Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh kiếm và kí ức

Tiểu thuyết gốc · 2035 chữ

Bạo chương ! Bạo chương ! Tôi bạo chương đây mọi người :))

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

ôi bước ra thau nước, rửa mặt cho tỉnh ngủ. Cùng lúc, ông Dần luyện công xong đi ngang qua. Thấy ông, tôi hỏi :

- Thầy Dần ơi, quanh nhà ta có kết giới không ?

Nghe thấy vậy, ông Dần liền trả lời :

- Không có thì lúc này ta đắp chiếu rồi tiểu tử à.

- Cũng phải nhỉ.....😅

Rồi ông già lại chắp tay ra sau lưng bước tiếp, chợt trong đầu tôi lại hiện ra giấc mơ hôm qua, buột miệng tôi nói:” Nhà này có kiếm ai ?”

Ông Dần quay lại nhìn tôi với một ánh mắt lạ thường, rồi nói :

- Muốn xem kiếm à ?

- Ơ...

- Đi theo ta.

Tôi liền bước sau lão, già rồi mà tai lão thính thế ? Đến cái nhà kho sau gian nhà chính. Ông Dần đưa tay lên :

- Kết giới ! Hủy !

Rồi sau đó thản nhiên mở cửa bước vào trong. Ông lão làm vậy để làm gì, như đoán được ta tôi lão vừa tra chìa khoá vừa nói :

- Trong này toàn pháp khí cả, nếu không đặt một cái kết giới thì sẽ bị trộm hết đấy.

- Vâng ! - Tôi đáp.

Trong nhà kho khác hẳn với bên ngoài. Bên ngoài cũ kĩ bao nhiêu thì bên trong lại sáng màu sơn và ngăn nắp, sạch sẽ bất nhiêu.

Các dụng cụ được sắp xếp gọn gẽ, cái gì ra cái ấy. Từ từ ông lão tiến đêm một cái hòm. Mở cái hòm ấy ra, ngay trong đó một cây trường kiếm có vỏ phủ một lớp mạ vàng. Từ cây kiếm tỏa ra một luồng khí lớn không thể tưởng tượng được. Ông lão nói :

- Đây, thanh kiếm này là một bảo kiếm được sử dụng bởi vị anh hùng rất nổi tiếng, trải qua bao nhiêu người cuối cùng nó lại vào tay ta.

“Trời ! Lão nói cứ như mấy ông NPC trước khi trao vũ khí cho nhân vật chính vậy, làm mình nhớ thời thơ ấu quá :)” Tôi nghĩ thầm.

- Này ! Xem thì xem đi cáo kiếm này tự chọn chủ đấy, nó chọn mi thì không phải lỗi của ta đâu. - Ông Dần đưa cái kiếm vào tay tôi và nói.

- Trời má ! Thầy Dần ! Thầy spoil trước nội dung truyện à !

- Spoil là nghề của ta mà, ahihi !

- :v

“ Chú thích : Trường kiếm : Một loại kiếm dài hạng trung, được sử dụng phổ biến bởi các kị sĩ Châu Âu trong thời phong kiến. Kiếm thường dài từ 1,1 tới 1,3m. Kiếm có hai lưỡi phù hợp cho việc chiến đấu khi bị vây hãm. Lưỡi kiếm dày từ 2 tới 3cm. Kiếm của main cũng tương tự chỉ khác là trang trí đẹp hơn mà thôi”

Vừa nắm lấy cây kiếm tôi chợt gục xuống, ngực bắt đầu đau nhói. Tôi lúc đó cảm thấy một cảm giấc khó thở tới mức muốn chết luôn đấy ! Một tia sáng xoẹt qua, mắt tôi nhắm lại rồi lại mở ra. Khung cảnh này,..... khung cảnh trước mắt tôi là một làng quê với ruộng lúa mì, khung cảnh thật bình dị. Nhưng tôi không thể điều khiển cơ thể mình. Tôi đang xem kí ức của ai đó.

( Tôi là “tôi” chứ không phải là tôi, từ bây giờ tôi sẽ chỉ nhân vật trong đoạn kia ức mà main đang nhìn thấy, khi hết đoạn kí ức này tôi sẽ lại là cách xưng hợp của main)

Đang đứng nhìn khung cảnh yên bình thì chợt từ đằng sau tôi một bàn tay bịt lấy hai mắt của tôi.

- Ai đấy ?

- Anh biết là ai mà. - Một giọng nói quen thuộc vang lên.

- Giọng nói này.... Emilia à ?

- Đúng rồi đó. Hì hì.

Cô ấy bỏ bàn tay ra tôi quay lại đằng sau, đứng là Emilia rồi.

- Thật là ! Giờ nào rồi mà em còn đùa như vậy.

