Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một vị sư phụ bình phàm, một tên đệ tử xuyên không

Tiểu thuyết gốc · 2461 chữ

Vô Bề Cổ Giới, đây là một thế giới đã chết từ lâu.

Nếu đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, chắc chắn ngươi sẽ thấy vô tận sương mù màu máu đang bao trùm lấy mặt đất, từng cơn gió tanh thổi đến mang theo hương vị của máu. Sông nhiễm đỏ, mặt đất giống như khối sắt được nung lên mà tỏa ra hồng quang. Núi xương cao lớn chạm đến bầu trời, phía trên đều róc rách máu chảy.

Nhìn thẳng lên trời, có thể thấy rõ có một con mắt khổng lồ đang mở ra nhìn xuống thế gian, nó to lớn mà khủng bố, khiến cho kẻ nào nhìn thấy phải chịu một áp lực nặng nề.

Đó là cảm giác đáy lòng bị nghiền ép bởi sự khủng bố vô biên, hương vị của sự sợ hãi cứ thế lan truyền, mà bầu trời… Không, nơi này làm gì có bầu trời cơ chứ? Bầu trời chỉ là những mảnh hắc ám vô tận đang dần dần nuốt chửng lấy chốn đây.

Yêu ma quỷ quái? Liệu Phật Đà có thể độ hóa nơi này không?

Không đúng, Phật Đà cũng đã biến mất khỏi thế gian này.

Thiên thì sao? Thiên cũng đã bị hủy diệt.

Thần, yêu, tiên, ma, tất cả đều biến mất, hoặc là chết, hoặc là chuyển thế luân hồi, hoặc là biến mất khỏi thế giới này, giờ đây chỉ còn lại mình hắn.

Hắn, một người tu luyện bình thường, tu vi ở tầm trung, nhan sắc không cao, cả đời chỉ gặp cơ duyên một hai lần. Nhưng mà hắn vẫn sống đến hiện tại, vì cái gì?

“Sư phụ, xem ra chúng ta cũng phải rời khỏi thế giới này thôi”

Âm thanh vang lên, hắn ngẩng đầu nhìn về người phía trước, không nhịn được mà thở dài.

Một người thanh niên mi thanh mục tú, đôi mắt có một vẻ cao ngạo không thể nào che đậy được, nhưng người này lại bị vô số thanh hắc kiếm đâm xuyên người mình, găm chặt thân thể của hắn xuống đất, khiến cho tu vi bị suy yếu.

Hắn ngẫm nghĩ, dường như không biết phải trả lời thế nào, cuối cùng chỉ thở dài:

“Tử Yên đâu?”

“Con đã đưa nàng ta rời khỏi đây từ lâu rồi, giờ chỉ còn sư phụ thôi”

Người sau thở ra và đáp, bầu không khí lại chìm trong yên tĩnh.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời một lúc lâu, tay đưa vào trong túi áo dài lấy ra một lệnh bài, buồn bực lẩm bẩm một tiếng rồi mới nói:

“Ngày xưa, có một đứa trẻ, gia đình nó vong mạng dưới ngọn lửa chiến tranh, chỉ để lại nó bơ vơ giữa thời loạn lạc.

Từng bước, từng bước, nó bước vào con đường tu luyện, nó lết đi hèn mọn, nó sống sót bằng mọi cách, nó giống như một con giun, mãi mãi trốn chạy.

Cuối cùng, nó sống sót, sống đến khi cả thế gian này không còn một ai, tự hào chứ?”

Hắn kể, dường như nói ra di ngôn cuối cùng của bản thân, sau đó mới ném lệnh bài về phía tên đệ tử của mình, đoạn quay lưng lại, tay rút ra thanh trường kiếm.

“Không, cuối cùng thì giun cũng chỉ là giun”

“Thanh Minh, con là tuyệt thế thiên tài, chỉ cần có thời gian, con hoàn toàn có thể sánh ngang với các bậc đại năng ở Cổ Giới, nên chạy trước đi”

Ầm!

Khí thế bàng bạc tỏa ra, hắn nhìn lên bầu trời - con mắt khổng lồ chỉ chớp một cái, lộ ra vẻ chế giễu.

