Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Văn Minh bị kỉ luật ?

Tiểu thuyết gốc · 1601 chữ

Thầy Phùng vừa nói xong liền đưa ra một bên ảnh mà bên tài khoản nặc danh nào gửi tới, bên trong ảnh chính là hình Văn Minh đánh nhóm Hắc tài "

" Đây các thầy cô cứ nhìn đi, từ một bên áo đang mặc còn có logo trường chúng ta, này người gửi chính là như vậy mà báo đến"

Lại để các thầy cô trong phòng nhìn lại ảnh một lượt, thầy Phùng mới tiếp tục bảo:

" Này vấn đề rất quan trọng, ảnh hưởng đến hình ảnh của trường ta, cần cấp thiết đề ra kỉ luật cảnh cáo hoặc có thể đuổi học để không làm giảm thành tích, bộ mặt của trường"- Thầy Phùng nhấn mạnh.

Một bên các thầy cô nghe đều hít vào một nghụm khí lạnh, vài người còn thầm nghĩ cũng không quá như vậy a, đuổi học ?

Chỉ một trận đánh nhỏ mà đuổi sinh viên người ta cũng không tốt a.

Liền có tiếng phát biểu lại từ một thầy nào đó :

" Hiệu trưởng Phùng, này cũng quá là nghiêm khắc đi, cũng không phải chỉ đánh nhau thôi sao, đuổi học mức như vậy thì cũng khá tội em sinh viên đó đi "

Thầy hiệu trưởng Phùng nghe đến đó lắc đầu, miệng khẳng định:

" Không được, chúng ta trường phải lấy nghiêm làm đầu, nên làm gương cho sinh viên để mọi sinh viên sau biết đó mà làm theo".

Nghe đến hiệu trưởng khẳng định như vậy, các thầy cô nhìn nhau một hồi cũng không lên ý kiến gì nữa.

Dù sao lãnh đạo ý kiến chính là vậy nha, trái ý thì mấy giảng viên nhỏ họ cũng khó có quả ngon để ăn đi.

" Chúng tôi đồng ý với ý kiến hiệu trưởng".

Tiếng đồng ý vang lên, hầu hết các thầy cô điều đồng ý với ý kiến thầy Phùng, riêng chỉ có một cô đang ngồi gần cuối dãy bàn họp là không phát biểu ý kiến gì thêm.

Làm đến là hiệu trưởng Phùng để ý nhìn xuống, bảo :

" Cô Liên, cô cũng cho ý kiến đi chứ, này là nên làm thật nghiêm khắc cô thấy phải không? "

Cô Liên nghe đến thầy hiệu trưởng bảo vậy thì hai mắt nhìn lại hiệu trưởng ái ngại, miệng nói ra có điều phát âm khá nhỏ:

" Vâng thầy hiệu trưởng, em thấy thầy nói cũng đúng, có điều về việc phạt này có cần phải hỏi chính chủ lại không ? lỡ có ẩn tình gì trong này thì sao ạ"

Thầy hiệu trưởng Phong nghe đến vậy thì liền hiểu, liền hỏi lại cô Liên:

" Này người học sinh là của cô phụ trách ?"

" Vâng, thầy, này học sinh tên Dương Văn Minh, sinh viên do tôi có trách nhiệm cố vấn học tập ạ,Văn Minh này sinh viên làm người không nói tốt chứ theo tôi đánh giá chắc chắn là không phải người xấu đâu ạ"

"Với lại" .... cô Liên nghập ngừng lại một xí liền nói tiếp.

" Này sinh viên là tự cố gắng kiếm sống, không có bố mẹ nuôi, tình cảnh thật không tốt so với nhiều người khác, rất đáng thương ạ thầy hiệu trưởng "

Tuy cô Liên nói vậy, thâm chí còn nhấn mạnh tình trạng của Văn Minh nhưng thầy hiệu trưởng chính là không để cô nói tiếp liền lấy tay làm dấu hiệu ngừng nói cho cô, sau đó thầy liền bảo:

" Cô Liên, không có lửa làm sao có khói ?"

" Này sinh viên dù có hoàn cảnh đáng thương thật nhưng đó không phải là lý do cho cậu ta hành hung người, vẫn chịu hình phạt là nên chịu hình phạt"..

" Nhưng mà ".....

cô Liên tính nói thêm nhưng thầy hiệu trưởng ý chính là đã quyết không cho cô cơ hội nói tiếp.

" Được rồi, đã biết sinh viên đó là ai thì tốt rồi, chuyện bây giờ là gọi sinh viên đó lên phòng để họp bàn xét kỉ luật, các thầy cô còn lại không có ý kiến chứ? '

Quan sát đến biểu cảm thầy hiệu trưởng các thầy cô rất có tự giác mà im lặng, ai cũng giơ tay biểu hiện đồng ý.

Dù sao cũng không phải việc của họ nha, vẫn không làm phật ý thầy hiệu trưởng tốt.

Chỉ có một bên cô Liên vẫn là không cho ý kiến, cũng không phát biểu gì.

Cô Liên cũng biết với tình huống bây giờ có phát biểu cũng vô dụng, sau đó cô liền không đợi thầy Phùng nói tiếp liền báo không khỏe xin đi ra khỏi phòng họp.

