Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hết hi vọng

Tiểu thuyết gốc · 1347 chữ

Diệp Cẩn đã triệt để hết hi vọng, hắn ngắm những cành hoa đào đẹp đẽ xung quanh, ngồi trong lầu Khuê Nhã như một pho tượng, giấc mộng thời thiếu niên rõ ràng trong tâm trí, ái tình đã trao đi không biết cách để thu hồi...

Hắn có chút khó khăn đỡ thân hình đang run rẩy đứng thẳng dậy, môi khô khốc, ảm đạm nói ra một câu :

- Chúng ta hồi phủ đi.

Thư Thư đứng dậy đỡ Diệp Cẩn ra khỏi lầu, khóe mắt chua xót, cắn cắn môi không để mình nấc lên một tiếng.

Nàng chuẩn bị xe ngựa cho công tử từ sớm, hồi đường về phủ bất quá chỉ cần một khắc.

Diệp Cẩn về đến phủ, đã nhìn thấy Diệp Ưu ngồi trong đại điện, dáng vẻ như đã chờ rất lâu.

Hắn khựng lại một chút, rồi hành lễ:

- Phụ thân, con đã về.

Diệp Ưu nhìn đứa con mình yêu quý nhất, lòng ông thở dài ảo não, nhưng vẫn nói ra chính sự :

- Diệp Cẩn, con cũng đã hai mươi rồi, trước kia ta đồng ý con và người kia qua lại, giờ y lại tự mình rời bỏ con, con cũng nên buông bỏ thôi. Chờ tới ta tìm một nhà có gia thế vừa phải, tìm cho con một thê tử ngoan hiền đoan chính, con liền chuẩn bị đi.

Diệp Cẩn sắc mặt tái hơn một chút, y ngắt quãng phun ra từng chữ :

- Nhưng, con... không thể động tâm với người khác nữa rồi, tâm con đã hoàn toàn trao cho y, cưới con vị nữ tử kia sẽ thiệt thòi, thậm chí, có thể cũng không ra được đời tiếp theo ...

* ý ở đây là Cẩn nhi không động tâm => không lên được => không có con nối dõi.

Diệp Ưu có chút kinh ngạc vì thái độ chuyển biến của nhi tử, hắn cự tuyệt nhưng không còn gay gắt như trước nữa, trước kia, chỉ cần nói đến chuyện này, Diệp Cẩn đều nóng nảy gắt gỏng lên.

Chẳng lẽ, hắn đã hồi tâm chuyển biến ?

Nhìn sắc mặt tái nhợt không còn chút máu của nhi tử nhà mình, Diệp Ưu có chút không đành lòng, ông mất tự nhiên nói :

- Nếu con không muốn, kì thực, cũng không cần miễn cưỡng, ta chỉ là muốn con quên đi đau khổ trước kia, sống vì chính mình.

Diệp Cẩn ngẩng phắt đầu lên, trong nháy mắt, nước mắt đong đầy, hắn lao vào lòng phụ thân mà nức nở...

Phụ thân vẫn luôn nghĩ cho hắn, vẫn luôn muốn hắn có được hạnh phúc

Phụ thân vẫn luôn chiều theo ý hắn, dung túng hắn như vậy...

Hắn còn muốn làm gì nữa, người kia có lẽ thật sự đã quên mất hắn rồi...

Diệp Ưu lần đầu tiên thấy nhi tử khóc, luống cuống tay chân vỗ về an ủi, phụ tử hai người cứ như vậy yên lặng trôi qua một lúc lâu

Cuối cùng, Diệp Cẩn ổn định lại tâm tình, hắn nói với phụ thân :

- Phụ thân, ta muốn quay về thành Nam xem một chút, tiện thể cắt đứt chấp niệm bấy lâu nay

Diệp Ưu vui mừng gật gật đầu :

- Con ngộ ra là tốt, cứ đi đi, ta chờ con.

Diệp Cẩn lau nước mắt mỉm cười

Tạm biệt Phong Lăng, tạm biệt Phong Lăng trong ký ức của ta

Có lẽ, ta sẽ chẳng thể nào quên đi , nhưng ta sẽ cố gắng để thoát khỏi sầu bi.

Ái tình đến rồi đi, ta không thể giữ lại nữa rồi

* Tuyến phân cách *

Diệp Cẩn đứng trước con đường mòn không ai qua lại, nơi này chính là nơi hắn và người kia lần đầu tiên gặp mặt, y ngã trước xe ngựa hắn, hắn mang y về chữa trị.

Giờ nghĩ lại, tim cũng còn đau dữ dội đến vậy nữa.

