Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

anh làm việc đàng hoàng hơn được ko

Phiên bản Dịch · 1577 chữ

……

Buổi tối, khi Tôn Di đi làm về, cô muốn xem Diệp Trần có tức giận không, rốt cuộc những lời nói lúc sáng đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh.

Nhưng khi nhìn thấy Diệp Trần đã mua rất nhiều cờ hiệu không thể giải thích được, cô thực sự tức giận.

Cô than thở nhưng không tức giận!

Cô vốn tưởng rằng lời nói lúc sáng sẽ thuyết phục được người này, có thể tên này sẽ đi làm lương thiện, nhưng cô không ngờ rằng Diệp Trần không những không ra ngoài tìm việc mà còn bắt đầu kinh doanh lừa đảo! '

Lần này không phải là nói dối cô! Nhưng để nói dối người khác! Thậm chí còn tệ hơn!

Diệp Trần cũng chú ý tới Tôn Di đã trở lại, vừa định nói đến kế hoạch của mình, Tôn Di tức giận đứng ở trước mặt hắn, tức giận nói: "Anh ko làm việc nào đàng hoàng chút nào sao? Làm việc nghiêm túc không được sao?"

Diệp Trần nhún vai, bất lực nói: "Ta là cứu người chết chữa thương, vậy tại sao không phải là việc nghiêm túc?"

"Cần tiền thì tôi có thể đưa cho, nhưng mong anh thành thật như cái tên của mình. Tôi nghĩ rằng cha mẹ đặt cho con cái tên này cũng vậy. Nếu bây giờ làm thế này thì anh đã ở xa xứ mất rồi." Bố mẹ?

Anh sẽ đối mặt với chúng như thế nào trong tương lai? Lương tâm của anh sẽ bị tổn thương? "

Nói đến đây, Tôn Di vốn tưởng rằng Diệp Trần sẽ cười phản bác, thỉnh thoảng nảy ra vài đoạn khó chịu, nhưng không ngờ Diệp Trần ánh mắt mờ mịt, lẳng lặng xoay người, cầm lấy những thứ đã chuẩn bị hôm nay, rời đi.

Diệp Trần đi tới cửa, bước chân liền dừng lại: "Tôi sau này cũng muốn đối mặt với bọn họ, nhưng đã không còn kịp rồi. Tôi sẽ không bao giờ gặp lại bọn họ."

Diệp Trần nói xong liền đi ra ngoài.

Khi Tôn Di nhìn theo bóng lưng cô đơn của Diệp Trần, cô ấy nhận ra rằng mình đã nói sai điều gì đó.

"Anh ấy ... anh ấy không có cha mẹ..."

Cô biết những gì cô nói vừa rồi đối với một đứa trẻ không có cha mẹ.

Cô cũng biết lúc này trái tim của Diệp Trần đau như thế nào.

Không hiểu sao hốc mắt cô lại ẩm ướt, cô nhớ lại sự việc năm năm trước.

Cô nghĩ về người bạn cùng bàn trước đây của mình, người vốn dĩ có một ngôi nhà đẹp đẽ, nhưng nó đã tan tành chỉ sau một đêm.

Không ai biết chuyện gì đã xảy ra đêm đó.

Cô chỉ biết rằng nhà họ Diệp đã không còn ở đây nữa.

Người thanh niên tên Diệp Trần không còn ở đó nữa.

Cô đã trải qua nỗi đau mất người thân lớn đến nhường nào.

Cho nên lúc đó, cô muốn dùng năng lực của mình để làm gì đó cho bạn học cũ đã mất tích hoặc đã chết.

Bất chấp mọi trở ngại, cô đã chôn cất ba người họ Diệp ...

Đột nhiên Tôn Di nghĩ tới điều gì đó liền vội vàng đuổi theo, nhưng Diệp Trần đã biến mất từ lâu trong đám người bao la.

Tôi không thể tìm thấy nó.

Ngay lúc Tôn Di đang tuyệt vọng, điện thoại di động của cô ấy vang lên, cô ấy nghĩ đó là điện thoại của Diệp Trần, nhưng khi cầm lên, cô ấy mới nhớ ra Diệp Trần hoàn toàn không có điện thoại di động.

Trên điện thoại hiện lên ba chữ: Hạ Nhược Tuyết

“Cô Hạ, cô về rồi à?” Tôn Di trả lời sau khi bắt máy

"Tôn Di cô đang ở đâu? Trở lại công ty ngay lập tức, cuộc họp khẩn cấp cấp s."

Nói xong cúp điện thoại.

Tôn Di nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.

Điều kỳ lạ hơn nữa là đây là một cuộc họp khẩn cấp cấp s! Đây là cuộc họp khẩn cấp tiên tiến nhất!

"Tập đoàn Hoa Lệ có chuyện gì sao?"

……

Công viên Thành Bắc.

Diệp Trần xách rất nhiều đồ đến khu phố thương mại bên trong công viên.

Bởi vì trời đã là buổi tối, các gian hàng lớn nhỏ đều đã bày biện, dòng người cũng không tệ.

Diệp Trần rốt cục tìm được một chỗ trống, trực tiếp đặt đồ xuống, kê một cái bàn nhỏ đơn giản.

Khi quầy hàng được dựng lên, anh chợt nhận ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, anh quên mang theo một chiếc ghế đẩu!

