Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 01 - Phần 02

Phiên bản Dịch · 2914 chữ

Thần rừng đã bắt đi Michaël, ở dọc bờ sông.

Con bé này bị điên thật rồi. Sao nó lại có thể sáng tác ra một câu chuyện như vậy chứ! Cô bé tì vào cánh tay tôi và thầm thì:

-Nhưng cháu biết ai là người đã giết chúng nó.

Sao cơ? Con bé này ở đâu ra? Bố con bé đâu rồi?

-Vì cháu đã nhìn thấy kẻ giết người. Cô vẫn còn nghe cháu đấy chứ?

Tôi giơ ngón trỏ. Nếu đó là sự thật? Không, thật kỳ quặc. Đây hẳn là một con bé xem tivi quá nhiều.

-Và từ đó đến nay, lúc nào cháu cũng thấy sợ. Thế là ở trường cháu học kém đi và mọi người cứ tưởng đó là do Renaud đã bị chết. Renaud là anh trai cháu, cô hiểu chứ?

Tôi giơ ngón trỏ. Cô bé này có một trí tưởng tượng thật bệnh hoạn.

-Cháu nhìn thấy hung thủ khi án mạng xảy đến với Renaud. Trong một căn lều nhỏ cuối vườn. Cô biết không, đó là những căn lều bằng vải có cửa sổ vải màu phía trên dành cho bọn trẻ con, lúc đó Renaud đang ở trong đó và…

-Virginie! (giọng một người đàn ông, trầm và ấm). Bố tìm con đã mười lăm phút rồi đấy. Bố đã bảo con phải đứng gần sạp báo cơ mà. Con bé không làm phiền cô chứ, thưa cô? Ồ, xin lỗi cô!

Mọi người đều xin lỗi tôi khi họ nhận ra tình trạng của tôi.

-Tạm biệt cô đi con, Virginie!

-Tạm biệt cô. Thứ bảy nào bố con cháu cũng đến đây đi chợ.

-Nào Virginie, thôi đủ rồi! Xin lỗi cô!

Một giọng nói còn trẻ, hơi lanh lảnh. Tôi hình dung ra một người đàn ông cao to với tóc ngắn, quần jean và áo polo hiệu Lacoste.

-Có chuyện gì à?

Tiếng của cô Yvette.

-Ồ không, không. Chỉ là Virginie đến nói chuyện với cô đây. Tôi hy vọng là nó không làm phiền cô ấy.

Trong tất cả những thứ làm phiền tôi thì đây chính là thứ phiền tôi nhất. Tiếng thầm thì của cô Yvette. Tôi hình dung ra câu chuyện mà cô có thể kể cho anh ta nghe. “Nào là một tai nạn kinh khủng, vân vân, rồi tàn tật, mù lòa, còn bị câm nữa, vân vân, nào là kinh khủng, nào là còn quá trẻ, chồng chưa cưới đã chết, đáng thường, không còn hy vọng gì, bác sĩ cũng phải bi quan, một cuộc đời thật bất công…”

Virginie thì thầm vào tai tôi:

-Nếu cô còn đến đây vào thứ bảy, cháu sẽ kể phần tiếp theo cho cô.

-Nào chúng ta đi thôi! Tạm biệt bà và cô đi con!

Tôi hình dung ra bố con bé đang kéo tay con bé lôi đi.

Cô Yvette đặt những chiếc túi nilon đựng đầy những vật nhọn lên đùi tôi rồi đẩy xe đưa tôi đi. Trên đường đi, cô nói chuyện với tôi như cô vẫn thường làm vậy mỗi khi cô cho tôi đi dạo. Cô đã có thói quen nói chuyện một mình rồi. Cô nói với ông Raybaud rằng theo ý cô thì tôi hiểu những điều cô nói với tôi. Thì đúng là như vậy. Còn ông Raybaud thì khuyên cô không nên quá ảo tưởng, và sau đó lại đi lướt thuyền buồm.

Trường hợp của tôi không làm ông ta bận tâm lắm. Bệnh quá nặng. Người duy nhất biểu lộ sự hy vọng là bác sĩ tâm lý học thần kinh của bệnh viện, giáo sư Combré. Ông là chuyên gia về phẫu thuật não. Ông sẽ khám lại cho tôi trong ba tháng nữa. Đôi khi tôi hy vọng là ông sẽ quyết định phẫn thuật một lần cuối cho tôi. Nhưng làm thế nào để có thể thuyết phục được ông ấy chứ? Cô Yvette vẫn nói một mình không ngừng.

-Tôi nghĩ rằng họ lại tăng giá của cá bơn lên rồi. Nếu mọi người mà con muốn ăn cá tươi thì chắc tất cả phải là triệu phú mất. Tôi biết là cô không quan tâm, nhưng cũng chẳng sao.

