Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi đi đâu ta đi đó

Phiên bản Dịch · 1078 chữ

Ở trong một góc hẻo lánh.

Tiết Y Nhân uống cạn rượu trong chén.

Cất bước đi đến trước mặt nam nhân xấu xí kia.

Không nói một lời, chỉ nhìn hắn. ‌

Lúc này, trên thân Tiết Y Nhân lộ ra một loại sát khí thâm trầm. ‌

Dường như hắn chính là một cây thương không gì không thể phá!

"Có chuyện gì. . . Vị đại hiệp này, ngươi. . ngươi?"

Nam nhân gập ghềnh hỏi.

"Lúc đó ngươi có mặt ở hiện trường?"

Tiết Y Nhân hỏi.

"Đúng. . . Đúng. . ."

"Ta cho ngươi một hơi thở thời gian cân nhắc!"

Tiết Y Nhân thản nhiên nói.

Nhìn công tử ca có gương mặt anh tuấn này, trong nam nhân cảm thấy run lên.

Hắn dự cảm nếu mình còn dám nói láo nữa, hơn phân nửa sẽ gặp chuyện không hay.

"Tiểu nhân. . . Tiểu nhân. Cũng chỉ nghe vương đồ tể kể lại!"

"Vương đồ tể nhà ở nơi nào, chỉ đường cho ta. . . . ."

Sau khi biết được vị trí quầy hàng của Vương đồ tể, Tiết Y Nhân nhảy lên một cái. Như một cây trường thương mạnh mẽ đi đến.

Vương đồ tể lại kể cho hắn một phiên bản khác của chuyện hôm qua, sau đó lại chỉ đường đến nhà Lý thợ may.

Phiên bản của Lý thợ may cũng hơi khác biệt so với Vương đồ tể.

Cuối cùng,

Hắn chỉ về phía nhà của Trương thống lĩnh. . .

Thống lĩnh Trương Đức Bưu mấy ngày hôm nay lấy lí do bị bệnh mà xin nghỉ.

Hai ngày trước,

Thất phu nhân sai hai vị kiếm tu Hóa Hư cảnh đi theo hắn, cơ hồ là áp giải hắn đi ra khỏi thành.

Mặc dù trong lòng của hắn là không nguyện ý một vạn lần.

Nhưng khổ nỗi vì Khương gia uy thế quá mạnh.

Đành phải kiên trì đi tìm thư sinh kia.

Ngày ấy hắn tìm thấy thư sinh kia ở trong một tòa đạo quan ngoài thành. Nhưng khi hắn thấy tên thư sinh kia lại chém ra một vết đao làm ranh giới trước cửa, hắn không có nửa phần do dự, lập tức xoay người, trốn vào sau lưng đám người.

Sau đó hắn nhìn thấy một đạo kiếm quang.

Hai tên kiếm tu Hóa Hư cảnh lúc trước tràn đầy vênh váo, bây giờ ngay cả kiếm cũng không kịp rút ra, đầu đã rơi trên mặt đất.

Còn có mười mấy tên thủ vệ, bọn hắn giống như là dưa hấu chín mọng, chỉ cần vượt qua đường ranh giới kia, đầu của bọn hắn đều thi nhau rơi xuống đất!

Sau khi trở về nhà, hắn liền mắc bệnh nặng.

Từ đó cũng không đi ra khỏi thành.

Nghe được lý do Tiết Y Nhân đến tìm mình.

Trên trán Trương Đức Bưu bỗng chốc chảy đầy mồ hôi lạnh.

Không dám lừa dối, một mạch nói hết toàn bộ những gì mình biết. ‌

Sau khi nghe xong, Tiết Y Nhân nở nụ cười: "Trần huynh quả nhiên không phải người bình thường.

Đúng vậy, ta nên nhận ra sớm hơn mới đúng.

Người bình thường sao có thể có kiến thức như hắn?

