Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luyện thể

Tiểu thuyết gốc · 2900 chữ

Nghĩ ngợi một lúc Trần Thiên Minh nở một nụ cười gian xảo, mặt của hắn xụ xuống than thở:

- Haiz! Nếu ta không thể tu luyện thì làm sao giúp ngươi được đây!

- Xuỳ…! Dẹp cái giọng điệu đó đi, tuy ngươi không có kinh mạch nhưng vẫn có cách. Trước khi biến thành bộ dạng này ta đã thả ra một giọt tinh huyết để nó hấp thu linh khí, nếu ta lấy lại nó rồi luyện hoá thì có thể phá bỏ lớp vỏ trứng này, sau đó ta sẽ rút ra một đoạn kinh mạch của mình trồng vào trong cơ thể ngươi, làm theo cách đó thì ngươi có thể tạm thời tu luyện, tuy nhiên có một điểm hạn chế là không thể đạt được Hoá Thần, cảnh giới cao nhất chỉ có thể là Hoá Phách. Ngươi muốn tu luyện một cách hoàn chỉnh thì bắt buộc phải tìm lại kinh mạch của chính ngươi, nếu đoạn kinh mạch của ngươi mà bị tiêu huỷ thì hãy tập xác định trước đi là vừa.

Không ngờ sinh vật trong cơ thể hắn lại có thể tự rút kinh mạch của nó ra, trước đó nó đã nói muốn làm được điều này cần phải có cảnh giới Siêu Phàm. Như vậy có nghĩa là sinh vật này trước khi bị trọng thương cũng có cảnh giới đó.

Kinh mạch của hắn đã bị rút ra từ bé muốn lấy lại được thì trước tiên phải biết kẻ nào đã làm việc đó việc này đương nhiên lại phải hỏi Trần Gia Hoá, tuy nhiên bây giờ chưa phải lúc thích hợp.

- Vậy giọt tinh huyết kia của ngươi ở đâu!

- Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai?

- Sao ngươi nói là ngươi thả ra, nếu là của ngươi thì ngươi phải biết chứ?

- Thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, làm sao ta biết nó đã trôi dạt đi đâu, nếu có thể đến gần ta sẽ cảm ứng được! Ta mà ở thời kỳ đỉnh phong thì búng tay một cái nó sẽ tự khắc phải quay về….

- Thôi ngươi bớt ăn mày quá khứ đi, nói như ngươi ta mà ở thời kỳ đỉnh phong thì chả cần đến sự giúp đỡ từ một quả trứng.

Quả Trứng Vàng còn chưa kịp nói dứt câu thì bị hắn chặn họng, nó ngay lập tức kêu lên:

- Thứ tiểu bối vô tri! Ngươi có biết ta đã tồn tại bao nhiêu năm rồi không? Luận về vai vế ngươi phải gọi ta là lão tổ tông hàng vạn đời đó. Ít ra ta còn có quá khứ để mà ăn mày, còn hơn thứ tiểu bối vô tri nhà ngươi không có quá khứ để mà ăn mày.

Quả Trứng Vàng nói đến đầy khiến hắn lập tức câm nín, quá khứ của hắn là một kẻ nhu nhược, kẻ ở đáy xã hội bị ép phải tự sát. Một cái quá khứ như thế mà lấy ra ăn mày thì cũng có chút hổ thẹn.

Cuối cùng thì hắn sẽ phải mất công đi tìm giọt tinh huyết mà Quả Trứng Vàng nhắc đến, tinh cầu này rộng lớn như thế biết đi đâu mà tìm đây, huống hồ nếu giọt tinh huyết đó rơi vào tay một cao thủ làm sao có khả năng lấy lại.

Giống như biết ý nghĩ của hắn giọng nói của Quả Trứng Vàng lại vang lên:

- Mặc dù ngươi không có kinh mạch nhưng còn một hướng tu luyện khác là luyện thể.

Nghe đến đây Trần Thiên Minh như thấy một ngôi sao hy vọng ngay lập tức nắm lấy, giờ phút này dù là bất kỳ cơ hội nào hắn cũng sẽ không bỏ qua, dù là viển vông đến đâu hắn cũng nắm lấy nó mà thực hiện cho bằng được.

- Nếu như ta chỉ tu luyện mỗi thân thể mà không cần hấp thu linh khí được không?

- Nếu ngươi lựa chọn tu luyện như vậy cũng được, có điều nếu một ngày nào đó gặp phải kẻ mang thần thông cao cấp, đến lúc đó không có linh lực phụ trợ thì cái thể tu rẻ rách của ngươi sẽ giống như bao cát tuỳ ý cho người ta đánh đấm đến khi mất mạng thì thôi. Tuy nhiên đối với con người nơi này thì bấy nhiêu đó là quá đủ rồi.

