Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Là ai cho hiệu trưởng ngài quyền chức lớn đến vậy?

Tiểu thuyết gốc · 1607 chữ

"Phù......"- Tắt điện thoại lão Tâm thở phào, thầm nghĩ như này chắc là tên tiểu tử kia sẽ được chấp nhận rồi đi ?

Hy vọng tên nhóc đó cho ông đây một kinh hỉ, không lại uổng mất công ông đây xin cho nó !

Lão Tâm nghĩ nghĩ lại cười, nhanh chóng bước ra khỏi phòng vệ sinh.

Vừa ra khỏi phòng vệ sinh lão Tâm liền bảo Trung Dũng đi liên lạc với Văn Minh.

Trung Dũng nghe lão đại nói vậy thì một mặt tư thế biểu hiện oke, nhưng chính là mới quay đi liền bị lão Tâm tóm cổ áo kéo về.

" Ặc, gì vậy lão đại, túm cổ áo người ta làm gì nha,".... Trung Dũng ôm cổ kêu lên.

Lão Tâm mặt cười lên bảo Trung Dũng trước khi đi kêu tên nhóc kia thì chuẩn bị cho hắn một phần lễ gặp mặt trước.

" Này, Tiểu Dũng ngươi về chuẩn bị cho ta một tấm cờ hiệu thanh niên tốt với một bản giấy khen xả thân vì nghĩa, cùng xin ít ngân quỹ làm tiền thưởng để đưa tên nhóc Văn Minh đó"

" À nhớ báo lại cho bên trường tên nhóc Văn Minh đó đang học luôn, để cho cu cậu cảm kích chúng ta hơn một chút"

Lão Tâm vuốt vuốt cằm nói ra.

" Được lão đại, một chiêu này hay, vừa có thể tăng thiện cảm cho tên tiểu tử đó, còn có thể nhân cơ hội một đợt tuyên truyền cho bên cảnh sát chúng ta vừa cho tên nhóc Văn Minh đó"

" Một mũi tên trúng 3 con chim nha " - Trung Dũng một bên gật gù công nhận.

Sau đó thì Trung Dũng liền quay về trụ sở công an để chuẩn bị.

Mấy việc này hắn xử lý phải gọi là thông thạo, tốt nhất làm nhanh cho lão đại đỡ phàn nàn .

Trung Dũng thầm nghĩ.

"Tên nhóc này học trường nào nhỉ, a đúng rồi trường Đại Học Công Phạm ." *

*( ở đây tác đổi tên trường học của Văn Minh thành trường Công Phạm, nhằm tránh bị trùng tên với bên ngoài, dẫn tới một vài vấn đề báo cáo không đáng có, thành thật xin lỗi quý độc giả).

.....................................

Sau một khoảng thời gian ngắn sau đó

" Được, đã xong, giờ báo lại lão đại rồi đi thôi"

Trung Dũng nhanh chóng gọi báo lại bên lão Tâm, được lão Tâm chỉ thị đi làm mấy việc tiếp theo,

Trung Dũng cũng hiểu được nên làm gì, liền một bên kéo thêm một người nữ cảnh sát đi theo mình.

" Như Linh, rảnh không, đi với mình qua bên trường này một tí làm ít việc"

Gọi Như Linh nữ cảnh sát nghe đến vậy liền quay đầu lại đồng ý.

" Hà, chuyện gì nha đồng chí Dũng , mà thôi cũng được, dù sao ở trong phòng mãi cũng khá bí, đi ra ngoài thư giãn tí cũng được"

Nói đoạn Như Linh liền cùng Trung Dũng đi khỏi trụ sở để mà tiến tới nơi hai người cần đến.

...................................

Nhìn tới trước trường Công phạm 1, lại xem thời gian trên đồng hồ là khoảng tầm 14h.

Trung Dũng là thầm nghĩ hẳn cũng không phải sớm quá, liền cùng bên cạnh cảnh sát Linh tiến vào trường.

Hai người sau một hồi tìm hỏi thì cũng biết được phòng hiệu trưởng ở đâu,cũng liền đi tới phòng hiệu trưởng trường.

Trung Dũng liền lấy tay gõ cửa phòng hỏi:

"Xin hỏi có hiệu trưởng Lê Đình Phùng ở đây không."

Đang ngồi ngâm nga trong phòng hiệu trưởng Phùng thấy có tiếng gõ cửa, hai mắt nhíu lại khó chịu, nhưng vẫn là bảo:

" Có, ai ở ngoài đấy cứ vào đi, cửa là không khóa"

Vừa nói xong thì hai người Trung Dũng liền vào.

Nhìn tới hai người mặc cảnh phục, hiệu trưởng Phùng cũng thất kinh, nhanh chóng thu hồi biểu cảm, một mặt nghiêm túc đứng lên tiếp chuyện hai người Trung Dũng.

Nội tâm là thầm nghĩ có chuyện gì mà cảnh sát lại tới đây? hẳn không phải hiệu trưởng hắn làm gì sai đi ?.

Chính đang suy nghĩ hiệu trưởng Phùng thì đang đứng trước Trung Dũng mở miệng nóichúc mừng.

" Chúc mừng hiệu trưởng Phùng nha"

Làm nghe đến một mặt điều không hiểu hiệu trưởng Phùng hỏi lại:

" Đây là ..."

Không đợi hiệu trưởng Phùng hỏi thêm thì liền Trung Dũng giải thích hết.

Qua một hồi nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, hiệu trưởng Phùng là hiểu hết chuyện cùng nguyên do mà bên cảnh sát tới đây, ra là để khen thưởng sinh viên trường hắn đâu, làm đến hiệu trưởng hắn một trận sợ bóng sợ gió.