Một kiếm chém giết hai vị kiếm tu Hóa Hư cảnh.

Hắn dù không phải là đại lão Hư Thần cảnh, chỉ sợ cũng không kém nhiều!"

Nói xong, hắn quay đầu nhìn góc tối cách đó không xa nói: "Đại trưởng lão, ngài có cách nào có thể cứu hắn không?"

. . .

Trong bóng tối.

Đại trưởng lão Bạch Mã Sơn Trang trầm giọng nói: "Ngươi xác định hắn chỉ mới hơn hai mươi tuổi? Mà không phải lão quái vật?"

"Dĩ nhiên không phải!"

Tiết Y Nhân cảm khái nói: "Lão quái vật sẽ không uống rượu cùng ta, cũng sẽ không rút kiếm vì một nữ tử bèo nước gặp nhau!

Hôm nay mới biết.

Nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên.

Người giống như Trần huynh thế mà trước đây lại không có một chút thanh danh nào trên giang hồ!

Tử điểm này mà nói.

Ngự Kiếm Tông và Phiếu Miểu Tông chế tạo Thiên Kiêu Bảng, cũng chỉ là nhìn bầu trời qua miệng giếng mà thôi.

Xếp hạng hoàn toàn không đáng tin!"

Đại trưởng lão tán thành gật gật đầu, trầm giọng nói: "Nếu như hắn không phải là lão quái vật, một vị kiếm tu chưa đến ba mươi tuổi đã đạt đến Hóa Hư cảnh đáng giá chúng ta mạo hiểm cứu hắn!"

"Ngươi sai!"

Tiết Y Nhân nghiêm mặt nói: "Ta nhờ ngươi xuất thủ cứu Trần huynh, không phải là bởi vì hắn có tiềm lực. ‌Mà là bởi vì, hắn là bằng hữu của ta!"

. . . .

Bên ngoài Lang gia thành.

Trần Tri Mệnh đứng trên vách đá quan sát lít nha lít nhít đội ngũ tìm kiếm dưới núi.

Trong mắt không có nửa điểm gợn sóng.

Những người này muốn dùng đầu của hắn làm bậc thang để một bước lên trời, tạo quan hệ với Khương thị thì cũng nhất định phải chuẩn bị tâm lý sẽ bị hắn giết.

Từ lúc ra khỏi thành đến nay,

Đã có hơn một trăm người chết dưới kiếm của hắn.

Rất nhiều võ giả ngay cả khí cảm cũng chưa lĩnh ngộ, bị người khác lừa gạt. Không biết tự lượng sức mình, gào thét muốn giết hắn, một bước lên trời!

Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.

"Ngươi hối hận sao?"

Chung Ngôn đứng bên cạnh hắn, thấp giọng hỏi.

Mấy ngày nay nàng theo Trần Tri Mệnh bôn ba, thân thể của nàng vốn đã hư nhược nay lại càng thêm suy yếu.

Trên vách núi gió rất to, một cơn gió thổi đến cứ như sắp thổi bay nàng đến nơi.

"Sớm muộn ta cũng sẽ phải đối mặt với Lang Gia Khương thị.

Hiện tại cũng chỉ là sớm kết thù mà thôi.

Ngươi không cần có gánh nặng trong lòng!"

Trần Tri Mệnh khoác thêm một chiếc áo choàng lên người nàng, hỏi: "Sau này ngươi muốn làm gì?"

Gương mặt Chung Ngôn trở lên đỏ ửng, nhìn Trần Tri Mệnh chân thành nói: "Nếu như may mắn sống sót, ta muốn đi cùng ngươi. Lưu lạc thiên nhai cũng tốt, quy ẩn sơn lâm cũng được.

Ngươi đi đâu thì ta đi đó. . ."

Bạn đang đọc Thân Là Thiên Tài, Ta Lại Là Trong Nhà Yếu Nhất ? (Dịch) của Mại Thái Đích Thu Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CuuPhuong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 434

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.