Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Không Ngại Phế Ngươi!

Phiên bản Dịch · 2134 chữ

Sau lưng Tô Dật, một người thiếu niên mười bảy mười tám tuổi xuất hiện, khuôn mặt thanh tú có chút tuấn lãng, tóc đen, dưới lông mi lại là một đôi mắt dài hẹp, trong mắt vô ý toát ra hàn quang khiến người ta không dám xem thường, sau lưng có khí tức rung động, rõ ràng vừa rồi là người này xuất thủ đánh lén.

- Tô Vĩ, ngươi đang làm gì?!!

Vương mập mạp vốn đang định liều mạng ra tay, nhưng nhìn thấy thiếu niên trước mắt, sắc mặt nhất thời biến đổi.

Tô Dật đứng dậy, nhìn thiếu niên trước mặt, ánh mắt hơi trầm xuống, vệt hàn quang dưới áo bào lặng yên thu liễm.

Tô Dật nhận biết thiếu niên này, quen thuộc đến không thể quen hơn được nữa, cha hắn là con nuôi của lão gia tử Tô Vân Thiên, từ nhỏ liền đổi thành họ Tô.

Cho nên Tô Vĩ này coi như là đường ca của Tô Dật, từ nhỏ đã lộ ra thiên tư bất phàm.

Từ khí thế xuất thủ vừa rồi, Tô Vĩ đã sớm Trúc Cơ thành công, đến Nguyên Hồn cảnh.

Thiên tư dạng này, ở toàn bộ Man Thành tuyệt đối khó gặp.

Nhìn Tô Dật, khóe miệng Tô Vĩ hơi run rẩy, bàn tay ra quyền nắm chặt, tiểu tử này lại tránh được sát chiêu của hắn.

Ở trong tưởng tượng của Tô Vĩ, nếu như vừa rồi tiểu tử này chết ở trong tay hắn, hắn có thể nói là luận bàn thất thủ, đến lúc đó cho dù bị trọng phạt cũng đáng.

Dù sao hiện tại hắn mới là tiểu bối đứng đầu của Tô gia, là tiền đồ và hi vọng của Tô gia.

Nhưng tên tai tinh trước mắt này lại còn chưa chết, hắn thật có thể kiên trì ba năm, đây là kết quả Tô Vĩ không muốn nhìn thấy nhất.

Làm tôn trưởng của Tô gia, Tô Vĩ vẫn cảm thấy mình nên là người thừa kế của Tô gia.

Nhưng bởi vì cha hắn chỉ là con nuôi, ở trong mắt Tô gia, dù mẹ hắn cũng là người Tô gia, thiên tư của hắn từ nhỏ đã vượt xa tên tai tinh này, thì địa vị vẫn không bằng đối phương.

Đặc biệt là ở trong lòng Tô lão gia tử, dù tai tinh này gây ra vô số đại họa, lão gia tử cũng không tiếc giá lớn bảo vệ hắn, đủ thấy tầm quan trọng!

Vốn cho rằng ở trong đó ba năm tên tai tinh này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không nghĩ tới đối phương mạng lại lớn như vậy, có thể còn sống để trở về.

Ba năm nay, là ba năm Tô Vĩ sống thoải mái nhất, hắn đã là tiểu bối đứng đầu của Tô gia, thế nhưng hắn lại càng lo lắng.

Bởi vì Tô Vĩ rất rõ ràng, một khi tên tai tinh này trở về, địa vị của hắn ở Tô gia sẽ như hoa trong gương, trăng trong nước, dần dần biến mất.

Coi như về sau hắn cố gắng vì Tô gia như thế nào đi nữa, cuối cùng Tô gia sẽ chỉ rơi vào trong tay tai tinh này.

Như vậy hắn làm sao có thể không ghen gét, sao hắn lại thua một tên phế vật chỉ biết gây rắc rối cho Tô gia.

Trong hai con ngươi dài hẹp, hàn ý và lửa giận hiện lên, nhưng Tô Vĩ chậm rãi thở ra, miễn cưỡng nở nụ cười.

Nhìn Tô Dật, Tô Vĩ không để lại dấu vết mỉm cười nói:

- Ba năm không thấy, Tô Dật đường đệ cuối cùng cũng trở về, đại nạn không chết, chắc chán sẽ có phúc, vừa rồi đường huynh ngứa nghề, tâm động muốn luận bàn, xem ra thân thủ của Tô Dật đệ tiến bộ không ít, mong đường đệ chớ trách vi huynh đột nhiên ra tay!

- Tô Vĩ, ngươi như thế gọi là luận bàn sao, rõ ràng là muốn giết Tô Dật.

Vương mập mạp quát khẽ, tức giận không thôi.

- Không sao.

Giờ phút này Tô Dật cũng sửa sang lại áo bào lam lũ, hơi ngước lên nhìn Tô Vĩ.