Không thể để người khác đứng khám bệnh.

"Chẳng lẽ ngày đầu tiên khai trương sẽ bị hoãn lại sao?"

Ngay khi Diệp Trần đang cau mày, một ông chú bán đồ gốm bước tới.

"Yo, sư huynh, ngươi mới tới đây, ta chưa từng thấy qua."

Diệp Trần chỉ chú ý tới người chú bên cạnh, sau khi tán gẫu mới biết anh ta.

Người bác tên là Tuyết Dũng, người huyện Tùng Sơn phía dưới Giang Thành, đến đây lập một gian hàng để bàn chuyện đời, tính tình hiền hậu và hay cười.

"Tiểu huynh đệ, vừa rồi ta thấy ngươi cau mày, ngươi có chuyện gì sao?"

Diệp Trần nói thật: "Chú Dũng, đây là ngày đầu tiên cháu đến , cháu quên mang theo ghế đẩu. Không, cháu định đóng cửa sạp rồi ngày mai quay lại."

Chú Dũng nghe vậy, không nói gì nữa, cầm lấy chiếc ghế đẩu đang ngồi và nói: "Tôi không thích ngồi lắm. Chiếc ghế này tốt cho cháu. Dòng người hôm nay khá đông sẽ rất thuận tiện để cháu làm việc. "

"Nhưng chú ơi, nếu không có ghế đẩu thì phải đứng cả đêm, liệu có ..."

Diệp Trần chưa kịp nói xong, Bác đã xua tay quay trở lại gian hàng của mình: "Tiểu đệ, đừng huyên thuyên, bác sẽ đưa cho . Nếu một ngày nào đó, công việc kinh doanh của cậu tốt lên, cậu chỉ cần cho tôi bác điếu thuốc."

Diệp Trần không đạo đức giả, cảm ơn Bác , trực tiếp đặt ghế đẩu trước gian hàng, sau đó treo cờ hiệu đã làm sẵn!

Bác vốn dĩ tò mò không biết Diệp Trần bày ra quầy hàng gì, liền xem thử, nhưng khi nhìn thấy những cờ hiệu đó, chú đã sững sờ!

Câu đầu tiên khá bình thường: "Nghiêm túc, thực tế và tận tâm!"

Phong cách thứ hai có gì đó không ổn: cái chậu treo giúp thiên hạ, bàn tay kỳ diệu trẻ lại, Biển Thước còn sống, và Hoa Đà còn sống! ( bạn nào giỏi văn thì sẽ hiểu chủ yếu là anh tự luyến )

Bác không bao giờ ngờ rằng cậu thực sự là một bác sĩ, nhưng sao một bác sĩ có thể tự khen mình nhiều như vậy!

Ngay cả các bác sĩ ở bệnh viện số 1 Giang Thành cũng không dám nói như vậy!

Cậu này có bị điên không?

Không quan trọng, chú đã phát điên khi nhìn thấy chiếc thứ ba!

"Món hời lớn khi khai trương, giảm giá 20% toàn bộ địa điểm, chữa khỏi mọi bệnh tật, phí tư vấn 3 trăm "

Trời ơi, cậu đang làm gì vậy, đi khám bệnh không được giảm giá!

Cho dù giảm giá, phí tư vấn cũng chỉ có 3 trăm cái quái gì thế này

Trên đời làm sao có cái giá như vậy!

Bác muốn thuyết phục Diệp Trần, nhưng thấy rằng gian hàng của cậu đã chật kín người!

Bác ko thể chen vào hàng người

“Chết rồi, anh đang gặp rắc rối.” Bác lo lắng nói.

Trên thực tế, một phần lớn lý do tại sao có nhiều người như vậy là bởi vì trò đùa của Diệp Trần !

Bọn họ muốn xem ai dám đòi khám chỉ có 300.

A Hoàng Mao đứng lên, liếc mắt nhìn Diệp Trần từ đầu đến chân, chế nhạo: "Cậu nhóc, cậu mới tới đây, cậu đến đây chữa bệnh sao? 300? Cậu chắc không đùa chứ?"

Diệp Trần liếc Hoàng Mao liền biết bên kia không yên, nói: "Trả 300.000 phí tư vấn sẽ biết."

Hoàng Mao không ngờ người chủ quầy hàng này lại có tính khí xấu như vậy, khinh thường nói: "Chỉ là ngươi, dám đòi ta 300 ? Ngươi nói dối, ta gặp ngươi một lần."

Diệp Trần bước ra: "Thử xem nếu có khả năng!"

Diệp Trần mặc dù không sử dụng bất kỳ năng lượng chân chính nào, nhưng hắn đã bò ra khỏi chỗ chết, một ánh mắt của hắn cũng đủ làm mọi người kinh ngạc!

Vào giây phút này, Hoàng Mao đó cảm giác được chính mình bị tử thần khóa chặt, trán chảy ra từng hạt mồ hôi lớn, cả người giống như rơi vào trong động băng!

"TÔI……"

Hoàng Mao vô thức lùi lại phía sau, nhưng anh ta trượt chân và ngồi trên mặt đất.

Cảnh tượng này khiến những người qua đường phải bật cười, với sự việc lần này, Hoang Mao không thể ở lại được nữa mà bỏ trốn ngay lập tức.

Bạn đang đọc Thần y tốt nhất thành thị của Vien Lam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lamlam1382007
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.