Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ma đục tường

Phiên bản Dịch · 1783 chữ

Chương 5: Ma đục tường

Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động

"Bố cháu? Bố cháu làm sao? Sao từ nhỏ cháu chưa nghe ai kể bao giờ?"

Lòng tôi nảy lên, từ lúc mới sinh tôi đã được mẹ nuôi lớn, chưa gặp bố lần nào, tượng đá kia sao lại liên quan đến ông ấy được?

Lão mê tín nghĩ ngợi gì đó rồi vội chuyển đề tài:

"Thôi không nói bố cháu nữa, nói về con quỷ kia đi."

Tôi thấy lão mê tín không muốn nói thì bắt đầu nôn nóng, vội vàng nói:

"Lão mê tín, đừng đừng, ông hãy nói cho cháu biết rốt cuộc chuyện này là sao, còn người lúc nãy nói trên người cháu có một lời nguyền rủa nữa, chuyện quỷ này là sao nữa?"

Lão mê tín thấy tôi khẩn thiết cầu xin, thở dài:

"Ta sẽ kể cho cháu nghe một ít, nhưng những chuyện ta không nói cháu cũng đừng hỏi"

"Thật ra bố cháu là một thầy trừ tà, có phải lúc nhỏ mẹ cháu đã kể cho cháu nghe câu chuyện về Trần tiên sinh và quỷ không? Người đó chính là bố cháu, sau khi giải quyết xong chuyện của nhà họ Vương thì bố cháu lấy mẹ cháu, nhưng rất nhanh có một người đàn bà tìm đến cửa, sau đó người đàn bà đó biến thành thương hồn quỷ."

"Thương hồn quỷ?"

Tôi khó hiểu nhìn lão mê tín, lão nói tiếp: "Loại quỷ này là loại bị ngộ sát, nhưng lại là quỷ không thể báo thù, xa nhất phỉa kể đến thời cổ đại, tương truyền hoàng đế sau khi chiến thắng Xi Vưu, chiến hổ của hắn không cẩn thận cắn một cụ ông. Sau bảy ngày bảy đêm thì cụ ông này tắt thở, cuối cùng cụ hóa thành oan hồn muốn báo thù."

"Chuyện này không phải là vô nghĩa sao? Một oan hồn sao có thể đánh thắng được hoàng đế?" Tôi nhếch miệng cười, coi như chỉ đang nghe một câu chuyện thần thoại.

Lão mê tín gật đầu:

"Đúng vậy, thứ nhất là đánh không lại, thứ hai chính là, lúc hoàng đế hậu táng hắn, thậm chí còn chịu tang bảy ngày coi như bồi tội, vậy mới đánh tan oán khí của cụ ông"

Lão mê tín nói:

"Người đến nhà cháu chính là thương hồn quỷ, là một loại oán khí khó trấn an, nhưng không thể đánh lại được bố cháu. Lúc ấy bố cháu, khụ khụ, sau đó bố cháu chuyển đi một nơi rất xa, không thể ở đây nuôi cháu lớn khôn, nhưng bố cháu thấy thẹn với người đàn bà kia nên mới phong ấn cô ta bên trong tượng đá."

Nói đến đây tôi mới hiểu, hỏi:

"Vậy cháu nên làm gì bây giờ? Cháu lên Trùng Khánh học thì không lo, nhưng không thể để mẹ ở nhà như thế được, bức tượng kia giống như quả bom, sao cháu yên tâm đi được!"

"Xem kìa, thật ra cháu có thể lén bắt nó đi ra rồi nhờ một thầy trừ tà diệt, nhưng mẹ cháu nào có đồng ý. Cô ấy bảo nhà cháu có lỗi với con quỷ đó nên không thể giết nó được, chỉ có thể siêu độ, nhưng bố cháu lại không giống vị hoàng đế kia chịu tang, vậy nên oán khí của cô ta càng ngày càng nặng."