- Vợ chồng đùa nhau là sai ư ? Hứ... - Cô ấy phồng má lên.

- Giận rồi à ?

- Em không giận.

- Thế là có giận đấy. Gọi như thế cũng được những đằng nào hai tháng nữa ta mới kết hôn mà.

- Thế tức bao là nay cho gọi rồi hả ?

- Thật là...... có cô công chứa nào như em không vậy ?

- Có đó.... là vợ của anh đấy. Giờ ta đi chứ ?

Đứng là trốn tránh câu hỏi, kệ thôi đón là Emilia mà. Tôi bước theo sau cô ấy. Thật không thể yên với nhé cô gián này được.

( Đoạn kí ức kết thúc tại đây, ngọt không mấy chế đọc thân ?)

Tôi bừng tỉnh, nhìn lại xung quanh. Mọi thứ trở về bình nhé thường rồi, thứ tôi vừa thấy trong đoạn kia ức kia quả là quá bất ngờ. Người trong đó không ai khác chính là tôi và cô ấy. Chỉ khác tôi lúc đó có mắt màu xanh dương mà thôi. Đang tần ngần suy nghĩ về đoạn kí ức kia. Chợt một đống nước ụp xuống mặt tôi.

- Ớ cái gì vậy. Thằng nào mất dậy vậy ? Đang suy nghĩ mà lại.

- Tỉnh chưa tiểu tử thối ? - Ông Dần ngước mặt xuống chỗ tôi hỏi.

- Thầy Dần ? Sao Thầy ở đây.

- Vẫn chưa tỉnh à ? Thôi lấy thêm mấy chậu nước đá nữa vây.

- Ối thầy ơi con tỉnh rồi !

- Tưởng mi không tỉnh ta lại định.....

Tôi định thần lại nhìn xung quanh, mọi thứ vẫn thế chỉ có một thứ duy nhất là khác lạ. Cái kiếm đâu rồi.

- Thầy Dần sword-chan đâu rồi. ( Sword-chan.... là cái kiếm đó)

- Xem nhiều phim Nhật quá ảo tưởng à. Cái kiếm đón giờ nhận mi làm chủ rồi. Nhìn bên hông đi.

Tôi quay ra nhìn đừng thật cái kiếm đã treo bên hông tôi từ lúc nào, đã thế còn có cái đai đeo kiếm trông như Kamen Raider ý, ngầu quá.

- Nhìn con ngầu không thầy ?

- Ờ những vẫn không ngầu bằng về ta hồi trẻ.

Tôi lặng luôn, mấy ông già đúng là hay nói về hồn trẻ của mình thật. Tôi bèn rút cây kiếm ra, xem nó sắc cỡ nào. Nhưng cố rút mấy cũng không ra được. Tôi quay lại hỏi thầy Dần :

- Sao không rút ra được vậy thầy ?

Thì ổng liền bay lên dần dần tan biến.

- Ối thầy Dần ơi ! Con đã bảo thầy không spoil nội dung trước rồi mà ! Ở lại đi thầy ơi.

- Spoil cái gì ! Ta chỉ làm việc của mình thôi. Giờ cây kiếm là của con ta đi nhé.

- Đừng đi thầy ơi ! Chỉ cho con cách rút kiếm ra khỏi vỏ cái thầy ơi ! - Chưa bao giờ tôi lại thường tiếc cho một người mới gặp như vậy.

- Bye ! Bye ! See you again. - Thầy Dần nói rồi biến mất hẳn.

Tôi chỉ kịp kêu thêm mấy tiếng “Thầy Dần ơi..” thì liền nhé bị đập cho một phát đau điếng vào đầu.

- Cái gì đấy ?

Tôi bừng tỉnh hoá ra từ nãy giờ tôi vẫn nằm trên giường, đứng ngay canh giường là thầy Dần tay lăm lăm cái thước gỗ.

- Ngủ giờ này chưa dậy đã thế còn kêu tên ta nữa. Làng xóm người ta hiểu nhầm cho thì bỏ mẹ.

- Có cái gì bình tĩnh con nói mớ thôi mà.

- Hừ.., còn không dậy muốn ăn thêm gậy à ? Mọi người dậy từ lâu rồi. ( Nghe giống mẹ tôi khi gọi tôi dậy quá - tác giả)

- Vâng vâng con dậy ngay.

Tôi ngồi dậy, gấp chăn, dọn màn. Quả là ngủ nhờ nhà người ta mà còn ngủ không màng giờ giấc nữa, mất mặt quá.

Đi ra sân Phương, Mạnh, Mộc Lan đang tập thể dục tất nhiên là trừ thằng Dân vì nó đang hợp tắc với các cán bộ rồi :). Tôi cất tiếng chào :

- Chào buổi sáng mọi người.

