Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trần Minh

Tiểu thuyết gốc · 1387 chữ

Mấy chục năm sau.

Thế sự vô thường, thời gian như cơn lũ vô tình cuốn sạch tất cả. Dù là câu chuyện thần đế ngã xuống cũng vậy.

Lý gia.

Tại một con hẻm nhỏ bên trong gia trang. Chỗ đường cùng vang lên mấy tiếng đánh nhau ầm ĩ của năm ba đứa con nít. Chỉ thấy có năm đứa nhóc, độ chừng năm sáu tuổi đang vây đánh một đứa nhỏ hơn. Đứa nhỏ bị đánh dáng người thấp bé, cơ thể gầy gò, xanh xao. Nó hoàn toàn không có sức chống cự, bị đám kia tay đấm chân đá. Mặc dù vậy vẻ mặt của nó vẫn rất kiên cường. Không kêu la. Cũng không gào khóc. Chỉ im lặng chịu đựng. Đám nhóc kia càng đánh càng hăng, vừa đánh vừa luôn mồm mắng chửi, thóa mạ.

•Uê, uê uê,... Tại sao lại đánh nhau. Mau dừng lại, mau dừng lại....

Lúc này từ xa bỗng truyền ra tiếng nói gấp gáp. Chỉ thấy có một lão già đang chạy lại.

•Có chuyện gì, mau dừng lại...

Lão vừa tới lập tức can ngăn cuộc ẩu đả.

•Chuyện của bọn ta, không đến phiên ông quản...

Trong đám trẻ có một tên nhóc, thoạt nhìn thanh mi tú mục. Chỉ là mặt mũi có phần hống hách, kiêu ngạo. Nó thấy ông lão can ngăn liền tức giận quát trong khi tay chân vẫn liên tục đấm đá túi bụi.

•Đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ chết người đó.

Ông lão là quản gia, nhìn thấy thằng nhỏ gọi là Trần Minh bị đánh sắp ngoẻo trong lòng nôn nóng. Vội vàng xông vào. Từ trong người phát ra một luồng khí ào ào tách cả đám ra.

Đám nhóc bị chân khí của lão quản gia đẩy lùi lại mấy bước, từng đứa đều giật mình không thôi.

•Quản gia, ông muốn làm gì...

Thằng nhỏ thanh mi tú mục sau khi lấy lại tinh thần liền tức giận hét ầm lên.

•Trần Vương thiếu gia, đều là huynh đệ thân sinh cần gì ra tay nặng như vậy...

Quản gia đứng trước che chắn cho Trần Minh, nhìn thằng nhỏ Trần Vương kia chất vấn.

•Chuyện này không liên quan gì đến ông, đừng chen vào chuyện người khác.

Thằng nhỏ Trần Vương tuổi tuy còn nhỏ, nhưng giọng điệu thì vô cùng lớn lối, không thèm đặt ai vào mắt. Rõ ràng là đã bị nuông chiều quá nhiều đâm ra sinh hư.

•Ta chính là quản gia. Những việc này thuộc nay dừng lại được rồi.

Quản gia cũng không ưa gì Trần Vương, chỉ là thân phận nên không thể không khiêm nhường.

•Ông muốn bao che cho nó chống đối ta.

Trần Vương giận dữ trừng mắt.

•Đúng vậy....

Quản gia không chút yếu thế đối lại. Khí tức Tụ Khí hậu kỳ lộ ra.

Trần Vương kêu lên một tiếng, lảo đảo mấy bước. Tuy không có bị tổn hao gì nhưng cũng bị làm cho hoảng hốt.

•Ông... Đợi đó...

Nó trừng mắt chòng chọc, rõ ràng đã phát nộ. Chỉ là nó biết mình đấu không lại lão. Nên nó ấm ức nuốt xuống cục tức, ném lại một câu rồi ngoe nguẩy bỏ đi.

Đám trẻ kia thấy nó bỏ đi cũng vội vội vàng vang chạy theo. Chuyện hôm nay không liên quan gì đến chúng, chúng chỉ muốn góp vui thôi, không muốn vướng vào rắc rối.

•Thật hư đốn...

Sau khi tụi nhóc bỏ đi quản gia mới thở dài than một tiếng. Đối với đám thiếu gia áo giá túi cơm này đã sớm ngán ngẩm tận cổ. Lão tự lắc đầu một cái rồi cũng không quan tâm đến nữa. Đoạn bước qua xem thử thằng nhỏ Trần Minh coi nó thế nào.