Nghe đến đây Trần Thiên Minh tràn ngập hứng thú, lúc trước hắn chỉ đơn thuần là muốn mình có thể luyện võ để tính sổ với tên Trần Thành Đạt, đồng thời khiến cho những kẻ đã khinh thường hai cha con hắn phải câm nín.

Nhưng lúc này biết được trong mắt tu chân giả võ giả chỉ là rác rưởi thì hắn liền thay đổi suy nghĩ, tất nhiên rồi trên đời này làm gì có ai muốn làm rác rưởi bao giờ.

Khi biết được bản thân có khả năng tu tiên Trần Thiên Minh ngay lập tức muốn nắm lấy cơ hội này, một kiếp nhu nhược là quá đủ rồi, kiếp này hắn nhất định phải mạnh mẽ vượt qua tất cả không chùn bước trước bất kỳ khó khăn nào.

- Vậy bây giờ phải luyện thể như thế nào?

Giọng nói của Quả Trứng Vàng bình tĩnh đáp lại:

- Ta sẽ truyền vào cơ thể ngươi luồng khí mà vừa rồi ngươi đã nếm thử, luồng khí nóng sẽ liên tục thiêu đốt từ xương cốt đến da thịt của ngươi, ngay sau đó luồng khí lạnh sẽ khiến cho cơ thể người trở lên rắn chắc, trải qua quá trình tôi luyện liên tục như thế mỗi tấc da thịt của ngươi sẽ trở nên cứng rắn như sắt thép, đó chỉ là cách cơ bản nhất hiện tại ta có thể giúp ngươi, còn nếu muốn tu luyện thân thể đạt đến cường độ không thứ gì có thể phá huỷ thì cần phải kết hợp với công pháp. Vấn đề này ngươi không cần phải lo nghĩ.

- Ngươi có công pháp luyện thể sao?

Nghe Quả Trứng Vàng nói vậy Trần Thiên Minh hỏi lại một cách đầy mong chờ.

- Tất nhiên

Không làm cho hắn thất vọng Quả Trứng Vàng liền lên tiếng khiến cho trong lòng hắn cảm thấy bản thân mình vô tình ngã xuống vực sâu vậy mà lại vớ được một cái kho báu không thể tin nổi.

-Tất nhiên....là ta không có!

Có điều ngay câu tiếp theo của nó khiến hắn tức muốn hộc máu thốt lên:

- Con mẹ nhà ngươi không có thì nói là không có còn nói như thể mình thần thông quảng đại lắm vậy.

Quả Trứng Vàng thấy hắn giận cũng không để trong lòng mà còn tỏ vẻ sung sướng đáp lại.

- Hề hề...Ngươi đừng có mà xúc phạm mẹ ta nha, luận về tuổi tác thì ngươi phải gọi bà một tiếng siêu cấp lão tổ đấy.

Cứ tưởng Quả Trứng Vàng có công pháp nên mới ba hoa như vậy, không ngờ nó lại nói một câu nghe xong liền muốn vả cho một cái.

Trần Thiên Minh không thèm để ý đến lời nói của Quả Trứng Vàng nữa, giờ hắn đã biết tên này mặc dù trước kia có vẻ như là một sinh vật có cảnh giới rất cao nhưng tài năng ba hoa bốc phét của nó cũng cao không kém gì so với cảnh giới của bản thân.

- Vấn đề này ngươi không cần phải lo nghĩ, sau này ngươi đến những tinh cầu cấp cao thì sẽ dễ dàng tìm được công pháp thích hợp.

Không nghĩ ngợi thêm nữa, Trần Thiên Minh ngay lập tức trở về phòng của mình ngồi xếp bằng trên giường. Một lúc sau nguồn khí lúc nóng lúc lạnh kia bắt đầu chảy vào cơ thể của hắn, lần này hắn đã biết trước nên không cảm thấy quá bất ngờ. Thời gian trôi đi thì cường độ của nguồn khí kia cũng mỗi lúc tăng lên một bậc, mồ hôi trên trán hắn bắt đầu túa ra, chẳng mấy chốc y phục trên cơ thể hắn đã ướt sũng.

Trần Thiên Minh vẫn cắn răng chịu đựng nguồn khí kia tôi luyện thân thể. Thời gian chậm rãi trôi đi, hắn vẫn cứ ngồi trên giường liền một mạch bốn ngày. Quả Trứng Vàng trong cơ thể hắn nếu xuất ra bản thể sẽ thấy khuôn mặt nó hiện lên vẻ bất ngờ.