- Ha ha, vậy là tốt rồi, xem ra vừa rồi bọn người Tô Bách Hàn là đi cổng thành là vô ích, nghe nói đám người Bất Phàm đang muốn ở cửa thành bao vây đường đệ Tô Dật, lấy thực lực của Tô Dật đường đệ, tự nhiên sẽ không xung đột chính diện, đã sớm vụng trộm vào thành, tuy rằng mất mặt, nhưng tốt hơn mất mạng nhiều, huống chi......

Tô Vĩ nhìn Tô Dật, vẻ châm chọc trên mặt cơ bản không hề che dấu chút nào.

Tiếng nói hơi dừng lại, Tô Vĩ như cười mà không phải cười nhìn Tô Dật, tiếp tục nói:

- Huống chi Tô Dật đường đệ nơi nào chỉ mất mặt, tôn nghiêm của toàn bộ Tô gia cũng bị ngươi làm mất không kém bao nhiêu đâu.

Tô Dật hít sâu một hơi, kẻ đến không thiện a, nếu loại mặt hàng này Tô Dật cũng không thể đối phó được, như vậy mình kiếp trước coi như sống uổng, đời này còn không bằng sớm đi đầu thai đi.

Khóe miệng hơi nhếch lên, Tô Dật nhìn Tô Vĩ, có vẻ hơi bất đắc dĩ, từ tốn nói: --Vừa rồi ngươi muốn giết ta, đáng tiếc là thất bại, ngươi muốn trở thành người

thừa kế của Tô gia ta có thể hiểu, nhưng ngươi có thể dựa vào thủ đoạn của mình quang minh chính đại đi tranh giành, không thể không nói, hành vi của ngươi bây giờ khiến cho ta rất khó chịu, cũng lộ ra rất ngây thơ, sợ là cuối cùng càng không được Tô gia thừa nhận.

Nghe Tô Dật nói, chẳng khác gì làm rõ đến cùng.

Nụ cười trên mặt Tô Vĩ cũng dần dần khép lại, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ không ngừng biến hoá.

Vốn Tô Vĩ cho rằng, ba năm ở trong Man Yêu Sâm Lâm, xem như tên tai tinh này may mắn không chết, cũng sẽ bị tra tấn chỉ còn kéo dài hơi tàn, cụp đuôi quay về đã là tổ tiên Tô gia tích đức.

Nhưng Tô Vĩ không nghĩ tới tên tai tinh này vẫn cuồng ngạo như ba năm trước, vẫn không để hắn ở trong mắt.

Khuôn mặt Tô Vĩ trầm xuống, con người lấp loé hàn quang nói:

- Tô Dật, ngươi nếu không dựa vào lão gia tử, thì có thể làm gì, bàn về thiên tư, ngươi chẳng khác gì phế vật, toàn bộ Man Thành người nào không biết ngươi Tô Dật là một tên phế vật chỉ dựa vào Tô gia bảo hộ, ngươi có tư cách gì sánh ngang với ta!

- Tô Vĩ, ngươi quá phận!

Vtrong mập mạp quát, nhưng ánh mắt nhìn Tô Vĩ lại hết sức kiêng kị.

Vương mập mạp rõ ràng, bây giờ Tô Vĩ ở Tô gia là nhân vật thủ lĩnh, rất lâu trước kia truyền ra nói hắn đột phá Nguyên Hồn cảnh, bây giờ hắn không phải đối thủ.

Đối với lời của Vương mập mạp, Tô Vĩ ngoảnh mặt làm ngơ, căn bản không để ý tới, ánh mắt nhìn chăm chú vào Tô Dật.

- Xem ra ngươi nhịn rất vất vả nha, ba năm trước, ngươi ở trước mặt ta ngoan ngoãn như cún, ba năm nay ta không ở nhà, ngược lại lá gan của ngươi lớn hơn không ít.

Tô Dật lẩm bẩm, sắc mặt hờ hững, giống như hoàn toàn không để ý tới Tô Vĩ.

Không thể không nói, lời của Tô Dật giống như nhát dao đâm vào tim Tô Vĩ.

Ba năm trước, hắn chưa đột phá Nguyên Hồn cảnh, tuy tên tai tinh này chỉ là phế vật, nhưng dù sao cũng có lão gia tư bảo hộ, là người thừa kế danh chính ngôn thuận của Tô gia, hắn làm sao dám đắc tội.

Nhưng bây giờ không như trước, hiện tại tai tinh này ở Man Thành người người đòi đánh, chính hắn cũng thành công đột phá Nguyên Hồn cảnh, trở thành người đứng đầu trong cùng trang lứa, không ít được lần lão nhân Tô gia coi trọng.

Sát ý trong mắt dần dần tuôn ra, khí tức trên người sôi trào, song quyền chầm chậm nắm chặt, Tô Vĩ thật động sát tận.