So với những người đã từng phản kháng lại nó, hắn cũng chỉ là một tên tép riu không hơn không kém, nhưng cũng chẳng sao, dầu gì mục đích không phải là đánh bại nó.

“Ta sẽ cầm chân, con mau rời khỏi thế giới này đi”

Cuối cùng cũng chết ở nơi này nhỉ? Không tệ cho lắm.

Hắn bật cười nghĩ thầm, sau đó khí tức dâng cao, hoàn toàn nghiền ép lấy con mắt đó, khiến nó trong thoáng chốc phải nheo mày.

Nhưng rồi, chợt cảm giác nhói đau xuất hiện trên ngực, một thanh kiếm xuyên qua người hắn, và kẻ ra tay chính là tên đệ tử ở sau lưng.

Hắn mở to mắt ra, khí thế chợt suy yếu dần, linh khí trong cơ thể không kiểm soát được mà bắt đầu trở nên rối loạn:

“Thanh Minh, ngươi làm gì vậy?”

Hắn hoang mang gầm lên, nhưng thân thể suy yếu dần, khiến hắn cảm thấy vô cùng hoang đường.

Một con dao? Cho dù hắn không phải là đại năng kiệt xuất của Cổ Giới, nhưng dầu gì cũng có phần thực lực bảo vệ tự thân, vậy mà lại bị con dao đâm xuyên qua? Chuyện này quá phi lý!

Nhưng tên đệ tử - Thanh Minh chỉ khó nhọc nở một nụ cười, cậu ta rút dao ra và đẩy hắn xuống, sau đó nhìn lên trên bầu trời, ngẫm nghĩ một lúc mới nói ra:

“Đại khái là… với tình trạng bây giờ thì con chỉ có thể… đưa một người rời khỏi nơi này thôi”

Thanh Minh lảo đảo bước đến trước mặt hắn, giơ bàn tay ra, vô số luồng đạo vận tụ hợp lại trong lòng bàn tay của cậu ta và cười khổ:

“Tỉ lệ con rời khỏi đây rất nhỏ, vì Tà Vực đã dần dần ăn mòn thân thể này rồi… Nên con sẽ đồng quy vu tận với nó”

Hắn nhíu mày, thân thể bị suy yếu nên không thể cử động được, chỉ mở to mắt ra, tức giận định nói gì đó, cuối cùng mới thở ra, chỉ đành đưa tay vò đầu trong bất lực.

Thanh Minh, tên đệ tử yêu nghiệt này, hắn chưa bao giờ kiểm soát được cậu ta cả.

Thiên tư kinh người, cơ duyên đầy mình, hơn nữa lại hấp dẫn mỹ nữ, cho dù là sư phụ của Thanh Minh, nhưng đôi lúc hắn lại cảm thấy ghen tị trước vận số của cậu ấy.

Bây giờ cũng thế, tên nhóc này cứ hành động một cách ngẫu hứng, tự cho mình là anh hùng, mong muốn giải cứu thế giới, hoặc là lập hậu cung, thu tiểu đệ, cái tính cách trẻ trâu ngổ ngáo này ai mà theo được?

“Vậy thì để ta ở đây giúp con”

Hắn nói, nào ngờ Thanh Minh nhìn xuống, khuôn mặt không khỏi lộ ra vẻ lúng túng:

“Sư phụ, người quá yếu”

Bầu không khí yên tĩnh, hắn chợt cảm giác như trái tim đau nhói, liền ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

Thanh Minh thở dài, cậu ta quay lưng lại, tay lướt lên không trung để làm gì đó, bao giờ cũng thế, hành động quỷ quái của tên nhóc này. Thi thoảng lại tự nói chuyện một mình và huơ huơ tay một cách quái dị.

Hắn nghĩ, nhưng chợt Thanh Minh bỏ tay xuống, đoạn nở một nụ cười:

“Sư phụ, người biết cuộc đời con ra sao không?”

“Rất nhiều gái theo, hết”

Hắn im lặng, sau đó đáp lại với giọng đắng chát, và cả ánh mắt ghen tị nữa.

Nào là công chúa, nào là mỹ nữ, nào là tiểu thư quyền quý, nào là nữ Đế Tiên, con mẹ nó cái tên đệ tử mang số đào hoa này.