- Chào buổi sáng anh Vanh, ngủ ngon ch......

- Sao đang nói mà dừng lại vậy Mạnh ? - Tôi hỏi.

Mọi người đều đừng lại nhìn tôi với ánh mắt kì lạ, cả thầy Dần đằng sau cũng vậy.

- Mặt tôi dính gì Mộc Lan ? - Tôi quay ra hỏi Mộc Lan.

- Bên hông cậu....

- Hả ?

Tôi quay xuống. Cái kiếm màn tôi thấy đã nằm ngay ngắn ở cái bao đựng kiếm bên hông tôi. Cái giấc mơ đó không phải là mơ rồi.

- Thật luôn ! Anh Vanh trộm kiếm ở đâu vậy rút em với.

- Trộm cái đầu mày í Phương. Anh mày nhận được cái kiếm này.

Đang nói thì thầy Dần chợt kêu tôi :

- Tiểu tử thối vào đây nói chuyện.

Tôi đi vào bàn ngồi cùng ông lão, đằng sau ba người ngoài sân cũng theo vào. Đợi mọi người đông đủ, ông lão nói :” Kể đi nhóc, sao mi có cái kiếm này ?”

Tôi bèn kể lại hết mọi chuyện cho bốn người họ nghe. Nghe xong ông lão chốt lại một câu :

- Vậy mi là một tinh linh khiển sư rồi ! Để ta gọi điện cho Cục tâm linh miền Bắc đã.

Nghe lời ông lão nói xong mọi người liền không giấu được sự bất ngờ và trầm trồ. Duy chỉ có tôi là không hiểu cái gì. Somebody giải thích hộ me cái !

Sáu tiếng trước,... mười hai giờ đêm một khu vực không cách xa cái bụi chuối ở chương 8. Hai bóng đen đang thì thầm với nhau.

- Thấy chưa rõ ràng là khu này nhé !

- Ừ linh lực mạnh quá ai đã tỏa ra nó vậy ?

- Ngu thế Đức ! Quện nhiệm vụ cục tâm linh miền Bắc giao cho ta là tìm hiểu chuyện này à ?

- Ờ tao quên mất.

- Theo dõi tiếp đê tao đi tiểu.

- Ok con dê.

Người đồng nghiệp đi tiểu để lại Đức Dog trơ vơ trong cái xe ô tô. Một lát sau, anh đồng nghiệp chạy lại vừa chạy vừa kéo khoá quần, mặt tỏ ra hoảng hốt lắm, miệng lắp bắp :

- Ma ma chạy đi Dog ơi !

- Xì dăm ba con ma mà đội phản ứng nhanh linh dị như tao và mày mà sợ á ? Lôi AK đạn bùa ra bắn bỏng mẹ nó đi. - Dog thò đầu ra khỏi cửa xe nói.

- Đậu xanh mày chạy đê !

Đức nghê xong lời anh bạn liền nhìn ra xa hàng trăm cái oan hồn đang rượt thằng đong nghiệp của mình, Đức nghĩ :” Bỏ mẹ tối rồi gáy sớm rồi, sao lúc *éo nào cũng vậy ?”

- Chạy nhanh lên thằng kia ! - Dog hét.

Anh đồng nghiệp vừa chạy vào trong xe thì liền đóng sập cửa xe lại. Hai thằng phóng xe chạy như ma đuổi, mà ma đuổi thật mà :).

- Tao lái đây, ngó ra bắn bớt bọn nó đi để chạy !

Anh đồng nghiệp ngó ra khởi cửa kính của xe sấy hết cả băng đạn vào lũ ma mà tụi nó không ngớt. Rồi tiếng cạch... cạch vang lên.

- Bỏ mẹ hết đạn rồi. - Anh đồng nghiệp thất thần nói.

Cùng lúc thì một con ma bám cái lốp xe. Bụp.... con ma cào nổ nốp xe.

- Cái gì lốp xe làm bằng chất liệu chống ma rồi mà sao nổ được ! Đậu xanh Mr.Núi lại đưa hàng dỏm rồi ! Giữ chắc vào Vinh ơi ! - Dog nói trong hoảng loạn.

Rồi cái xe không kiểm soát được đâm cái rầm vào cột điện, Đức và Vinh bất tỉnh. Lúc này lũ ma đã vây quanh họ......

To be continued...

Lời kết : Trung thu buồn quá mãi không tình được cách tải ảnh bìa thôi để tạm cái ảnh tự chụp vậy. Truyện hay chứ cách vị đón độc chương mới nha.

Bảo mấy ông cho xin cái ảnh bìa mà không cho

Bạn đang đọc Linh Sĩ Hà Thành sáng tác bởi MCD-Tigar
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MCD-Tigar
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.