Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị Lừa

Phiên bản Dịch · 1807 chữ

"Giám đốc Hoàng, đây là tình trạng của bệnh nhân, chúng ta không thể chậm trễ nữa, cần phải mau chóng sắp xếp giải phẫu càng sớm càng tốt!"

Tại Bệnh viện Nhân dân thành phố Kim Lăng, trong phòng chăm sóc đặc biệt, một số người mặc áo blouse trắng đang khám cho một người đàn ông trung niên.

Tình huống của bệnh nhân hiện tại đang rất tệ.

Một bác sĩ đưa kết quả kiểm tra cho giám đốc Hoàng đang ở bên cạnh.

Giám đốc Hoàng cầm bản báo cáo rồi nhìn, lông mày nhíu lại.

"Được rồi, mau chóng thông báo cho người nhà bệnh nhân, hai ngày nữa sẽ sắp xếp phẫu thuật!"

Tần Hạo bất lực bước ra khỏi bệnh viện.

Hắn cần tiền, một khoản tiền khổng lồ đối với hắn, bác sĩ vừa nói với hắn phải thực hiện ca phẫu thuật càng sớm càng tốt.

Nếu không thì…

Cũng không có chuyện gì, Tần Hạo lấy điện thoại di động ra gọi cho những người có thể xem là họ hàng trong nhà.

"Anh họ, cha của ta. . ."

"Cha ngươi thì liên quan gì đến ta? Không cho mượn!"

Điện thoại trực tiếp cúp máy.

"Chú, cha cháu cần giải phẫu gấp, ông ấy còn cần. . ."

"Ngươi còn mặt mũi đi vay tiền hả?"

"Lần trước ngươi mượn tiền nhà chúng ta còn chưa trả, ngươi lấy cái gì để trả? Không có tiền!"

Tần Hạo đứng ở cửa bệnh viện, nhìn bên ngoài mưa như trút nước, tâm tình vô cùng phức tạp.

Hắn nắm chặt tay, những giọng nói giễu cợt vang lên bên tai.

Cha hắn đột ngột bị bệnh, bên phía bệnh viện đã xác nhận là bệnh hiểm nghèo, cần ít nhất hai mươi vạn Nhân Dân Tệ để phẫu thuật.

Tất cả những ngươi hắn có thể xin đều đã cầu xin, nhưng những gì hắn nhận lại là những khuôn mặt thờ ơ và giọng nói lạnh lùng.

Tần Hạo tìm đủ mọi cách để vay tiền, nhưng hắn chỉ là một thằng con rể không có giá trị, làm sao có thể vay được nhiều tiền như vậy chứ?

Thế giới này thật kỳ lạ, nó bắt kẻ muốn sống phải chết, rồi lại khuyên bảo kẻ muốn chết hãy sống tốt.

Sau khi suy nghĩ, hắn chỉ có thể gọi cho Tống Tuệ Na.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, Tần Hạo cũng không lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề.

"Tuệ Na, cha ta đột nhiên sinh bệnh, bác sĩ nói cần hai mươi vạn tệ để phẫu thuật, ngươi có thể cho ta mượn hai mươi vạn sao?"

Tần Hạo vừa nói, nước mắt không ngừng lăn dài trên má, cha hắn là người thân duy nhất trên đời này.

"Tần Hạo, ngươi ăn cơm nhà ta uống nước nhà ta, Tống Tuệ Na ta cũng không nợ gì ngươi, tại sao phải cho ngươi mượn hai mươi vạn chứ?"

"Không cho mượn!!!"

"Tuệ Na, nể tình quan hệ vợ chồng của chúng ta, cho ta mượn hai mươi vạn tệ! Cầu xin ngươi!"

Giọng nói lạnh lùng của Tống Tuệ Na phát ra từ đầu bên kia điện thoại.

"Không có tiền, cha ngươi chết hay không thì liên quan gì đến ta? Chỉ vì ngươi là thằng chồng rẻ mạt của Tống Tuệ Na sao?"

"Nếu không vì ông nội già rồi lẫn thẩn, Tống Huệ Na ta sẽ cưới ngươi sao?"

Tần Hạo cắn chặt môi, máu chảy xuống khóe miệng,

Những lời của Tống Tuệ Na như một con dao sắc nhọn đâm vào tim hắn.