Thanh Minh: “...”

Cho nên, sư phụ chỉ để ý đến cái đó thôi ư?

“Trước khi gặp sư phụ, con là sinh viên đại học, nhưng mà cha mẹ ra đi trong một vụ tai nạn, thành ra con phải nghỉ học để nuôi nấng em gái.”

Thanh Minh nói, những từ ngữ kỳ lạ khiến hắn không hiểu gì, chỉ mù mịt ngẩng đầu nhìn tên đệ tử này, không biết có phải cậu ta đang phát rồ hay không.

Sinh viên đại học?

“Cuộc sống đơn giản, hai anh em nương tựa vào nhau mà sống, chỉ là đôi lúc… Cũng cảm thấy cô đơn”

Thanh Minh chép miệng, chợt cậu ta bật cười, sau đó nói tiếp:

“Một ngày, con xuyên việt giống như trong tiểu thuyết, đến một thế giới lạ lẫm, bốn bề nguy hiểm, nhưng cũng may là con có Hệ Thống”

“Ngoài Hệ Thống, con còn được người nhặt về nuôi, là người, ở thế giới này mang cho con hơi ấm gia đình, là người, để con hiểu được cảm giác có một người cha là ra sao. Cảm ơn sư phụ”

Giọng Thanh Minh trầm, chậm rãi, nhưng không giấu nổi cảm xúc khù khờ của cậu, chỉ cười và đưa tay xoa đầu, cuối cùng như không biết nói gì, chỉ phất tay lên:

“Ở Trái Đất sẽ có rất nhiều chị gái xinh đẹp, hi vọng người kiếm được ai đó, bớt đi kiếp độc thân nhé”

Đột ngột, không gian nứt ra ở bên cạnh và hút lấy hắn vào, đôi mắt hắn mở to ra định nói gì đó nhưng vô ích, thân thể đã vô cùng suy yếu.

Thanh Minh chỉ cười và chắp tay cúi đầu, giống như ngày này, hàng ngàn năm trước.

Một ngày làm thầy, cả đời làm cha.

“Sư phụ, xin hãy thay con chiếu cố Thanh Vân””

Thanh Vân, đó là em gái ngươi ư?

Suy nghĩ thoáng lên trong đầu, chợt hắn gào thét lên, nhưng vô ích, không gian u tối đã khép lại, bắt đầu đưa hắn rời khỏi thế giới này.

Con mẹ nó, em gái ngươi thì ngươi tự chăm, cái tên đệ tử chết tiệt này!

Hết khiêu khích thiên kiêu, thu hút trưởng lão, giờ ngươi còn định tự mình chiến đấu với thứ đó ư? Từ khi nào mà ngươi ỷ có thiên phú mạnh mà bao che cho kẻ tầm thường như sư phụ hả?

Có dàn gái xinh mà không biết hưởng! Cái thằng ngu này!

Hắn thở hồng hộc, sau đó đưa tay vò đầu, tức điên đến mức không biết bản thân đang nghĩ gì nữa.

Chỉ đến khi, một âm thanh vang lên.

[Chuyển giao Hệ Thống hoàn tất! Chủ thể là người sở hữu thứ hai của Hệ Thống]

Thanh Minh nhìn thế giới chỉ còn lại mỗi mình cậu, chỉ bất đắc dĩ bật cười, sau đó nhìn thông báo trước mắt mình, một giao diện mà chỉ cậu thấy.

[Đã chuyển giao Hệ Thống, đang ngắt chuỗi lệnh trên cơ thể chủ thể.

Tạm biệt, ký chủ]

“Tạm biệt, Hệ Thống, cảm ơn vì đã giúp ta bấy lâu nay”

Không ngờ có cái thời điểm mà hắn phải từ bỏ Hệ Thống cơ đấy, ngạc nhiên thật.

Dù sao thì đi được đến đây cũng rất xa rồi.

Xoẹt!

Vô số đạo kiếm khí chợt bao phủ thế gian, tưởng chừng có thể xẻ nát cả thế giới này ra làm đôi.

Thanh Minh cười lớn, chợt hắn vung tay, tung ra ba kiếm.