Cười khổ mím môi, Diệp Cẩn đang định quay trở về thì một bóng dáng chặn ngay trước mặt làm hắn giật nảy mình tưởng là thổ phỉ

Lơ đễnh nhìn người chắn trước mặt, đồng tử co rút lại, sắc mặt nhanh chóng biến đổi như không thể tin được. Nhan sắc người trước mặt vô cùng quen thuộc

Là y, thật sự là y...

Không thể phủ nhận trong lòng Diệp Cẩn bây giờ có chút hồi hộp và mong đợi

Y có nhận ra hắn không, y có thể nào như trước kia không ?

Thanh âm lạnh nhạt mang theo chút nghi ngờ đã hoàn toàn đánh vỡ hi vọng của Diệp Cẩn

- Ngươi là ai ? Hình như ta chưa từng thấy ngươi, thật lạ lùng , chưa từng thấy nhưng sao lại quen thuộc đến thế...

Diệp Cẩn tự giễu cười cười, nhìn đi, đã từng yêu đến như vậy, y lại chẳng thể nhớ nổi mặt mình, chỉ hai năm thôi mà mọi thứ đều đã thay đổi...

Hắn thống khổ, gian nan nói ra một câu, cũng toan quỳ xuống :

- Tiểu dân bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế !

Nhưng trước khi hai đầu gối hắn chạm đất, cả người lại bị hai bàn tay ôm lấy rồi kéo lên , giọng nói người kia mang theo một chút nôn nóng khó có thể phát hiện:

- Không cần quỳ xuống trước mặt ta, ngươi tên gì, trả lời mau ?

Diệp Cẩn sợ ngây người trước hành động này nhưng vẫn cam chịu trả lời :

- Tiểu dân tên Diệp Cẩn

Khương Phong Lăng lặp đi lặp lại cái tên này :

- Diệp Cẩn, Diệp Cẩn.... Cẩn Cẩn !

Khi y thốt ra hai tiếng Cẩn Cẩn, hắn giật mình kinh ngạc, y nhớ ra rồi sao, y nhận ra ta rồi sao ?

Nhận ra ta, nhận ra ta thì để làm gì chứ. Y nếu thật sự muốn cùng ta thì đã không quên mất ta...

Diệp Cẩn đau khổ cười cười, cúi đầu che đi hốc mắt đã đỏ lên của mình.

Hắn quả thực hồ đồ rồi, đã quyết buông tay tại sao còn phải dao động

Lúc này, đột nhiên Khương Phong Lăng phát điên, y ôm đầu điên cuồng lặp lại cái tên Cẩn Cẩn kia, gân xanh trên trán cũng nổi lên, bộ mặt dữ tợn như đang phải chịu đau đớn tột cùng ...

Diệp Cẩn ở bên cạnh bị kinh biến này làm hoảng sợ,không kịp suy xét gì đã thấy Phong Lăng thống khổ kêu gào rồi ngất đi trước mắt mình . Mọi thứ y như trong quá khứ, y ngất đi, hắn mang y về...

Không kịp nghĩ ngợi đã nhanh chóng đỡ y trở về khách điếm nơi hắn ở, vì không muốn người chú ý nên tạm thời phạm thượng bôi bẩn lên mặt y , y phục ngược lại không phải thay, có lẽ do xuất cung du hành nên y phục đều là thường dân hằng ngày sử dụng.

* Chỗ này nếu có ai thắc mắc không có ám vệ gì đó thì tác giả giải thích như sau, võ công của Lăng nhi là có một không hai trong thiên hạ, lần này y xuất xung thật ra liên quan đến tình tiết phía sau, cho nên không mang ám vệ.

Diệp Cẩn ngồi bên giường chăm chú lấy khăn lau sạch vết bẩn trên mặt người kia, bàn tay cầm khăn cũng run rẩy, là y, thật sự là y rồi...

Hắn nghẹn ngào nhìn khuông mắt gần trong tấc mắt, lại không có dũng khí vuốt ve, đụng chạm như trước kia...

Y bây giờ là hoàng thượng, ngôi vị chí cao

Hắn chỉ là một điêu dân, hơn nữa y cũng chẳng nhớ nổi hắn

Còn chờ mong gì nữa đây, còn ước ao gì nữa đây...

Rõ ràng đã sắp quên đi, vì sao ông trời lại cho ta một lần nhớ lại

Bạn đang đọc Thành Bắc Hoa Khai, Thành Nam Phong Lộng sáng tác bởi Bịrađảoa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bịrađảoa
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.