Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi ức

Tiểu thuyết gốc · 1021 chữ

Nói tới đoạn tình duyên giữa hai người, phải kể từ 5 năm trước, khi Diệp Cẩn mười lăm tuổi, lần đầu tiên hai người gặp mặt, là một ngày đông giá lạnh.

Mưa gió nổi lên, tuyết rơi dày đặc, trong lần du ngoạn tới Thành Nam thăm thú, Diệp Cẩn vô tình cứu vớt một nam nhân thân đầy vết thương ngã trước xe ngựa.

Thiếu niên mười lăm tuổi tấm lòng lương thiện mang người xa lạ về nhà bị phụ thân mắng một trận nhưng vẫn kiên quyết thực hiện hành vi cứu người, hắn cho rằng gặp nhau đã là có duyên, huống chi người này còn tình cờ ngất trước xe ngựa của hắn.

Diệp Cẩn một lòng thánh mẫu, chú tâm chữa thương cho nam nhân kia, thương thế của y rất nặng, phải điều dưỡng một thời gian dài, nếu không, không thể nào khỏi được.

Ngoài ra, y còn mang trong người tật bệnh, một căn bệnh vô cùng quái lạ khiến cho y không thể vận công được, mỗi khi sử dụng võ công toàn thân kinh mạch đều co rút lại, chính chủ sẽ bị phản phệ, nghiêm trọng liền mất mạng .

Diệp Cẩn quả thực đối với nam nhân vô cùng tận tâm, mỗi ngày ba bữa đầy đủ, cũng phái người hầu hạ y, thậm chí hắn còn đến chăm sóc y luôn.

Cứ như vậy qua một thời gian, hai người cũng chậm rãi quen thuộc, hắn hỏi y tên gì, y chỉ nói hai chữ “Phong Lăng”, cả ngày hôm đó hắn liền kêu y Phong Lăng Phong Lăng không biết mệt

Hai người từ xa lạ thành thân quen, hắn trải qua bao nhiêu khó khăn mới có thể phá vỡ tầng băng trên mặt y, có y ở bên cạnh, hắn cũng coi như có thêm một người thâm giao tri kỉ.

Thời gian hai năm ở bên bầu bạn, hắn và y có một tia mập mờ không rõ, Diệp Cẩn không nhận ra, thứ hắn coi là tình huynh đệ dần dần đã biến chất.

Hắn cũng không nhận ra, tâm tư đặt trên người Phong Lăng của mình ngày càng nhiều, ngày càng lún sâu.

Cuối cùng, là người kia mở miệng trước, Diệp Cẩn lúc đầu đương nhiên là bài xích, thậm chí hắn đã trốn tránh y một thời gian.

Cũng chính trong khoảng thời gian đó, nỗi nhớ dằn vặt và tương tư không thể tả nổi đã khiến Diệp Cẩn nhận ra tâm ý của chính mình, hắn lúc đầu là bối rối là xấu hổ, là không thể tin.

Hắn đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới đưa ra quyết định mà bản thân chưa từng nghĩ đến.

Kết giao với người kia.

Từ ngày hai người thẳng thắn, mọi việc trở lại quỹ đạo ban đầu, Diệp Cẩn lúc đầu tuy bối rối nhưng dần dà cũng quen, được người trong lòng chủ động bày tỏ, tâm hắn đều mau nhảy lên thình thịch rồi, ý cười hiện rõ trong đáy mắt.

Việc Phong Lăng và Diệp Cẩn kết giao không trốn được ánh mắt của phụ thân nhà họ Diệp - Diệp Ưu, ông vô cùng tức giận.

Thậm chí, Diệp Ưu đã cấm túc và có ý định đuổi Phong Lăng ra khỏi phủ, hoàn toàn chặt đứt ý nghĩ hoang đường của nhi tử nhà mình.

Diệp Cẩn khi biết tin, quỳ gối trước biệt viện của phụ thân bảy ngày bảy đêm, không ăn thứ gì vào bụng, hắn cầu xin van nài cha mình :

- Phụ thân, cầu ngài, con không thể thiếu Phong Lăng, tâm con đã hoàn toàn trao cho y rồi.

Diệp Ưu tức giận đến nổi mặt đỏ tía tai, lồng ngực phập phồng :

- Cái gì mà không thể thiếu, hoang đường, để ta đuổi tên đó đi, ngươi còn nói gì mà không thể thiếu. Không, ta liền giết hắn, để xem lúc đó hai ngươi còn có thể như thế nào

Diệp Cẩn sắc mặt tái nhợt, y run rẩy:

- Nếu y chết, ta liền tuẫn táng theo y!

Diệp Ưu vỗ bàn, lớn tiếng quát :

- Nghiệt tử !

Cuối cùng, Diệp Ưu lão gia không thể không chấp thuận, Diệp Cẩn quả thực kiên quyết, hắn làm mọi cách để tra tấn chính mình, tuyệt không sợ hãi.

Diệp Cẩn vẫn luôn tin rằng, tình ý của y đã được phụ thân đồng ý, sau này cũng không còn trắc trở nào nữa ...

Thẳng đến mùa xuân hai năm trước, Diệp Cẩn lấy được một chí bảo thánh dược trong kho cấm của gia tộc, hắn giấu giếm tất cả mọi người ngay cả phụ thân về việc này, vụng trộm mang về biệt viện nơi hắn và Phong Lăng trụ .

Không sai, Diệp Cẩn trộm thánh dược, mục đích chính là để chữa tật bệnh cho người kia, thế giới này tôn sùng võ công, người luyện võ có tuổi thọ cao hơn người thưởng, người võ công tuyệt đỉnh thậm chí sống cả ngàn năm.

Diệp Cẩn không muốn Phong Lăng vì quái bệnh mà tuổi thọ ngắn ngủi, rời đi nhân thế.

Hắn tuy không phải cao thủ tuyệt thế nhưng chí ít nếu chăm chỉ luyện tập cũng sống khá lâu, lúc đó nếu phải tận mắt nhìn người mình yêu rời đi, Diệp Cẩn chịu không nổi.

Thánh dược quả nhiên là chí bảo, tật bệnh của người kia nhanh chóng được chữa khỏi, y lúc đó thực kinh ngạc, cũng thực kinh hỉ, sau khi nghe rõ đầu đuôi từ Diệp Cẩn liền nhanh chóng ôm hắn vào lòng, giọng nói mang theo hưng phấn và đau lòng :

- Cẩn Cẩn, ngươi vì ta mà hi sinh nhiều quá, từ nay về sau ta liền dùng quãng đời còn lại báo đáp, bảo vệ ngươi...

Diệp Cẩn được ôm, tròng mắt cay cay, hạnh phúc vùi đầu vào lồng ngực Phong Lăng :

- Ân, về sau, huynh nhất định phải bảo vệ ta đấy !

Bạn đang đọc Thành Bắc Hoa Khai, Thành Nam Phong Lộng sáng tác bởi Bịrađảoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bịrađảoa
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.