Liền hiểu mọi chuyện thì Phùng hiệu trưởng cũng thoải mái lên hẳn, giao tiếp cũng tự nhiên hơn.

Trung Dũng cười nói:

" Sinh viên trường của thầy Phùng thật tài giỏi nha, giúp người bị áp bực, xả thân vì nghĩa, này thật sự đáng khen ngợi đâu"

" Bên cảnh sát chúng tôi ai cũng cảm thấy bây giờ còn sinh viên vậy là tốt cho công cuộc đào tạo người của quý trường a"

Nghe đến một bên Phùng hiệu trưởng điều cảm thấy gió xuân thổi vào mặt, tốt hương lại thoải mái, miệng đều nhanh không kìm được cười nói:

" Đâu có, đâu có, đều là tự thân sinh viên đó chứ nhà trường chúng tôi chỉ là định hướng cho em ấy đi đúng thôi".

Lại cười nói một hồi, Phùng hiệu trưởng mới nhớ ra chưa hỏi tên sinh viên đó, miệng liền tiếp lời hỏi lại:

" A quên mất, nói chuyện nãy giờ nhưng không hỏi tên sinh viên đó, này sinh viên xả thân vì nghĩa đó tên là gì vậy cánh sát Dũng a".

" Hà, xin lỗi hiệu trưởng là bên cảnh sát tôi quên mất, cậu sinh viên đó tên Văn Minh, hẳn là Dương Văn Minh ".

Liền đang vui vẻ hỏi tên hiệu trưởng Phùng nghe xong mặt liền biến sắc:

" Văn ... Minh..... Dương .. Văn Minh"...Hiệu trưởng Phùng không nhịn được mà nói lắp.

" Này sinh viên tên xả thân vì nghĩa đó tên Dương Văn Minh???"- Hiệu trưởng vẫn chưa thể tin được hỏi lại một bên cảnh sát Dũng.

" Là đúng a hiệu trưởng, có chuyện gì không ? " - Trung Dũng thấy khó hiểu hỏi lại.

" A, không, không có gì..."

Nhìn đến hiệu trưởng vẻ hơi khác lạ nhưng Trung Dũng cũng không để ý mấy, cười nói lên:

" Vậy làm phiền hiệu trưởng gọi bên sinh viên Văn Minh đó lên nhận quà thưởng biểu dương, à tên nhóc này còn được phó phòng chúng tôi coi trọng đấy haha ".

Chính là cười nói xong Trung Dũng một hồi vẫn không thấy hiệu trưởng Phùng gọi Văn Minh lên, liền thấy lạ hỏi hiệu trưởng Phùng sao chưa gọi Văn Minh lên.

"A , cảnh sát Dũng, cái này ... cái này nói sao nhỉ... cài này sinh viên..."

Nghe đến Trung Dũng nói vậy mặt hiệu trưởng Phùng điều trở nên lúng túng, đến nói năng điều mất tự nhiên.

Trung Dũng nhìn đến biểu hiệu của thầy Phùng, liền nhíu máy lại, đoán được hẳn là có chuyện gì rồi, liền gặng hỏi hiệu trưởng.

Sau một hồi nghe hiệu trưởng nói lại nội dung, Trung Dũng mặt cũng liền từ từ lạnh dần, ngữ khí khi nói chuyện đều biến sắc bén.

" Hành hung người dân thường? "

" Không cho sinh viên cơ hội giải thích ?"

" Còn thôi học vô thời hạn ? "

Nói đến đó liền Trung Dũng cũng không nhịn được lắc đầu mà bực mình cười lạnh.

Thở ra, Trung Dũng nhìn đến hiệu trưởng Phùng nói:

" Tốt a, hiệu trưởng Phùng, tuy ngài lớn tuổi hơn hai người cảnh sát tôi thật nhưng xin phép cho chúng tôi nói thẳng"

" Ai cho ngài quyền lớn đến vậy? Chưa tìm hiểu thông tin đã ép đến sinh viên? "

" Thân là hiệu trưởng nhưng nhìn đến tin nhắn gửi tới việc đầu tiên không phải là xác định tính thật giả mà chỉ tìm cách chối bỏ trách nhiệm của bản thân, của trường ?

" Này là sơ tâm mà một người giáo viên nên có ? "

" Còn họp bàn cho thôi học vô thời hạn, hiệu trưởng ngài cũng tốt lớn quyền hạn thật, nhìn đến hai bên cảnh sát chúng tôi đều cảm thấy tốt lớn quyền chức đây."

Trung Dũng nói một tràng ra chỉ trích đến hiệu trường Phùng, làm lắng nghe hết hiệu trưởng Phùng cả người đều hổ thẹn, lúng túng.

Khí trời là mát mẻ nhưng sau áo của hiệu trưởng Phùng đều nhanh ướt đẫm mồ hôi.

" Không phải a, cảnh sát Dũng, mọi chuyện là hiểu nhầm a.... a đúng là hiểu nhầm" - Hiệu trưởng Phùng cố giải thích đến nói năng điều lộn xộn.

" Tốt, hiệu trưởng, lần sau gặp lại, ngài tự lo mọi chuyện đi, cảm ơn vì đã tiếp khách"

" Về thôi cảnh sát Linh, nhìn đến hôm nay thế đủ rồi."

" Được rồi, đồng chí Dũng"

Nói xong cả hai người liền đi khỏi phòng chỉ để lại hiệu trưởng Phùng còn một mặt đau khổ ngồi đấy.

Bạn đang đọc Thảm Quá Rồi Ta Hệ Thống Điều Xuất Mã Rồi sáng tác bởi toiyeumaicon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi toiyeumaicon
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.