Tôi không hiểu sao cô Yvette gọi tôi là cô như thế. Cô luôn gọi bố mẹ tôi là “ông bà”, còn tôi thì là cô Elise. Nghe hơi kiểu cách một chút. Giờ thì cô đang nói về Virginie:

-Thật đúng là một con bé xinh xắn. Bố nó cũng vậy. Đúng là một anh chàng dễ mến. Những người như thế nhìn cái là biết ngay. Con bé ăn mặc ngay ngắn gọn gàng, sạch sẽ lịch sự. Còn bố nó trông rất thanh lịch, áo polo xanh nhạt, quần jean sạch sẽ, trông rất sành điệu. Cô thấy không? Đáng tiếc là cô chẳng thấy gì. Tôi biết là cô chẳng thấy thích thú gì, nhưng dù sao thì nó vẫn như thế. Ở một mình như vậy… à, có thể nói là bạn bè cô đã bỏ rơi cô. Đấy, cô đã nói với cô rồi đấy, thời nay người ta chỉ yêu quý cô khi cô còn có ích cho họ mà thôi.

Bạn bè của tôi… Tôi chưa bao giờ có nhiều bạn thân cả. Số bạn của tôi có thể đếm bằng đầu ngón tay mà thôi. Các bạn tôi đều không có ở đây: Frank và Julia thì sống ở Paris, Cyrill thì vừa bị chuyển công tác đến gần Grenoble, Isabelle và Luc thì sống ở Nice, gần nhà chú tôi. Từ khi yêu Benoît, hầu như tôi không còn gặp lại bọn họ nữa. Những người bạn của tôi mà phần lớn thời gian chúng tôi đi chơi cùng nhau thì đang ở Paris. Thời gian đầu bạn bè tôi còn gọi điện, nhưng từ khi Benoît chết, còn tôi trở thành tàn phế thì những cú điện thoại cứ xa dần. Tôi hiểu lắm chứ, bạn bè tôi cảm thấy phiền và họ muốn quên tôi đi.

-Có phải tôi đang nói đến Ajax Vitres không nhỉ? – đột nhiên cô Yvette tự hỏi.

Cô đang tính toán lại buổi đi chợ của mình. Tôi không nghe cô nữa. Tôi đang nghĩ đến câu chuyện mà con bé Virginie đã kể cho tôi nghe. Cứ nghĩ đến câu chuyện đó là tôi lại nhớ rất rõ về cậu bé Victor, con trai ông chủ buôn thuốc lá. Tất cả mọi người đều bàn tán về vụ án đó. Thằng bé bị bóp cổ gần một con kênh. Vụ đó xảy ra cách đây ít ra cũng được năm năm rồi. Còn vụ kia, vụ thằng bé có cái tên ghép, tôi nhớ rất rõ là tôi đã nói chuyện với Benoît về nó. Tôi nhớ là trường hợp này cũng bị bóp cổ. Cảnh sát đã nghi ngờ ông chú nhưng không có kết quả. Nhưng những câu chuyện kiểu này xảy ra quá thường xuyên đến nỗi rộ lên một thời gian người ta bàn tán về nó, rồi thời gian trôi đi và người ta cũng quên luôn. Thế còn cậu bé Michaël? Như thế thì chắc là một trường hợp mới xảy ra? Chẳng phải tôi đã nghe nhắc đến cái tê này tối qua ở bản tin trên tivi hay sao? Tôi cần phải nghe bản tin trên tivi tối nay mới được. Với điều kiên là cô Yvette để tôi lại trong phòng khách. Thỉnh thoảng, cô ấy cứ đưa tôi về phòng rồi để tôi lại đó như là để một đống đồ bẩn cần giặt cho đến tận bữa tối. Tôi coi như mình đang nghỉ ngơi vậy. Tôi còn đòi hỏi gì nữa. Cô bật radio hoặc bật nhạc cho tôi nghe. Cô cặm cụi lục lọi trong đống đĩa CD của tôi, vứt bỏ những dĩa nhạc mà theo cô là không hợp và nhồi nhét vào đầu tôi nhạc cổ điển hoặc nhạc valse chơi bằng kèn bễ. Tôi đã phải nghe đến hai trăm lần bản Riquita, bông hoa đẹp đảo Java và tôi thường mơ được bóp cổ Riquita và đun sôi nó lên.

Cô Yvette đã sắp xếp lại những thứ mua ở siêu thị. Cô để tôi ngồi trên ghế salon dưới ánh nắng. Trời bắt đầu nóng dần, cô Yvette mở toang cửa sổ. Tôi cảm thấy gió lướt trên trán mình và mùi hoa ở ngoài trời bay vào trong phòng. Tôi không thể phân biệt được mùi hương của chúng, nhưng tôi cảm nhận được, tôi hít thở hương mùa xuân qua mùi của các loài hoa, tôi đang ngấu nghiến cảm nhận ánh mặt trời.

