Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bức tượng đá cổ quái

Phiên bản Dịch · 1406 chữ

Chương 3: Bức tượng đá cổ quái

Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động

Đây là mơ ư? Tôi ngồi trên xe bus về nhà mà trong lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò. Đêm qua sau khi cô bé ấy nhập vào thân thể thì tôi lập tức hôn mê bất tỉnh, sáng hôm sau tỉnh dậy mình đã đang ngồi trên xe về nhà rồi. Vừa hay quê tôi có một lão mê tín coi tướng số cực chuẩn, tôi phải tới đó hỏi xem rốt cuộc mình bị làm sao mới được.

Quê tôi ở khu Trường Thọ của Trùng Khánh, thế nhưng không phải là trên thành phố. Bên cạnh có một thôn nhỏ tên là Độ Châu, tôi lớn lên ở đây, về sau vào cấp 3 mới lên thành phố Trùng Khánh, mỗi năm sẽ về thăm quê hai lần.

Đến 3 giờ chiều tôi mới về đến thôn Độ Châu. Vừa mới bước chân xuống xe đã thấy nóng nực, lúc đầu còn định đi tìm lão mê tín hỏi ngay nhưng nghĩ lại mình đã lâu rồi chưa gặp mẹ, hay là cứ về nhà thăm mẹ trước rồi đến tối sang đó sau cũng được. Gần nửa năm nay tôi không về nhà rồi. Mặc dù từ thành phố Trùng Khánh về đây chỉ mất một tiếng ngồi xe, nhưng vì ngại đi nên cũng không hay về nhà.

Nhà tôi xây từ những năm 90, có tổng cộng 5 tầng. Vừa mở cửa ra đã thấy mẹ đang thắp hương cho bức tượng đá trên bức tường phía Bắc. Mẹ tôi tên là Vương Liên Tuệ, dù đã gần 40 nhưng trông hãy còn trẻ lắm. Mọi người không biết đấy thôi, mẹ tôi mê tín cực kì. Tôi còn nhớ rõ hồi trước tôi thấy một cô gái mặc áo trắng, lúc ấy chẳng biết gặp ma hay gì, kể cho mẹ nghe thì mẹ vội vội vàng vàng chạy ra chỗ tượng đá quỳ xuống, miệng không biết niệm cái gì, chỉ thấy vẻ mặt bà vô cùng căng thẳng, sau đó chuyển nhà đến một thôn nhỏ, lại còn mang cả bức tượng đá này theo nữa chứ.

Tôi bước thật nhẹ ra sau lưng bà, hướng mắt nhìn lên bức tượng đá. Bức tượng này rất kì lạ, nhìn chẳng giống tượng thần tài ở nhà anh Tường gì hết, cũng không thấy giống vị thần nào trong các câu chuyện Trung Quốc xưa, mà trông nó giống quỷ thần.

Bức tượng đá cao chừng 20cm, mắt nhìn giống mắt vượn và khỉ, môi đỏ như chu sa, mắt trong như mặt gương, đỉnh đầu có sừng màu xanh, sau lưng cũng màu xanh, tay màu vàng, đuôi lại giống như con báo, trên tay cầm một cái búa. Nói chung tượng đá này luôn khiến người ta có cảm giác không an tâm. Lúc ấy chắc mẹ không biết tôi đã về, chẳng biết bà đang nghĩ gì nữa. Tự dưng tôi lại muốn trêu bà một chút, lặng lẽ lẻn ra sau lưng bà, cố gắng ghìm giọng mình trở nên âm trầm: "Nộp mạng cho ta..."

Lúc ấy tôi chỉ giỡn chơi thôi, mục đích đùa vui ấy mà.

Mặc dù bình thường mẹ tôi mê tín nhưng lá gan của bà lớn lắm. Thế mà lúc đó tự dưng bị dọa, cả người giật nảy lên, trên đầu mồ hôi nhễ nhại, không quay người lại nhưng vẫn cảm giác được bà đang nôn nóng. Kì quặc chính là bà cứ như không nhìn thấy tôi vậy, môi đã trắng bệch, cả người không ngừng phát run.

"Mẹ, mẹ, mẹ sao thế?" Tôi lại gần xem mẹ thế nào, cũng đã nhận ra hình như mình đã làm ra chuyện gì không phải. Mắt mẹ tôi từ từ mê man, sau đó lộn lên trên còn lại toàn lòng trắng, giống hệt ma nữ trong mấy bộ phim kinh dị. Lúc ấy tôi sợ lắm, hôm qua vừa gặp ma xong, chẳng lẽ hôm nay lại bị tiếp?