Lão mê tín rung đùi đắc ý nhìn tôi, nghĩ nghĩ rồi lần sờ cuốn sách dưới mông, chính là cuốn lúc nãy bày trên đất, vươn tay lật giở.

Lão ném cho tôi rồi nói: "Đây là ít bùa, về nhà không có chuyện gì làm thì chuẩn bị mực và máu chó đen, sau đó làm theo sách này là được. Tự làm bùa phòng thân đi, vẽ cả bùa dán trong phòng mẹ cháu nữa"

"Ông vẽ sẵn cho cháu không được à?"

Tôi cúi đầu nhìn cuốn sách, cứ như đang cầm sách khiêu dâm vậy, cảm giác thô ráp, nhưng mở ra bên trong lại là mấy dòng linh ta linh tinh, bảo tôi vẽ bùa thế nào, tôi đọc cũng chẳng hiểu, tâm tình bắt đầu rối rắm.

Lão mê tín cốc đầu tôi một cái, lắc đầu nói:

"Không được, ta chừng này tuổi rồi, lười làm mấy chuyện này lắm. Hơn nữa cháu phải hiểu rằng đây là chuyện nhà cháu, chính cháu xử lý mới được. Lá bùa kia ta chỉ giúp cháu tạm thời trấn áp nó thôi, không phải ta phóng đại lên cho gay cấn đâu, bây giờ oán khí của con quỷ kia càng ngày càng nặng rồi."

"Còn nữa, ta đưa cháu cuốn sách này để cháu học tập, cũng chẳng trông chờ cháu học được trong vòng 2 tháng. Cứ từ từ mà học, trước khi cháu có thể giết con quỷ kia thì ta sẽ giúp cháy trông chừng, mẹ cháu sẽ không xảy ra chuyện bất trắc gì đâu, đợi đến lúc cháu học xong thì hãy giết nó."

"Ý của ông là muốn cháu học lâu dài ư?"

"Thế cháu nghĩ sao? Cháu tưởng vẽ vài lần là được à? Thế thì chẳng thà ta chuẩn bị cái máy in, in ra là được rồi chứ tốn công tốn sức vẽ làm gì, người bình thường một năm học được một ít đã giỏi lắm rồi. Cháu ra ngoài đi, ta còn phải xem TV nữa."

"Dù gì đi nữa ông cũng phải đưa cho cháu mực đỏ và máu chó chứ, chẳng lẽ giờ bắt cháu đi giết chó à?"

Tôi trợn mắt, nói gì cơ, một năm? Ha ha, tôi sẽ cho ông thấy cái gì gọi là thiên tài.

"Trong bếp trong chai rượu trắng là máu chó đen đấy, cầm cả hộp mực đỏ với giấy vàng về nữa đi."

"À phải rồi!" Lão mê tín nhìn tôi hỏi: "Lệ quỷ trên người cháu là thế nào đấy? Bám trên lưng cháu kia kìa."

"Là sao?" Tôi đang điên đầu vì con quỷ trong nhà nên quên béng mất con quỷ hôm qua, nghe lão mê tín nói vậy trong lòng bỗng dưng lo lắng, lão mê tín cười:

"Chính là cô bé trên người cháu ấy, là lệ quỷ, oán khí lại nặng, may mà nó không muốn hại cháu, nhưng nếu cháu không chịu giúp nó báo thù thì nó sẽ liều mạng với cháu đấy"

"Giúp nó báo thù? Đại ca à, cháu thứ nhất không có tiền, thứ hai không có quyền, giúp con bé báo thù kiểu gì đây?"

Tôi nhíu mày nhìn lão mê tín: "Hơn nữa trên đường nhiều người như thế, con bé tìm ai nhờ giúp mà chẳng được, chẳng lẽ tại cháu đẹp trai quá à?"

"Xùy, chẳng qua vì cháu là tứ thần, cháu là thần năm, thần tháng, thần ngày, sinh giờ Thìn. Trời sinh mệnh yểu, dễ gặp ma. Nếu con bé mà bám vào người bình thường thì trong vòng một ngày người đó sẽ đổ bệnh nặng, lâu dần chắc chắn sẽ chết, còn cháu thì khác, cho nên mới chọn cháu thôi."