Chuông cửa reo. Cô nhân viên mát xa tới. Lại một màn tra tấn nữa.

Vận may mỉm cười với tôi. Khi đang xoa bóp những bắp cơ căng cứng của tôi thì Catherine, cô nhân viên mát xa bỗng kêu lên với cô Yvette đang ở trong bếp:

-Bà nghe thấy không? Người ta đã tìm thấy thằng bé bị bóp cổ.

-Gì cơ? – cô Yvette vừa khóa vòi nước vừa trả lời.

-Thằng cu Michaël Massenet, ở La Verrière. Mẹ nó đã đến nhà tôi vì bị đau cổ. Bà ta bị một cú đập ở gáy năm ngoái. Họ vừa tìm thấy nó ở trong rừng. Bị bóp cổ.

Giọng của cô Yvette càng gần hơn. Tôi hình dung ra cô đang lau tay vào tạp dề bằng vải cotton ainhoa. Cô nói giọng đầy phẫn nộ:

-Thời buổi gì vậy! Nó bao nhiêu tuổi rồi?

-Nó mới tám tuổi. Một thằng bé xinh đẹp tóc xoăn. Tôi vừa mới nghe vụ đó ở bản tin lúc ba giờ. Xác của nó được một ông đánh cá tìm thấy gần bờ sông. Ông này đang quay trở lại xe của mình vào giữa trưa thì phát hiện ra nó. Nó bị chết ít ra cách đây hai mươi bốn giờ rồi. Bà có tưởng tượng được cú sốc mà nó phải chịu đựng không? Tôi mà có con nhỏ thì không bao giờ tôi để chúng ra đường vào lúc này đâu. Bà có để ý thấy đây là vụ thứ tư trong vòng năm năm không?

-Vụ thứ tư rồi cơ à?

-Đúng thế đấy! Hồi đầu cảnh sát không tìm hiểu cặn kẽ, nhưng mà bây giờ thì…

-Họ đã có manh mối hay dấu vết gì đó chưa? – cô Yvette cắt ngang. Cô rất thích đọc truyện trinh thám.

Cô Catherine cao to hẳn là đang bĩu môi:

-Bà nghĩ thế à? Họ vẫn đang chật vật lắm, như cô ấy đây này. – Cô ta nói thêm và véo vào bắp chân tôi.

Cô Yvette hẳn là phải có thái độ chê bai vì cô Catherine vội nói lại ngay:

-Dù sao đi chăng nữa thì cô ấy cũng rất tiến bộ đây này. Thật tuyệt vời.

Cô Yvette không để cho Catherine nghỉ tay:

-Nhưng mà này, có phải Michaël Massenet là thằng cu chơi đàn piano ở trung tâm văn hóa không?

-Đúng là nó. Rất lễ độ, chừng ấy tuổi mà sớm có tài năng đấy.

Hai người đàn bà tiếp tục tán một lúc nữa về cậu bé đó và tôi không bỏ sót một chi tiết nào. Michaël Massenet, tám tuổi, học sinh lớp Ba ở trường Charmilles, một ngôi trường mới ở Khu đô thị mới. Bố cậu bé là giáo viên trường đào tạo lái xe, còn mẹ là thư ký. Một học sinh ngoan, gia đình hòa thuận êm ấm. “Đây đúng là một tội ác tàn bạo” – cô Yvette kết luận.

Giờ thì tôi đang nằm trên giường. Cô Yvette đã tắt tivi. Có lẽ đã mười một giờ. Cô sẽ đến giường tôi lúc ba giờ để xem tôi có cần gì không, xem tôi có bị khát, muốn đi vệ sinh hay có bị nóng không.

Cô Yvette thật như một vị thánh. Thánh Yvette. Tôi hy vọng người bảo trợ của tôi trả lương xứng đáng cho cô. Chú tôi chính là người bảo trợ của tôi. Chú tên là Fernand, em trai của người cha quá cố của tôi. Chú tôi điều hành một công ty xây dựng ở gần Nice, và là một người trung thực.