Sau khi kết hôn được hai năm, Tần Hạo đã thành thật làm tròn nghĩa vụ của mình, giặt giũ, nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa.

Hắn tự hỏi bản thân xem hắn đã làm gì có lỗi với nhà Tống, mà lại phải hầu hạ nhà họ Tống như một kẻ hầu người hạ.

Nhưng dù như vậy, Tống gia cũng không coi Tần Hạo là người!

"Tuệ Na, ta biết ngươi chưa bao giờ thích ta, nể mặt chúng ta là vợ chồng, van cầu ngươi, ta nhất định sẽ báo đáp ngươi, nhất định sẽ báo đáp!"

"Chỉ cần ngươi cho ta mượn hai mươi vạn tệ, ta làm trâu làm ngựa báo đáp ngươi!"

Tần Hạo hạ mình cầu xin, lòng tự trọng của hắn hiện tại cũng không bằng một hạt bụi!

Nhưng Tống Huệ Na ở đầu bên kia điện thoại không nói lời nào, trong lòng Tần Hạo dần dần nguội lạnh.

Ngay lúc Tần Hạo vừa định bỏ cuộc, đầu bên kia điện thoại liền truyền đến giọng nói của Tống Tuệ Na.

"Ta có thể cho ngươi mượn hai mươi vạn, nhưng ta và ngươi nhất định phải ly hôn!"

Tần Hạo trầm mặc ba giây, sau đó lập tức đồng ý.

Người như Tống Tuệ Na, ngay từ đầu đã không thuộc về hắn, căn bản không đáng để hắn lưu luyến, hiện tại tâm nguyện duy nhất của hắn chính là cứu được cha mình.

"Được, ta hứa với ngươi! Nếu ngươi cho ta mượn hai mươi vạn, ta sẽ ly hôn với ngươi!"

"Không thể nào, lỡ ngươi lấy tiền bỏ chạy thì sao? Ai mà biết được, ngươi phải ly hôn trước đã!"

Tần Hạo nghe thanh âm lạnh lùng vô tình của đối phương, trong lòng buông xuống một tia chấp niệm cuối cùng g: "Được, ta đồng ý với ngươi!"

"Vậy ngươi mang chứng minh thư đi, ta sẽ cầm hộ khẩu tới, ngươi có thể trực tiếp đến cục dân chính!"

Sau khi nói xong, Tống Tuệ Na liền cúp điện thoại.

Tần Hạo cảm thấy có chút lạnh lòng, hắn tuyệt đối không ngờ, trong lòng Tống Huệ Na, hắn không có chút đáng tin nào.

Tần Hạo lần nữa trở lại phòng bệnh, liếc mắt nhìn cha đang ngủ say, thu liễm tâm tình, rời khỏi bệnh viện.

Nửa giờ sau, Tần Hạo nhìn thấy Tống Tuệ Na đã ở trước cổng cục dân chính, cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy, chỉ tiếc là quá vô tâm.

"Sao ngươi lại chậm như vậy? Đây là đơn ly hôn, ngươi xem lại rồi ký tên đi!"

Lục Viễn tiếp nhận cái gọi là thỏa thuận ly hôn rồi xem xét.

Thỏa thuận ly hôn:

Nam: Tần Hào

Nữ: Tống Tuệ Na

Nhà trai Tần Hạo ở rể tại nhà gái, toàn bộ tài sản đều thuộc về nhà gái Tống Tuệ Na, nhà trai Tần Hạo ra đi tay trắng!

Không chần chừ thêm nữa, Tần Hạo nhận lấy cây bút do Tống Tuệ Na đưa cho, viết tên mình lên đó.

"Coi như ngươi biết điều, chúng ta làm thủ tục đi!"

Nửa giờ sau, Tần Hạo và Tống Tuệ Na bước ra khỏi Cục Dân chính.

"Tiền đâu?" Tần Hạo hỏi.

"Tiền gì? Ngươi đã đọc đơn ly hôn rồi, lo dọn nhà cút đi!"

Tống Tuệ Na nói xong liền lấy ra bản thỏa thuận ly hôn trước đó ra.

"Ngươi, nói bậy!"

Lúc này nếu Tần Hạo còn không biết mình bị lừa nữa thì đúng là đồ ngốc.

"Nhóc con, ngươi còn muốn đòi tiền sao? Ngươi đúng là thứ vô dụng!"