Ý chí của hắn quả là rất đáng nể, nhớ lại năm xưa chỉ vỏn vẹn ba ngày nó đã buông tay đầu hàng, vậy mà hắn có thể chịu đựng lên đến bốn ngày liên tục, mặc dù cường độ còn kém rất xa nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một người phàm, nếu không phải từ bên ngoài truyền đến tiếng gọi khiến nó phải thu lại nguồn khí kia thì không biết hắn còn có thể chịu được bao lâu.

Trần Thiên Minh nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi thì chậm rãi mở mắt.

Thì ra là ngày tổ chức tỉ võ đã đến, Trần Gia Hoá đã vài ngày không thấy hắn xuất hiện cứ tưởng hắn đã ra ngoài nên mới cho người đi tìm.

Cẩn thận cảm nhận từng chút sự thay đổi, cơ thể hắn lúc này quả nhiên trở nên rắn chắc hơn rất nhiều. Thu lại tâm tình hưng phấn Trần Thiên Minh bật dậy đi vào phòng tắm rửa qua một lát rồi đi đến khu vực tỉ võ. Ở đó lúc này xuất hiện vô số người đang bàn tán sôi nổi về môn võ công do Trần Thanh Sơn mới sáng tạo ra.

Hơi suy nghĩ một chút Trần Thiên Minh quyết định đi đến khu vực đăng ký, nhìn thấy hắn muốn tham gia thi đấu người ghi chép ngay lập tức kinh ngạc.

- Ngươi thực sự muốn đăng ký tham gia thi đấu?

Người phụ trách ghi chép hỏi lại một lần nữa. Ai cũng biết hắn không thể luyện võ, đột nhiên hôm nay lại muốn đăng ký tham gia luận võ, đây chẳng phải tự đâm đầu vào chỗ chết hay sao?

Thấy Trần Thiên Minh kiên quyết muốn tham gia luận võ người phụ trách cũng không ngăn cản nữa mà điền tên hắn vào danh sách.

Trần Thiên Minh trước nay không để ý đến chuyện giang hồ, những nhân sĩ tham gia thi đấu hắn không biết một ai cả, tuy nhiên lượng kiến thức về võ học trong đầu hắn là rất nhiều nên không quá lo lắng. Mục đích hắn tham gia tỉ võ không phải là vì muốn tranh giành hay chứng minh điều gì, chỉ đơn giản là muốn làm một phép thử xem bản thân đã phát triển đến mức nào.

Lúc này hai nhân sĩ trên sân đấu đang dè chừng quan sát nhau, trong đó người trẻ tuổi chỉ mới mười tám, người còn lại thì đã hai mươi bốn. Có sự chênh lệch về tuổi tác như vậy là vì quy định đặt ra là những người dưới hai mươi lăm tuổi được tham gia thi đấu. Nói là cuộc tỉ thí giữa lớp trẻ nhưng nếu một người chỉ mới mười sáu hoặc mười bảy tuổi mà bị xếp vào tỉ thí cùng người hai mươi lăm tuổi chẳng phải sẽ ăn đủ thiệt thòi sao?

Người đặt ra quy định tất nhiên là Trần Thanh Sơn, lý do lão đặt ra độ tuổi lớn như vậy Trần Thiên Minh cũng đoán ra được phần nào. Bộ võ công đó là do lão tạo ra nên tất nhiên lão ta muốn tộc nhân của mình nắm được những tuyệt học trong đó đầu tiên.

Tuy nhiên trong lớp trẻ của Trần gia thì chỉ có Trần Thành Đạt là người mang võ công cao nhất, mà hắn đã hai mươi lăm tuổi nên mới đặt ra thể lệ như vậy.

Lão Trần Thanh Sơn này đúng là một con cáo già, lão đặt ra độ tuổi quy định như vậy chẳng phải chiếm hết lợi thế về mình rồi sao?

Hai người trên sàn đấu đã bắt đầu lao vào nhau, nhìn những chiêu đã được sử ra Trần Thiên Minh liền biết được, người thanh niên khoảng chừng mười tám thuộc phái Hoa Sơn, người còn lại hắn chưa nhìn ra thuộc môn phái nào, có lẽ đây là nhân sĩ độc hành.

Một chiêu Hoa Sơn Hổ Trảo Thủ xuất ra khiến cho nhân sĩ Độc Hành lui về sau một bước rút thanh kiếm bên hông ra đánh trả.

Người thanh niên trẻ thuộc phái Hoa Sơn cũng rút ra một thanh kiếm sáng bóng, chiêu thức trong Hoa Sơn kiếm pháp xuất ra nhẹ nhàng nhưng biến hoá khôn lường.

Tuy chiêu thức của người thanh niên trẻ biến ảo khôn lường nhưng chỉ khiến đối thủ bỡ ngỡ trong vài chiêu đầu, khi đã quen thuộc với những chiêu thức đó rồi thì bắt đầu phản công.