Nhưng đó không phải là câu chuyện tối nay. Chủ đề ngày hôm nay, chính là những vụ giết người. Chúng tôi đã nghe bản tin lúc hai mươi giờ. Thật may mắn là khi có một chuyện gì đó làm cô Yvette quan tâm là y như rằng cô để tôi ngồi gần cô để cô có thể bình luận với ai đó. Đương nhiên là người ta lại nói về cậu bé Massenet. Cậu bé bị bóp cổ. Người ta cũng liên hệ án mạng này với những vụ án trước đây xảy ra trong vòng năm mươi không muốn: Victor Legendre, bị bóp cổ tại Valençay năm 1991; Charles-Eric Galliano, bị bóp cổ gần Noisy năm 1992; Renaud Fansten bị bóp cổ trong khu vườn của cha mẹ mình tại Saint-Quentin năm 1993. Không một vụ nào được làm sáng tỏ. Thêm vào đó, như phát thanh viên đã nói, có nhiều đội điều tra làm việc với từng vụ: cảnh sát tham gia hai vụ đầu tiên trong khi đội điều tra hình sự lại điều tra vụ thứ ba. Tóm lại, vụ án Michaël Massenet lại cũng chỉ có những cuộc tìm kiếm mà thôi. Cô Yvette không ngừng thốt ra những lời than vãn và thóa mạ cảnh sát và những kẻ bị ám ảnh tình dục, rằng phải phẫu thuật cắt bỏ thùy vỏ não của bọn chúng.

Có tiếng chim cú kêu ở đằng xa. Tôi muốn nằm nghiên người vì tôi chán phải nằm ngửa mãi rồi. Cứ một đêm nằm ngửa lại một đêm nằm nghiêng. Lần nào cũng thế, cô Yvette kê cho tôi những chiếc gối giữa đầu gối và bàn chân theo lời khuyên của ông Raybaud để tránh tì vào những huyệt gây ra những mảng hoại tử. Thật là chán khi đêm nào cũng phải nằm như thế này. Stop, không than thân trách phận nữa. Dù sao thì con bé Virginie cũng nói thật. Có nhiều đứa bé đã bị ám sát, trong đó có anh trai của nó. Thật kinh khủng. Tôi hiểu vì sao con bé muốn nói đến chuyện đó. Tôi thấy rõ giọng nói đứt quãng đầy lo âu của con bé khi kể về những vụ án mạng. Hẳn là nó phải lo lắng lắm… Tôi rất muốn gặp lại con bé, à không, ý tôi muốn nói là tôi muốn lại được nghe nó nói chuyện. Charmilles? Chẳng phải đấy là tên ngôi trường mà con bé kể với tôi là nó đang học, một ngôi trường to bằng kính với những cái cây trong một ngày nào đó sẽ mọc lên hay sao?

Tôi đang thiu thiu ngủ bỗng giật mình tỉnh dậy. Làm sao mà con bé lại biết Michaël Massenet? Con bé đã nói rất rõ ràng với tôi: “Và từ hôm qua thì đến lượt Michaël, bạn ấy ở gần con sống”. Ấy thế mà cô Catherine đã nói rõ là xác cậu bé chỉ được ra vào trưa ngày hôm nay. Vậy thì làm sao mà con bé Virginie có thể biết được chuyện đó vào lúc 10 giờ sáng chứ?

Vì con bé đã nhìn thấy nó. Con bé đã trông thấy cái xác.

Hoặc là nó đã trông thấy án mạng.

Chính vì vậy mà con bé biết rõ mọi chuyện. Có thể là con bé đang đi dạo chơi ở gần đó và đã nhìn thấy tất cả. Con bé đã không nói dối khi nói rằng nó biết kẻ giết người. Nhưng cũng phải nói rằng tôi không biết con bé là ai cả. Virginie. Tôi lục lọi trong trí nhớ. Tôi đã nhìn thấy rất nhiều đứa trẻ, ở rạp chiếu phim hàng ngày. Cái tên Virginie duy nhất mà tôi còn nhớ là con bé Virginie to lớn khoảng 10 tuổi rất hay ăn kẹo. Còn Virginie này mới chỉ 7 tuổi, do đó không thể là Virginie kia được. Thêm nữa, Virginie kia có cái giọng nghe chói tai, trong khi Virginie này lại có giọng nói dịu dàng, bình tĩnh. Và lạnh.

Nếu con bé này đã nhìn thấy kẻ giết người thì cần phải làm một điều gì đó. Nhưng việc gì chứ? Tôi thì không thể báo cho cảnh sát biết được. Thậm chí nếu có một phép màu nào đó mà tôi có thể đến chỗ cảnh sát thì tôi sẽ nói gì với họ đây? Chẳng nhẽ tôi sẽ bảo họ phải đi tìm một con bé bảy tuổi tên là Virginie mà ngay cả tôi cũng không biết nó sống ở đây hay ở một trong những “khu chung cư nào đó” quanh khu rừng?

Tôi chỉ làm được mỗi một việc, đó là chờ đến thứ bảy.

Chú thích:

1.Nhân vật trong Thiên chúa giáo. Theo sách Phúc âm, Lazare là bạn của Chúa Jesus, là người đầu tiên được Jesus làm cho hồi sinh (tất cả các chú thích trong sách đều là của người dịch).

Bạn đang đọc Thần Chết trong rừng của Brigitte Aubert
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.