Ngay lúc Tần Hạo sắp nổi điên, một thanh âm lạ truyền đến.

Sau đó, hắn nhìn thấy có một vài người đi về phía bên này.

"Thịnh ca, ngươi đừng để ý tới tên phế vật này, nhìn đi!"

Tống Huệ Na nói xong liền lắc lắc tờ giấy ly hôn, về phần Thịnh ca kia, người trước đó vừa mắng Tần Hạo phế vật, chính là Hoàng Băng Sinh, thiếu gia của tập đoàn họ Hoàng!

Hoàng Băng Sinh không thèm nhìn thủ tục ly hôn mà vỗ nhẹ vào mông Tống Tuệ Na không chút e dè.

"Thịnh ca, ngươi làm người ta đau a!"

Thấy Tống Tuệ Na dục cự còn nghênh, Hoàng Băng Sinh đắc thắng khiêu khích liếc nhìn Tần Hạo đang tức giận.

"Tuệ Na, xong thủ tục rồi thì chúng ta trở về đi. Hôm nay ta rất vui, nên tổ chức ăn mừng!"

"Tên phế vật này, sau này tránh xa Tuệ Na ra!"

Sau khi Hoàng Băng Sinh nói xong, hắn nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, trong mắt hắn tràn ngập vẻ khinh thường.

"Ngươi!"

Tần Hạo nắm chặt nắm đấm, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm hai người trước mắt, móng tay đã đâm vào lòng bàn tay.

"Thịnh ca, ngươi đừng quan tâm tên phế vật này nữa, khi nào ngươi mới cưới ta? Bụng ta đã sắp không che được nữa, đã bốn tháng rồi!"

Oanh!

Tần Hạo vừa bước ra một bước, đầu đã bị sét đánh.

Chẳng trách Tống Tuệ Na lại vội vã ly hôn, chẳng trách. . .

Hóa ra cô ta đã cắm sừng mình, hắn vậy mà còn ngu ngốc nghĩ rằng Tống Tuệ Na chỉ đơn thuần là không thích hắn.

"Mẹ kiếp, tao giết mày!"

Tần Hạo gầm lên rồi lao về phía hai người họ.

"Xử lý hắn cho ta!"

Hoàng Băng Sinh vẫy tay, mấy người phía sau hắn ta trực tiếp nhào tới.

Nhịn đói cả một ngày, lại phải chạy tới chạy lui, hơn tinh thần còn sa sút, làm sao có thể là đối thủ của Hoàng Băng Sinh và thuộc hạ của hắn.

Tần Hạo lập tức bị đánh gục, những kẻ này ra tay không chút thương tiếc.

"Thịnh ca, ngươi đừng đánh nữa, giết người sẽ không tốt đâu!"

Sau khi nghe những lời Tống Tuệ Na nói, Hoàng Băng Sinh ra hiệu cho thuộc hạ của mình dừng lại, rồi ngồi xổm xuống.

"Phế vậy, ngươi còn muốn đoạt nữ nhân với ta, nằm mơ đi!"

"Ta đã ngủ với Tống Tuệ Na từ một năm trước, ngươi làm gì được ta?"

"Tiểu tử! Nhớ kỹ cho ta, sau này đừng để ta nhìn thấy ngươi, nếu không mỗi lần ta nhìn thấy ngươi đều đánh ngươi!"

Hoàng Băng Sinh thì thầm vào tai Tần Hạo, lại đá hắn ta thêm vài cái, nhổ một ngụm nước bọt rồi mang theo Tống Tuệ Na rời đi một cách ngông nghênh.

Tần Hạo đau đớn toàn thân, không biết bị đấm đá bao nhiêu phát, máu trên mặt chảy xuống hai gò má, nhưng ánh mắt tức giận vẫn không ngừng nhìn chằm chằm phương hướng bọn họ rời đi.

Tần Hạo muốn đứng dậy, nhưng một cơn chóng mặt ập đến, hắn suýt nữa ngất đi.

Nhưng điều hắn không biết là, ngọc bội nhuốm máu trên ngực hắn lóe lên một tia sáng vàng rồi biến mất.

Bạn đang đọc Thần Nhãn Giám Bảo của Trì Mộ Lưu Niên

Truyện Thần Nhãn Giám Bảo tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tgk02
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.