Thầy Phùng nhìn đến cô Liên ra khỏi phòng vậy, mắt hơi híp lại, nội tâm là thầm tính toán, nhưng là rất nhanh liền trở lại bình thường.

Xem đến mọi người đều đồng ý thì thầy Phùng cũng gọi hai bên thầy cô giám thị ra, đi tra thời khóa biểu của lớp cô Liên để xem biết Văn Minh đang học ở đâu mà tới triệu gọi tới .

Một hồi tìm kiếm liền biết Văn Minh đang học ở phòng D6, theo đó thì bên thầy cô giám thị cũng liền đi.

"Tốt, mọi người ngồi thư giản một tí, đợi đến cậu sinh viên đó đến đây mọi người là xem đó mà làm thôi"

Thầy hiệu trưởng Phong căn dặn lại các thầy cô giảng viên trong phòng.

" Vâng, thầy hiệu trưởng". - hai bên thầy cô đáp lại.

..............................................................................

Quay trở lại với Văn Minh đang suy nghĩ là nên rep lại gì cho Phương Tình thì chợt thấy một số điện thoại gọi đến, nhìn tên hiện lên là cô Liên chủ nhiệm của hắn thì ngay lập bắt máy.

Cầm máy trên tay, Văn Minh vừa nghe còn chưa kịp hỏi cô gọi em làm gì thì đầu dây bên kia giọng cô Liên nói ra, có vẻ hơi gấp.

"Văn Minh, sáng này là em có đi học không ? "

" Có ạ, sao thế cô, có chuyện gì cần em à, em luôn sẵn sàng giúp cô nha hì hì "

" Cô hỏi thật, em phải trả lời kĩ, em có đánh nhau không"

Nghe đến vậy Văn Minh hơi sững một tí, này cô sao biết nhỉ ?

Tuy là vậy hắn vẫn ăn ngay nói thật:

" Là có a cô, em tối qua vừa đánh nhau thật, nhưng là......"

Còn chưa kịp nói xong câu thì Văn Minh liền thấy hai bên thầy cô giám thị tiến vào phòng học của hắn, hỏi lớp có Văn Minh ở đây không?

Văn Minh đang nói chuyện điện thoại liền nhíu mày lại, sau đó nói vào điện thoại bảo cô Liên đợi hắn một chút tí hắn sẽ gọi lại.

" Khoan đã Văn Minh, nghe cô một tí, chuyện...... tút tút tút....."

Đầu dây bên kia liền tiếng tắt điện thoại vang lên, làm đến cô Liên cũng lắc đầu không nói được lời nào.

Được rồi, cô cũng không giúp được nhiều nữa, chuyện còn lại em cố gắng tự vượt qua thôi Văn Minh.

Này nếu bị đuổi học thì cô ắt hẳn dù có mất cương vị cũng hẳn phải đòi lại công bằng cho em, dù là chưa biết em có bị oan hay không nhưng cô là tin vào ánh mắt của mình em là người tốt.

Cô Liên nghĩ vậy sau đó liền ngồi đợi kết quả của Văn Minh, thầm hy vọng hẳn là mọi chuyện không bết bát như cô nghĩ.

......................................................

" Văn Minh ", nhìn đến trước mặt người 2 bên giám thị hỏi.

" Dạ, vâng 2 thầy cô là có chuyện gì ạ?"

Văn Minh đáp lại.

" Được rồi, có chuyện là cần sự xác nhận của em, cảm phiền em theo thầy cô lên phòng giao ban để xác nhận" - Một bên thầy giám thị nói với Văn Minh.

Nghe đến Văn Minh có hơi bất ngờ, thầm nghĩ đây là có chuyện gì a?

Suy tính đến hắn mấy bữa giờ cũng không làm chuyện gì sai nha ? có việc gì mời hắn lên vậy nhỉ ?

Tuy là nghĩ vậy nhưng Văn Minh miệng vẫn đồng ý, người cũng thành thật theo thầy cô giám thị đi lên phòng giao ban.

Trong lúc đi hắn còn liên tục hỏi thầy cô giám thị lý do, nhưng hai người chính là nói đợi hắn lên phòng là liền biết, hai thầy cô cũng chỉ nghe lệnh làm việc chứ không biết rõ thông tin nhiều.

Làm đến Văn Minh tốt tò mò, lại xem đến cũng sắp tới phòng giao ban của thầy cô cũng không suy nghĩ nữa, tới rồi thì mọi chuyện tự rõ nho, nghĩ làm gì mệt não a..

Rồi cũng tới được phòng giao ban họp của thầy cô, Văn Minh từ ngoài liếc vào thấy ở trong đã ngồi đủ thầy cô, nội tâm cũng hơi hồi hộp, tự nhủ đông như vậy?

Hẳn là thầy cô của khoa mình đều ở hết đây đi, a sao không thấy cô Liên đâu nhỉ ? .

Chính đang đánh giá lấy xung quanh thì có tiếng thúc dục Văn Minh.

" Văn Minh, em tới rồi thì có thể vào đây, thầy có chuyện hỏi" - Tiếng thầy hiệu trưởng Phùng vang lên.

Bạn đang đọc Thảm Quá Rồi Ta Hệ Thống Điều Xuất Mã Rồi sáng tác bởi toiyeumaicon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi toiyeumaicon
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.