Lão mê tín cười khẽ: "Chăm chỉ luyện vẽ bùa đi, con quỷ này cũng không dọa người như thế đâu, con bé hại ai chứ sẽ không hại cháu. Nhìn dáng vẻ của nó chắc là bị tà pháp hại rồi, cháu chỉ còn nước chăm chỉ tu luyện đạo thuật mới có thể giúp con bé báo thù. Còn nữa, đừng có mong ta tiêu diệt nó, nó là oan hồn, chỉ muốn báo thù thôi, loại quỷ này không giết lung tung, nếu giết nó thì sau này luật nhân quả cũng không chừa mình đâu."

Tôi nghe lão mê tín nói nó sẽ không hại ai thì thở phào nhẹ nhõm, kể cả lão thẳng thừng từ chối giúp thì tôi cũng thấy thoải mái hơn nhiều rồi.

Lão mê tín nói xong thì mở TV lên xem chương trình tên là "Phi thành chớ nhiễu". Tôi bỗng thấy bực mình, chương trình này chẳng có gì hay ho cả, nếu để một đám đại gia chọn một cô gái trẻ may ra còn có cái hay để xem, nhưng một đám mở miệng ra là giảng giải triết lý nhân sinh, mấy bà cao tuổi kén cá chọn canh mấy ông lão, thiệt tình chẳng có gì đáng xem, vậy mà lão Lê lại thích, nhìn thấy mấy bác gái trung niên nước dãi đã chảy ra rồi, vậy mà vừa rồi còn làm bộ bậc thầy nói chuyện với tôi.

Tôi vào bếp lấy chai máu chó đen và mực đỏ, giấy vàng. Định cứ thế đi luôn, tại bình thường cũng không có thói quen chào hỏi lão, nhưng ngẫm lại thì người ta đã giúp mình, cuối cùng chuẩn bị đồ xong xuôi tôi quay ra chào: "Lão Lê, cháu về đây!"

Lão Lê không đoái hoài gì đến tôi, tôi cầm bí kíp lão đưa và hộp mực, giấy vàng nhét vào trong túi quần, cầm chai rượu ra ngoài.

Lão Lê ở thôn Đông, ở trung tâm thôn của chúng tôi là một con đường chữ thập, sau đó là rất nhiều phòng ốc. Sau khi tôi ra khỏi khu của lão thì sờ tay mình, sao lạnh thế nhỉ, trời cũng đã tối rồi.

Lắc đầu, sao hôm nay trời tối nhanh vậy nhỉ? Tôi cũng không nghĩ nhiều, thời tiết Trùng Khánh là vậy đấy, rất dễ thay đổi. Tôi về nhà, lão mê tín nói có một đường tắt về khu nhà tôi, ngõ này cực kì vắng vẻ, dài 20 thước. Giờ mới thấy mình ngu, đường này rất lạnh, đi vào bất giác rùng mình một cái, tôi lắc đầu, đi đến nửa đường đột nhiên sau lưng như có tiếng một cô gái gọi tôi.

"Trần Huy..."

Tiếng gọi rất yếu ớt, nghe mềm mại như một bé gái, tôi còn tưởng cô gái nào thích thầm tôi chứ, quay đầu lại thấy ngã tư sau lưng không một bóng người, thỉnh thoảng có vài phiến lá bị thổi tạo ra âm thanh xào xạc.

Tuy cảm thấy kì lạ nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều, quay đầu lại đi tiếp, nhưng đi được chừng một phút lại thấy có gì đó sai sai. Con đường này bình thường đi nửa phút là hết rồi, sao một phút rồi mà tôi vẫn chưa ra được nhỉ?

Chẳng lẽ hôm nay lại gặp ma nên bị ma che mắt?

Bạn đang đọc Bách quỷ dạ hành ( Dịch Bàn Tơ Động ) của Vu Cửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.