Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giới hạn cuối cùng của Tu đạo! (2)

Phiên bản Dịch · 1093 chữ

Cũng vào lúc này, dưới một luồng sức mạnh kỳ quái, thân thể Giới Long Hoàng đang bị thiêu đốt đột nhiên im lặng dừng lại...

Thú Tổ Chi Tử cao cao tại thượng đã hoàn toàn bị tiêu diệt tại nơi này!

- Thân thể của ngươi vẫn còn tác dụng, cũng không thể tùy tiện bị tiêu hủy…

Giờ phút này, một giọng nói nhàn nhạt vang vọng trong thiên địa, phảng phất như đến từ đến từ thiên ngoại.

Trong chớp mắt.

Chỉ thấy trên thiên khung, một thân thể cưỡi một Chiến Mã, chậm rãi giáng lâm xuống...

- Hả?

Trần Thư ngẩn người, sau đó thản nhiên nói.

- Thiên Kỵ Sĩ? Cuối cũng ngươi đã đến!

- Xem ra ngươi không có chút bất ngờ nào?

Thiên Kỵ Sĩ cười khẽ một tiếng, nói.

- Ngươi nói như vậy, chỉnh ta ra sân, lại không có chút hấp dẫn nào cả.

Hai người trò chuyện với nhau, giống như bằng hữu đã nhiều năm chưa gặp mặt, đương nhiên là có một không khí hài hòa…

- Ngươi không bất ngờ nhưng ta lại là người bất ngờ.

Thiên Kỵ Sĩ lắc đầu, thản nhiên nói.

- Lúc trước ngươi thiêu đốt sinh mệnh, vậy mà lại không hề chết, hơn nữa còn có được thực lực như hôm nay, khí vận của ngươi không phải quá nghịch thiên sao?

- Nói đến khí vận, ta còn kém xa ngươi.

Thân thể Trần Thư xuất hiện trên vai Tinh Thần, bình tĩnh nói.

- Thi thể Thú Tổ vậy mà lại bị ngươi nhặt được, có phải có chút nghích thiên không?!

Trong chốc lát, giọng điệu của Trần Thư khiến người ta kinh ngạc, phảng phất như ném ra một viên cự thạch kinh thiên, trào dâng như một gợn sóng lớn.

- Hả?!

Thiên Kỵ Sĩ ngẩn người, hai mắt nhắm lại nói.

- Làm sao ngươi biết?!

Thiên Kỵ Sĩ có thể lấy được thân thể Truyện Kỳ, hoành hành trong tinh không, đương nhiên bởi vì khí tức Thú Tổ, có thể bức lui đám sinh vật tinh không thần bí kia.

- Ta cũng vừa mới cẩn thận suy nghĩ.

Trần Thư thản nhiên nói.

- Lão gia tử báo cho ta, thân thể Thú Tổ lúc trước đã Thương Hải vô tận nhưng bá chỉ Thương Hải là Sa Hoàng lại không có chút thay đổi nào.

- Ta đương nhiên nghĩ đến Tử Vong Tế Đàn cũng nằm trong Thương Hải...

Dựa theo vị trí phân bố của Cổ Ngự Đại Lục trước đây, Tử Vong Tế Đàn đúng là nằm trong Thương Hải...

- Đám Hung Hoàng kia bởi vì náo động cấm sương mù, thôn phệ huyết mạch Đại Hung, ta còn cho rằng đã đủ may mắn rồi.

Trần Thư lắc đầu, nói.

- Kết quả ngươi mẹ nó vậy mà lại nhặt được một thi thể Thú Tổ, ta cũng không biết nên hình dung như thế nào...

Trần Thư có thể nắm giữ sức mạnh cực hạn như ngày hôm nay là do Tinh Thần trợ giúp.

Mà Giới Long Hoàng thì là do trong cơ thể có huyết mạch thú tổ, cùng thiên phú kinh khủng của bản thân.

Nhưng Thiên Kỵ Sĩ chỉ là mổ Thú Hoàng cổ ngự niên đại bình thường, không có thiên phú, không có huyết mạch, lại có thể đạt tới loại cấp bậc này.

Trong thiên hạ, cũng chỉ có thi thể Thú Tổ.

- Chỉ có thể nói là bản hoàng xứng với nó!

Thiên Kỵ Sĩ bình tĩnh nói.

- Nếu là Hung Thú khác thôn phệ thi thể Thú Tổ, đã sớm bị bại lộ, bị bóp chết trong trứng nước.

Lời này cũng không phải là giả.

Nếu bị bại lộ, Hung Thú sẽ liều lĩnh thôn phệ nó.

Hơn nữa, lão gia tử lúc trước cũng không nhằm vào Hỗn Độn Cự Viên, mà là ưu tiên tiêu diệt Thiên Kỵ Sĩ.

- Chuyện này cũng đúng.

Trần Thư nhẹ gật đầu, trong mắt có một chút tán thưởng, nói.

- Việc tu luyện của ngươi, quả thật ngay cả ta cũng thấy mặc cảm...

Thiên Kỵ Sĩ thôn phệ huyết mạch Thú Tổ, nhưng lại vẫn luôn không ra mặt, hơn nữa còn giằng co cả ngàn năm, tưởng như đã đạt đến giới hạn cuối cùng của việc tu luyện…

- Thật ra ta cũng rất đồng ý với ngươi.

Thiên Kỵ Sĩ cười khẽ một tiếng, nói.

- Đáng tiếc, chúng ta lại ở hai phe khác nhau, trước sau cũng phải phân định sinh tử.

- Chuyện này là đương nhiên!

Trần Thư mỉm cười, nói.

- Nhưng mà ngay cả Giới Long Hoàng cũng không phải là đối thủ của ta, liệu ngươi… có làm được không?!

- Được hay không cũng không phải dựa vào miệng nói là được.

Thiên Kỵ Sĩ thản nhiên nói.

- Nếu ngươi đã tự tin như thế, vì sao lại không động thủ?!

- Nói thật, ta có chút không nỡ giết ngươi...

Trần Thư vẫn đứng sừng sững bất động như cũ, bình tĩnh nói.

- Nếu như chúng ta cùng một phe, có lẽ có thể trở thành tri kỷ...

- Thực ra ta cũng nghĩ như vậy…

Thiên Kỵ Sĩ trên mặt cảm khái, một bộ dáng hận không thể gặp nhau sớm hơn, cũng không hề tuỳ tiện động thủ.

- Hiện tại trên thế giới, chỉ sợ chỉ có ngươi mới có thể trở thành đối thủ của ta.

Trần Thư tiếp tục mở miệng nói.

- Thắng bại của chúng ta sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tồn vong của chủng tộc.

- Cuộc đại chiến cuối cùng này, nếu như trực tiếp đấu võ, có phải rất qua loa hay không?

- Có một chút...

Thiên Kỵ Sĩ nhẹ gật đầu, nói.

- Chi bằng trước tiên chúng ta nói chuyện phiếm ba ngày ba đêm, sau đó mới khai chiến, ngươi thấy như thế nào?!

- Được!

Trần Thư quả quyết đáp ứng.

Trong lúc nhất thời, cả hai cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau, dường như đã quên đi thời gian...

- Tình huống này là như thế nào vậy?!

Đám người A Lương đang nhìn cảnh tượng trên bầu trời, trong lúc nhất thời có chút choáng váng.

Cái này mẹ nó là lời kịch của hai ngươi sao?!

Đến lúc nào rồi, còn bày đặt diễn kịch nữa?!

Bạn đang đọc Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội (Dịch) của Tam Phong 11
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vô_Tà_Team
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.