Trần Minh lúc này đã nằm vật dưới đất như con heo chết. Bị đánh đến bầm dập như trái chuối mùi. Mặt mũi chỗ thâm chỗ tím. Khóe miệng còn có một ít máu rỉ ra. Chỉ là dù vậy nó vẫn không kêu rên chút nào.

•Tội gì phải khổ như vậy. Cúi đầu một chút không phải hơn sao.

Quản gia thở dài. Đem truyền cho nó một chút chân khí giúp nó điều hòa thương thế. Nhờ vậy Trần Minh mới có thể vùng vẫy gượng dây. Nó giương đôi mắt nhìn lão một chút rồi cũng không nói cái gì, chỉ chật vật đứng lên.

•Cảm ơn Lâm lão...

Trần Minh cúi người cảm kích nói.

•Không sao, không có việc gì đâu....

Quản gia cười ôn hòa. Đưa tay vuốt ve đầu nó. Không hiểu tại saođối với đứa nhỏ này lão lại có phần yêu thương. Khác xa với những thiếu gia tiểu thư Trần gia khác. Có lẽ là vì một phần Trần Minh số khổ, một phần do bản thân nó bình thường sống rất tốt nên mới vậy.

•Mai mốt đừng có gây gổ với bọn chúng nữa. Ngươi chỉ có một thân một mình, lần nào cũng bị đánh như vậy sẽ có một ngày bị đánh chết...

Quản gia ân cần dặn dò.

•Ta không có đi gây gổ, là bọn chúng kiếm chuyện với ta trước..

Trần Minh lắc đầu đáp.

•Ngươi chỉ cần nhẫn nhịn một chút là được, hiện tại ngươi thân cô thế cô, không thể đấu lại chúng. Ngươi bây giờ cố gắng ẩn nhẫn, chờ ngươi trưởng thành, lớn mạnh rồi phản kháng cũng chưa muộn.

Quản gia nói. Lời nói tràn đầy thân tình như trưởng bối đang dạy dỗ giản bối.

•Ta nhẫn nhưng ta không muốn bị người cửi lên đầu, sống như vậy thật sự không vui vẻ gì. Thà là bị đánh chết còn hơn. Rồi sẽ có một ngày ta mạnh mẽ hơn, sẽ đạp tất cả sự coi thường dưới chân. Chỉ là bây giờ ta cũng không muốn người khác khinh thường mình...

Trần Minh trả lời. Trên khuôn mặt non nớt của nó vậy mà xuất hiện sự kiên cường, nghiêm túc không hợp với tuổi tác.

•Ngươi không hiểu. Ta làm người cả đời. Thấy qua không ít chuyện. Thường những kẻ cố chấp giống như ngươi kết cục thường không tốt. Ta không muốn ngươi cũng như vậy...

Nhìn dáng vẻ của Trần Minh, quản gia có chút bất đắc dĩ. Một bộ tiếc rèn sắt không thành thép, nói.

•Đa tạ ý tốt của Lâm lão, ta đã hiểu.

Trần Minh tuy không đồng tình với lời nói của quản gia nhưng vẫn không quên nói lời dễ nghe. Nó cúi đầu cảm ơn lão.

•Ừm ! Thôi ta còn có việc, ta đi trước. Ngươi về lo mà nghỉ ngơi cho tốt.

Quản gia gật đầu cho có lệ, cũng không miễn cưỡng Trần Minh. Đoạn từ giã một câu rồi rời đi.

Trần Minh đứng ở đó nhìn lão rời đi rồi cũng quay đầu, đoạn trở về phòng.

Phòng của Trần Minh là một biệt viện nhỏ, tuy nó là thiếu gia của gia tộc nhưng vì mẫu thân là một người hầu nên đãi ngộ không tốt một chút nào. Ngoại trừ danh xưng thiếu gia ra cái gì cũng không có. Ngay cả phụ thân nó cũng bỏ bê không đoái hoài gì đến nó. Từ nhỏ ngoại trừ mẫu thân ra nó luôn một thân một mình, cho đến lúc mẫu thân mất đi thi thì nó hoàn toàn trở nên cô độc. Ngày ngày lặng lẽ sống một mình. Nó mặc dù không cam lòng nhưng nó không thể thay đổi được hiện tại. Dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ. Sức một mình nó không thể lật nổi trời. Nó lại không thể nói hay nhờ vả ai, nó chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi một cơ hội. Mà cơ hội này chính là khảo nghiệm tư chất cách năm năm một lần của Trần gia.

•Ta nhất định phải đạt thành tích tốt trong đợt khảo nghiệm lần này.

Ngồi trong phòng Trần Minh lẩm bẩm một mình

Bạn đang đọc Thần Đế Luân Hồi sáng tác bởi LãoLạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LãoLạc
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.