự dưng lại cảm thấy hơi không nỡ." Tần Thành than thở, tỏ vẻ cô đơn.

Vương Huyên nói: "Chờ đến khi cậu lên hương rồi thì sẽ có thể tự do đi lại giữa hai nơi thôi. Lúc đó, mọi chuyện đều không thành vấn đề nữa."

Hai bên đường có không ít cây cổ thụ ngân hạnh. Phiến lá màu vàng bay lả tả rồi rơi xuống đất, tạo nên một tầng lá dày phản chiếu ánh nắng mặt trời, óng ánh đẹp đẽ đến mê hồn.

Dọc đường, ngoài cây ngân hạnh ra, còn có khá nhiều cây phong xen giữa, lá cây đỏ rực trải dài không dứt như mảng ráng chiều lớn đang buông xuống.

Vào mùa này, cây cối bắt đầu thay áo vàng, phần lớn những đoá hoa đẹp mắt đều đã úa tàn để thế chỗ cho một mùa đầy hiu quạnh.

Song, màu vàng óng của ngân hạnh trộn lẫn màu đỏ rực của lá phong đã tạo nên một bức tranh rực rỡ mà hừng hực, khiến cho người ta có một cảm giác hoàn toàn tương phản.

Tiết thu này, sự nhiệt liệt sôi động và sự tiêu điều lạnh lẽo đều cùng tồn tại trong một thành phố.

Điểm hẹn không ở bên trong thành phố. Tần Thành vững vàng tay lái, chở cả hai đến khu biệt thự trên đỉnh núi ở ngoại ô. Chỗ này có khung cảnh tuyệt đẹp, có thể quan sát toàn bộ thành phố từ trên cao.

Dù các bạn học đến từ Tân Tinh đều rất khiêm tốn nhưng vài người trong số đó có bối cảnh và gốc gác rất không đơn giản. Bọn họ tổ chức bữa tiệc chia tay ở một nơi như thế này cũng không phải là điều ngoài ý muốn.

Căn biệt thự được thuê nằm ở trên ngọn núi cao nhất với diện tích vài mẫu, càng có cả một sân cỏ cực rộng và bể bơi ngoài trời.

Ngoài ra, trên đỉnh núi này vậy mà có cả hai bãi đậu máy bay.

Tần Thành nhìn sơ đã thấy hai chiếc đĩa bay màu bạc đang đậu ở đó, đường cong uyển chuyển, cực ngầu, khiến cậu hoàn toàn không nói nên lời.

"Ở giai đoạn hiện tại, cậu đừng đi so với đám người ngoài hành tinh đó." Vương Huyên cười nói.

Tần Thành nghe vậy thì liền vui vẻ. Quả thực đúng như thế, từ trước đến nay, cậu ấy cũng chưa từng nghĩ đến việc này, nhưng bây giờ nghĩ lại, đám bạn học Tân Tinh đều là người ngoài hành tinh cả.

Tô Thiền đi tới, vừa vặn nghe được lời nói của bọn hắn.

"Vương Huyên, trông cậu cũng đẹp trai ngay thẳng, hai mắt trong veo, thế mà lời nói lại không tử tế như vậy. Cậu nói như thể bọn tớ đều là sinh vật ngoại lai vậy đó."

Cô có tính cách hoạt bát hiếu động, lại duyên dáng yêu kiều, mặc một chiếc váy ngắn trễ vai, để lộ cặp chân dài miên man, trông tràn đầy sức sống, năng động đáng yêu.

"Lần trước gặp mặt cậu cũng khen tớ, nói tớ xán lạn, hôm nay thì lại trực tiếp khen tớ đẹp trai. Có phải cậu có ý đồ với tớ rồi không?"

Tô Thiền tuy trẻ trung xinh đẹp nhưng hoàn toàn không giống thiếu nữ mười mấy tuổi da mặt mỏng, tỏ ra khá bình tĩnh: "Cậu đừng có lảng sang chuyện khác."

Đến người luôn điềm đạm nho nhã như Lý Thanh Trúc cũng mở miệng cười, nói: "Tớ cũng nghe thấy cậu nói bọn tớ là người ngoài hành tinh. Nhưng nguồn gốc của chúng tớ đều ở Cựu Thổ, nơi này chính là cố hương của bọn tớ thì bọn tớ sao có thể là người ngoài hành tinh được cơ chứ."

Vương Huyên đành phải vừa cười vừa nhận tội, đi cùng hai cô nàng này vào sân cỏ cực lớn.