-Là thiếu gia Tô Dật, thiếu gia Tô Dật thật sự trở về rồi!

- Còn có thiếu gia Tô Vĩ.

Động tĩnh này khiến cho hộ vệ của Tô gia ở trước cổng chính chú ý, nhất thời có người chạy đến.

Ánh mắt Tô Vĩ ngước lên, cắn chặt hàm răng, sát ý trong mắt thu lại nội liễm âm hàn.

Hơi liếc mắt, khuôn mặt lộ ra lạnh lẽo, Tô Vĩ nhìn Tô Dật nói:

- Tô Dật, thời gian ba năm, tất cả đều đã thay đổi, tuy hiện tại ngươi còn sống, nhưng vẫn chỉ là một phế vật, mà ta đã xưa đâu bằng tay, phiền toái ngươi gây vẫn còn đó, vận khí tốt thì ngươi có thể dựa vào sự bảo hộ của Tô gia, suốt quãng đời còn lại có thể giống như một con chó tham sống sợ chết, vận khí không tốt, hai ngày sau, đệ tử trẻ tuổi Tô gia giao đấu định đoạt mấy danh ngạch tham gia tuyển chọn của Thánh Sơn, nếu như ngươi cũng tham gia, ta không ngại phế ngươi tại chỗ, đến lúc đó ai cũng không bảo hộ được ngươi, tất nhiên, lấy thực lực của tên phế vật nhà ngươi, đừng nói đến lúc đó không có tư cách ra sân, cũng không có lá gan ra sân!!

Buông lời ngoan thoại, Tô Vĩ phất tay áo quay người rời đi, hôm nay đã không có cơ hội diệt trừ phế vật này, về sau lại tìm cơ hội cũng không muộn.

- Thiếu gia Tô Vĩ!

Đối diện có hộ vệ Tô gia chạy đến hành lễ, sắc mặt Tô Vĩ âm trầm, chưa từng để ý tới.

Nhìn bóng lưng của Tô Vĩ, khóe miệng Tô Dật cười nhạt, không để bụng nói:

- Nói thật, chỉ bằng ngươi vừa mới đột phá Nguyên Hồn cảnh, sợ là còn chưa đủ phế ta, hai ngày sau, như ngươi mong muốn, ta sẽ cho ngươi cơ hội!

Nghe lời nói lạnh nhạt ở sau lưng, bước chân của Tô Vĩ không khỏi chậm lại, khuôn mặt âm trầm như ma quỷ.

Vốn cho rằng hắn ra cảnh cáo, đã đủ khiến cho tên phế vật kia cụp đuôi mà đối nhân xử thế, không nghĩ đến phế vật này lại hoàn toàn như trước đây, không để hắn ở trong mắt.

- Hai ngày sau, ai cũng không cứu được ngươi!

Tô Vĩ dùng sức nắm chặt hai bàn tay, ánh mắt hàn quang tuôn ra, sau đó nhấc chân đi vào Tô gia.

- Thiếu gia Tô Dật, thật là ngài!

Mấy tên hộ vệ Tô gia đến trước người Tô Dật, nhìn như cung kính, nhưng không có hành lễ, thái độ hoàn toàn kém xa so với Tô Vĩ.

Ánh mắt đánh giá Tô Dật lúc này, những hộ vệ kia có chút khinh thường, quả nhiên tên tai tinh này rời đi Tô gia thì chẳng là cái thá gì, tuy còn mạng trở lại, nhưng giống như tên ăn này trên đường.

Đối với ánh mắt của những hộ vệ này, Tô Dật biết rõ, nhưng chỉ cười nhạt một tiếng, không thèm để ý tới.

- Tô Dật, ngươi sẽ không thật chuẩn bị ở hai ngày sau giao thủ với Tô Vĩ chứ, chẳng lẽ ngươi đã đột phá Nguyên Hồn cảnh?

Vương mập mạp đến trước người Tô Dật, sắc mặt ngưng trọng, mang theo vẻ kinh ngạc nói.

Vương mập mạp biết thiên tư của Tô Dật thậm chí còn không bằng hắn, ba năm nay hắn không biết dùng bao nhiêu đan dược và thuốc bổ, lại bị cha giám sát tu luyện, cũng không Trúc Cơ được, chẳng lẽ tiểu tử này không chỉ sống sót ở trong Man Yêu Sâm Lâm, còn đột phá Nguyên Hồn cảnh.

- Hả.....

Tô Dật lắc đầu, có chút ngượng ngùng nói:

- Không có.

Nghe vậy, Vương mập mạp cũng không kỳ quái, ba năm nay hắn tu luyện ngày đêm cũng chưa thể Trúc Cơ, nếu như tên này đã đến Nguyên Hồn cảnh, vậy thì quá đả kích người.

Bạn đang đọc Thần Đế (Dịch) của Vũ Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kouhasa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.