Sự chênh lệch ban đầu là rất nhỏ dần dần được nới rộng nhân sĩ độc hành kia hơn đối thủ của mình đến sáu tuổi, kinh nghiệm giao chiến vượt trội hơn rất nhiều, từ đó có thể thấy tầm quan trọng của nó đến như thế nào. Tất nhiên cũng phải nói đến sự chênh lệch về nội lực của cả hai bên, công pháp tu luyện nội công của Hoa Sơn phái tất nhiên bất phàm nhưng không đủ để bù đắp cho sự chênh lệch về thời gian tu luyện.

Giao đấu thêm vài chiêu thanh kiếm sắc bén của nhân sĩ độc hành đã đặt trên cổ của người thanh niên trẻ phái Hoa Sơn. Anh ta thu kiếm lại chắp tay hơi cúi người xuống chào một cái không nói lời nào mà lui xuống.

Thêm vài trận chiến nữa trôi qua, Trần Thiên Minh thấy lần lượt nhiều môn phái cho người ra tỉ võ, trong đó cũng không thiếu những nhân sĩ đến từ giang hồ. Có một vài anh tài trẻ tuổi vượt trội hơn hẳn so với đối thủ của họ dễ dàng giành chiến thắng.

Người phụ trách bước lên sàn hắng giọng một cái rồi hít một hơi thật sâu, ngay sau đó hô lên thật lớn:

- Trận đấu tiếp theo là cuộc đối đầu Trần gia và Trương gia.

Trần Thành Đạt cùng một người nữa đứng lên chuẩn bị xuất chiến, chỉ cần người phụ trách gọi tên ai là người đó sẽ lên sàn. Thế hưng trái với suy nghĩ của bọn chúng, người phụ trách lại gọi một cái tên không ai nghĩ đến.

- Mời Trần Thiên Minh cùng Trương Tài lên sàn đấu!

Ngay lập tức toàn trường trở nên rầm rộ, tất cả mọi người kinh ngạc bàn tán. Nếu người phụ trách kia chỉ nói mỗi cái tên Trần Thiên Minh thì mọi người sẽ cho rằng đó là một kẻ có cùng họ tên với hắn.

Thế nhưng người phụ trách này khẳng định rõ ràng là người của Trần gia, Trần Thiên Minh của Trần gia còn ai khác ngoài người bị coi là phế vật kia.

Ngay cả Trần Thanh Sơn ngồi trên ghế chủ vị cũng phải trợn mắt kinh ngạc, lão còn tưởng bản thân vừa nghe nhầm đang chuẩn bị lên tiếng hỏi người phụ trách thì thấy hắn mang vẻ mặt bình tĩnh bước lên sàn đấu.

Một lúc sau Trương Tài chậm rãi tiến đến, người này giống như hắn còn rất trẻ, ước chừng mười bảy hoặc mười tám tuổi. Trần Thiên Minh cũng chẳng thèm để ý đối phương bao nhiêu tuổi, mục đích tham gia cuộc tỉ võ lần này là để kiểm tra bản thân nên không quan tâm đối thủ là ai.

Ngay sau khi trọng tài tuyên bố bắt đầu Trương Tài ngay lập tức lao lên, có lẽ hắn cho rằng bản thân dễ dàng đánh bại đổi thủ của mình trong vòng ba chiêu nên mới tự tin đến vậy.

Tay phải Trương Tài nâng lên nhắm vào lồng ngực Trần Thiên Minh đấm tới, một quyền này hắn sử dụng lực đạo không nhỏ.

Nét mặt Trần Thiên Minh không hề thay đổi, hai chân hơi chùng chân xuống thủ thế rồi đưa tay lên đỡ lấy quyền của đối phương.

Cánh tay của Trương Tài ngay lập nhói lên, thời điểm nắm đấm của hắn bị chặn lại có cảm giác giống như bản thân vừa đấm vào một tảng đá vậy.

Toàn trường lúc này chỉ là một mảnh tĩnh lặng, nếu tập trung còn có thể nghe thấy cả tiếng nhịp tim đang đập của mọi người. Có điều lúc này chẳng ai để ý đến điều đó, mọi ánh mắt đều đang đổ dồn vào hai thân ảnh trên sàn đấu.

Một tên phế nhân dễ dàng đỡ được quyền của con cháu Trương gia. Có vài người đưa tay lên dụi mắt đến mức trở nên đỏ ngầu vẫn không thể tin vào cảnh tượng trước mặt họ lúc này.

Bạn đang đọc Thần Vương Tam Giới sáng tác bởi ttn1199
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ttn1199
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.