Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con đường của hắn, ta sẽ tiếp tục đi thay hắn (2)

Phiên bản Dịch · 1081 chữ

Trong phút chốc, toàn bộ di tích lại im lặng, nhưng chỉ thời gian một giât, phía dưới giống như nổ tung, vô số người mở miệng khuyên can... .

Giờ phút này, dưới sự nổi bật của tinh quang, Trần Thư càng lúc càng xa cũng như lão gia tử lúc trước...

Trong nháy mắt, vô số người trào nước mắt, đã ý thức được cái gì, bọn họ bắt đầu hò hét đến khàn giọng, nhưng ánh mắt Trần Thư kiên định không có dao động, chỉ trong chớp mắt đã biến mất trong Tinh Không Di Tích... .

- Đứa nhỏ...

Lúc này, trong nhà Trần Thư mẫu thân đang khóc nức nở, cả người giống như hít thở không thông.

Phụ thân ôm chặt mẫu thân, mắt cũng đỏ bừng miệng nỉ non nói:

- Hắn là tự hào của chúng ta, vẫn luôn là vậy...

Nam Giang Nhị TRung, học sinh toàn trường tập hợp lại một chỗ, trong lòng bọn họ tràn ngập rung động, nhìn hướng Trần Thư rời khỏi kinh ngạc không nói gì.

- Hắn tên Trần Thư, là học sinh Nhị Trung, cũng là học trò của Thẩm Vô Song ta... .

Thẩm Vô Song đứng trước đám người vẻ mặt tang thương lẩm bẩm nói, trong mắt cũng ẩn hiện nước mắt...

Hoa Hạ Học Phủ, hai người Tần Thiên cùng Liễu Phong đầy vẻ trầm trọng trong mắt.

- Có lẽ, ta không nên dạy hắn...

Liễu Phong tựa đầu nhìn về một bên, chỉ cảm thấy cả lồng ngực đều bị bi thương chiếm giữ, đã có chút hô hấp không thông.

Đối với hắn mà nói, Trần Thư không chỉ đơn giản là đệ tử của hắn, còn là đứa nhỏ của hắn...

- Ngươi không dạy hắn, cũng sẽ có Liễu Phong thứ hai...

Tần Thiên một bên hít sâu một hơi, nói:

- Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, đậy là con đường của hắn...

Quật khởi nhân tộc ắt phải gánh trách nhiệm của nhân tộc trên lưng...

Trên thành phố Nam Giang, đám người A Lương đứng chung một chỗ, nhìn Trần Thư rời đi trong mắt cũng đầy đau thương.

- Trần Bì hắn... .

Lão Tạ giống như muốn nói cái gì, nhưng lại bị kẹt ở yết hầu.

Mọi người vẫn duy trì yên lặng, trong lòng giống như bị nghẹn khí, làm người ta muốn nổ tung.

Bọn họ đã liều mạng mà trưởng thành nhưng cuối cùng vẫn không đuổi kịp bóng dáng của Trần Thư, thậm chí ngay cả trợ giúp một chút cũng không làm được.

Lúc này, Đại Lực nhìn Phương Tư một bên, an ủi nói:

- Phương Tư tỷ...

Ánh mắt mọi người cũng nhìn lại, trong bọn họ chỉ có Phương Tư có vẻ bình tĩnh, giống như không có một chút dao động, nhưng hai tay của nàng đã nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay rơi từng giọt máu đỏ tươi, người nhìn thấy mà giật mình... .

Nhìn một màn như vậy, mọi người vô cùng lo lắng, bản năng muốn nói gì đó nhưng phát hiện tất cả lời nói đều quá cứng nhắc...

- Ngươi nói tương lai tốt đẹp là không có như vậy sao... .

Tiếng Phương Tư khàn khàn, giống như đang tự nói mà giống như đang chất vấn Trần Thư đã rời đi.

- Tỷ...

Nước mắt Đại Lực bất giác chảy xuống, thật sự không đành lòng nhìn bộ dáng Phương Tư như vậy. Người khác muốn nói lại thôi chỉ có thể ở một bên nhìn, thật sự là không biết mở miệng thế nào.

Thời gian dần trôi đi, vẻ mặt Phương Tư càng bình tĩnh hơn, không có nói thêm câu nào thậm chí cả người có chút lạnh lùng.

Nàng không có tiếp tục đứng ở trên phố, xoay người một cái kiên quyết rời đi...

Nhất thười, mọi người đồng loạt ngăn lại, lo lắng đối phương sẽ làm ra việc ngốc ngếch.

- Tỷ, ngươi không nên nghĩ không thoáng...

A Lương vội vàng nói:

- Trần Thư hắn có Thời Không Lực, sinh vật có thể giết hắn còn chưa có sinh ra...

- Tối hôm qua hắn đã tìm ta chào tạm biệt, hắn sẽ không quay lại...

Ánh mắt Phương Tư bình tĩnh, khàn khàn nói:

- Con đường của hắn, ta sẽ tiếp tục đi thay hắn, luôn luôn đi...

Nói xong, Phương Tư xoay người rời khỏi nơi đây...

Ánh mắt mọi người nhìn bóng dáng Phương Tư, trong mắt có không cam lòng cùng tự trách, có lẽ bọn họ có thể cường thịnh hơn một chút thì tốt rồi... .

Hiện giờ, bên trong di tích tuỳ ý có thể thấy được mọi người đang ôm đầu khóc rống, một hơi thở áp lực bi tráng bao phủ trong không khí.

Trận chiến cuối cùng của lão gia tử cùng hung thú, bọn họ thậm chí còn không có cơ hội nhìn thấy cho nên cảm xúc cũng không quá mãnh liệt.

Mà hiện tại, bọn họ trơ mắt nhìn Trần Thư rời đi, loại cảm giác bất lực này quá thống khổ...

Nhân tộc hiện giờ vẫn là quá yếu, yếu đến mức cần dựa vào một người để chống đỡ cả chủng tộc...

- Tiểu tử, là ta nhìn nhầm ngươi...

Tinh linh nhìn thân ảnh Trần Thư rời đi, lẩm bẩm nói. Giờ phút này nó vậy mà tình nguyện bản thân không có nhìn nhầm, hy vọng Trần Thư có thể vứt bỏ nhân tộc rời đi...

...

Trần Thư lúc này đã đi tới trên Lam Tinh, đôi mắt hắn thâm thuý, dừng lại trên không trung quay đầu nhìn mọi người trong di tích một cái...

Đến hiện giờ, hắn phát hiện bản thân không có sợ hãi như trong tưởng tượng, chỉ có không bỏ cùng tiếc nuối thật sâu...

Ngay sau đó, trong mắt hắn hiện lên kiên định, thuấn di một cái trực tiếp đi tới trung tâm Cổ Ngự Đại Lục cũng chính là bên trong lãnh địa của Giới Long.

- Hả?

Hung thú đang đợi gì đó đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Trần Thư trên không.

- Tiểu tử, ngươi đã đến rồi...

Vẻ mặt Giới Long lạnh lùng, nhưng khoé miệng có một mạt tươi cười. Đối phương lại chủ động xuất hiện hiển nhiên đã có đáp án...

Bạn đang đọc Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội (Dịch) của Tam Phong 11
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vô_Tà_Team
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.