Ngay sau đó tay mẹ tôi bất chợt bóp cổ tôi vật tôi xuống dất. Tôi vẫn còn chưa hoàn hồn thì cả người nằm trên nền đất lạnh. Không biết vì sao nữa, mẹ tôi cao 1m65, bình thường người gầy gò ốm yếu, thế mà bây giờ sức ở đâu ra mà khỏe hơn người trưởng thành nhiều, tôi giãy mãi cũng không thoát ra được, chỉ có thể dồn sức gọi tên bà, nhưng bà không có bất cứ phản ứng nào mà còn hung hăng hơn.

Lúc đó đối diện với bà, bên trên là tượng đá tế bái, chẳng biết có phải do ảo giác giác của tôi hay không mà tôi thấy ánh mắt nó đỏ rực, không những thế hình như nó còn đang nhìn tôi chằm chằm. Mà tôi cũng không có thời gian nghĩ nhiều như thế, lực trên cổ ngày càng tăng, tôi bắt đầu thấy khó thở. Khéo thế nào mà cửa nhà không khóa, đang lúc ngàn cân treo sợi tóc thì lão mê tín thôn chúng tôi vọt vào.

Lão điên này tên là Lê Thế Cao, nhìn qua khoảng 60 tuổi. Lão không bình thường, tôi cứ có cảm giác lão có mối liên hệ đặc biệt với anh Tường. Bình thường cứ điên điên khùng khùng, thường xuyên lảm nhảm gì mà chuyện ma chuyện quỷ, không thì lại luyên luyên người nào trời sinh có mệnh phú quý, tất cả chúng tôi đều gọi lão là lão mê tín.

Lúc này lão mê tín mặc một chiếc áo lót màu đen, quần đùi màu đen, đi đôi dép lê, trên tay còn cầm quạt hương bồ, chắc lão đang đi hóng gió thì tạt ngang qua đây mà. Lão vừa vào cũng không ra vẻ hoảng hốt, không cả thèm tiến đến tách mẹ tôi ra, mà phỏng chừng lão cũng chẳng kéo ra nổi. Lão vọt đến trước tượng đá kia, đột nhiên cắn ngón giữa tay phải rồi gí ngón giữa rướm máu lên trán bức tượng hô: "Lập tức tuân lệnh! Ngoan ngoãn chút cho ta!"

Không ngờ lão vừa mới niệm xong thì mẹ tôi ngã dúi đầu xuống đất ngất xỉu, còn tôi ra sức hít thở lấy lại không khí, sợ thật, xém tí nữa bị mẹ bóp chết rồi.

Lão mê tín đi tới chỗ tôi nói: "Thằng nhóc kia, chưa chết đúng không, chưa chết thì đỡ mẹ về giường nằm nhanh lên, nấu tí nước gừng cho mẹ uống, còn nữa, lát nữa qua chỗ ta lấy bùa về dán lên bức tượng đá này để nó yên phận lại"

“Lão già, đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì vậy" Tôi xoa cổ, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Mặc dù tôi không tin mấy chuyện này đâu, nhưng hôm qua vừa gặp được cô bé kia mà giờ lại đụng phải chuyện này nữa, cổ tôi vẫn còn đau đây này. Nghĩ vậy đột nhiên tôi có chút không thể tin được.

Nhưng lão mê tín này hình như không thích nói nhiều, đi đến đá mông tôi một cái rồi nói: "Nhóc con biết nhiều làm gì, cứ làm theo lời ta là được, còn nữa, chú nhóc trở lại bình thường rồi thì cũng đừng động gì đến tượng đá này đấy biết chưa, đừng có mà ăn vụng đồ cúng của nó"

Lão nói thế lại làm tôi nhớ một chuyện từ rất lâu trước đây. Hồi bé tầm mười ba mười bốn tuổi thèm ăn, trong nhà lại hết mất đồ ăn, thấy trên bàn để tượng đá có đĩa lê ngon lành, thế là tôi lấy xuống chén luôn. Ngay hôm sau tôi bệnh nặng một trận, nằm viện suốt nửa tháng trời mới khỏe lại, sau đó tôi nghe nói vẫn là cái lão mê tín này đến xem cho. Lão chuẩn bị cho tôi uống nước hòa với bùa tôi mới khỏe lại. Đương nhiên chuyện này xảy ra rất lâu rồi, tôi đã không còn nhớ rõ nữa, lão nói tôi mới nhớ lại, nhưng như vậy càng khiến tôi tò mò, tượng đá này rốt cuộc là cái gì? Thật sự là ma quỷ ư? Chẳng lẽ trên thế gian này thật sự có ma sao?

Bạn đang đọc Bách quỷ dạ hành ( Dịch Bàn Tơ Động ) của Vu Cửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.