Một kiếm, biển máu bốc hơi không còn một giọt.

Một kiếm, núi xương tan thành tro bụi, biến mất khỏi nhất gian.

Một kiếm, phá nát mặt đất, để lại chốn này chỉ còn một mảnh hư không.

Cuối cùng, hắn ngẩng đầu đối mặt với con mắt, sau đó giơ tay lên cao, nở một nụ cười vô cùng điên cuồng, cuối cùng mới nắm chặt tay:

“Kiếm này! Ta giết ngươi!”

Ầm!

Kiếm ra, nhân gian sụp đổ. Cổ Giới không còn.

Địa cầu, năm 2022.

Từ bốn phía truyền ra âm thanh huyên náo, lời ra tiếng vào, cứ thế mà đánh thức hắn.

Nhìn xem vô số bóng người bao quanh mình, theo bản năng hắn liền đưa tay ra vào thế phòng ngự, chợt nhận ra thân thể vô cùng khó chịu, pha lẫn một chút mát mẻ nữa.

Hắn nhíu mày, đứng lên và sau đó lảo đảo chạy ra khỏi đám người, chợt âm thanh vang lên bên tai hắn:

[Chủ thể, Hệ Thống ở đây để phục vụ ngài]

“Sao lại có âm thanh trong đầu ta? Ngươi là kẻ nào!?”

Hắn nghe vậy liền chợt cảnh giác lẩm bẩm, sau đó nhìn ngó xung quanh, cảm thấy những người bao quanh mình lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, một số nữ nhân còn đỏ mặt nữa.

Chuyện gì đây? Nơi này là… Trái đất? Thiên Minh mở ra thông đạo thời không đưa mình đến đây ư?

[Chủ thể, ngài có thể nghĩ Hệ Thống giống như khí linh, được Thiên Minh tặng cho ngài]

Âm thanh lại tiếp tục vang lên, khiến hắn như nhớ lại hành động lúc trước của Thiên Minh, liền im lặng, cuối cùng chợt hỏi:

“Vậy tên đệ tử đó ra sao rồi?”

[Hệ Thống không thể thăm dò tình trạng của Thiên Minh]

Cái tên đệ tử ngốc này, ngươi đưa cho sư phụ một cái khí linh, sau đó đồng quy vu tận với thứ đó ư?

Hắn nắm chặt tay, cảm giác khó chịu lan ra trong lòng, chợt nghiến răng.

Thực lực không có bao nhiêu, tu vi hắn mất hết, giờ chẳng khác gì một người bình thường cả, chắc chắn là do ảnh hưởng của vụ dịch chuyển không gian vừa rồi!

Xem ra phải nắm chắc việc khôi phục thực lực trước tiên thôi.

Hắn nghĩ thầm, chợt một giao diện xanh lam xuất hiện trước mặt mình.

[Đã tải ngôn ngữ hoàn tất! Cài đặt Tiếng Việt!]

“Ngôn ngữ của thế giới này? Vậy là ngươi có thể truyền công pháp giống như ngọc giản?”

Hắn tự hỏi, sau đó chợt có một bàn tay đặt lên vai hắn.

Một người đàn ông mang cảnh phục, nở một nụ cười:

“Anh có thể đi theo tôi chứ?”

“Tại sao?”

Hắn hất tay người đàn ông đó ra và nhíu mày hỏi, giọng nói có vẻ cảnh giác.

Chỉ thấy ông ta nhìn hắn một hồi bằng ánh mắt quái dị, sau đó mới đáp lại:

“Ở trần giữa nơi công cộng… Anh đang quấy rối người dân nơi đây đấy!”

Bầu không khí yên tĩnh. Chỉ thấy hắn lặng lẽ nhìn xuống người của mình, sau đó trầm ngâm suy tư.

Thảo nào… mát mẻ đến thế…

Hắn chợt cảm thấy lúng túng, chỉ khẽ hắng giọng, cuối cùng nhìn ông cảnh sát, đoạn nghiêm mặt nói:

"Đạo hữu, ta có thể mượn quần của ngươi không?"

Bạn đang đọc Thần Tiên Phong Nhân Viện sáng tác bởi bohamcucai

Truyện Thần Tiên Phong Nhân Viện tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.