"Vương Huyên, tới đây, bên này!"

"Thằng nhóc cậu dám nói tớ là người ngoài hành tinh à, đến, để xem thể thuật của cậu có đột phá hay không đây, nếu không thì chờ bị mấy người bọn tớ hợp lại trừng trị cho một trận."

Dọc đường, không ngừng có người chào hỏi. Hiển nhiên, Vương Huyên rất thân quen với các bạn học, vừa cười vừa nói, trong nháy mắt đã nhập bọn cùng bọn họ.

Trên bãi cỏ, bếp nướng thịt đã được chuẩn bị xong, đồ ăn tự phục vụ bắt đầu được đặt lên trên những chiếc bàn dài.

Trong lần tuyển chọn này, có tầm hai mươi mấy người được đi Tân Tinh. Còn mười mấy người khác thì đang ở trong thành phố, chuẩn bị trở về quê.

Đương nhiên, nhiều người tụ tập một chỗ như thế này thì rất náo nhiệt, không có vẻ ngăn cách hay xa lạ gì.

Dù vậy, có nhiều bạn học ở lại Cựu Thổ vẫn còn đang rất thất vọng. Ít nhiều gì thì bọn họ đều đã được nghe vài tin đồn, biết rằng để mất suất đi Tân Tinh lần này chính là bỏ lỡ một cơ hội thay đổi vận mệnh, nơi đó hình như đang diễn ra nhiều việc đáng gờm.

Có vài người nghe nói, tương lai siêu phàm sắp mở ra!

Trong thời đại lớn như thế này, nếu có bạn học có thể vượt lên dẫn trước, chạm đến sức mạnh siêu nhiên, thì khó thể tưởng tượng nổi tương lai sẽ đạt đến đỉnh cao nào.

"Vương Huyên!"

Người ở lại Cựu Thổ chào hỏi Vương Huyên với vẻ mặt đầy phức tạp. Những người này chỉ biết thở dài, không ngờ rằng ngay cả Vương Huyên cũng không được tuyển chọn.

Vương Huyên hiểu tâm tình của bọn họ, cũng đi qua bắt chuyện hỏi han đủ điều. Nhắc đến tương lai, hắn cảm thấy thật đáng tiếc cho những bạn học này.

Bọn họ vẫn khăng khăng ở lại thành phố để chờ danh sách chính thức có tăng thêm người hay không, điều này đủ để cho thấy khát khao của bọn họ lớn như thế nào.

Đồng thời, điều này cũng gián tiếp chứng tỏ bọn họ tin tưởng vào bản thân mình, bởi vì, những người này quả thực đều có thành tựu khá tốt về cựu thuật.

Thế nhưng, thật đáng tiếc, tiêu chuẩn của lần tuyển chọn này không dựa trên những tiêu chí ấy.

"Tớ nghe nói, mẫu máu của chúng ta trong lần kiểm tra thể chất hồi đó được chuyển đến Tân Tinh để xét nghiệm phân tích gì đó, đây là cửa thứ nhất trong lần tuyển chọn này." Một bạn nam ở lại Cựu Thổ nói.

Vương Huyên giật mình, cũng mới nghe chuyện này lần đầu, hắn vốn tưởng rằng chỉ liên quan đến những phân tích đã nói với Tần Thành trước đó, không ngờ rằng còn dính đến cả loại kiểm tra này nữa.

Tần Thành hòa hoãn không khí, nói: "Được rồi, đã qua rồi thì thôi, không nhất thiết phải cảm thấy mất mát làm gì. Ở lại cũng chẳng sao, không thể chạm đến siêu phàm thì chúng ta cố gắng phấn đấu trở thành tài phiệt, sau này ra lệnh cho đám người siêu phàm."

Cả đám tức thì bị chọc cho cười phì.

Màn đêm buông xuống, đứng trên ngọn núi này có thể nhìn xuống thành phố cách đó không xa đang rực rỡ ánh đèn, lộng lẫy dưới ánh trăng.

Thời gian trôi đi, rất nhiều người đã uống đến say mèm, cảm xúc dâng trào.

Những bạn học Cựu Thổ được tuyển chọn đến Tân Tinh là những người kích động nhất, tha hồ suy nghĩ về tương lai, mơ tưởng đến cảnh một ngày nào đó mình sẽ trở thành người siêu phàm.

Do đó, đa số bọn họ đều uống say, có vẻ buông thả bản thân.

Bạn đang đọc Thâm Không Bỉ Ngạn (Dịch mới) của thần đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ImOnMyWay
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.