Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khai chiến (1)

Tiểu thuyết gốc · 2323 chữ

Cả đoàn xe bắt đầu đi vào trong, họ thật sự bị choáng ngợp với nơi này. Ở nơi này cây cỏ đều được cắt bỏ hết. Tất cả hình thành một vùng đơn điệu thảo nguyên xanh tươi, ở trên có được đánh dấu những con đường để xe đi.

Ở hai bên đường đều mọc lên những ngôi nhà hoặc lều bằng gỗ, phỏng chừng đây là nơi mà người dân ở. Thế nhưng người dân ở đây có vẻ không được tốt cho lắm, nhiều người ngồi bậc được cầm cái bát, chỉ cần có xe đi đến thì sẽ không do dự nguy hiểm mà đi ra xin bố thí.

Còn có những người phụ nữ lẳng lơ, thấy xe đi qua liền vội sửa sang lại nhan sắc khiến mình trông sạch sẽ hơn một tí rồi chỉnh lại quần áo sao cho hở hang để mời chào bán dâm. Thật sự Huyền Trang cùng Liên Vân là con gái cũng khó có chấp nhận cảnh này. Nhưng mà đây chính là thực tế, vì miếng ăn mà bọn họ bắt buộc phải như vậy, nếu không bọn họ sẽ phải đối mặt với việc chết đói.

Nhưng còn thảm hơn là rất nhiều người còn nằm lê lệt ra đất, thoi thóp thở, phỏng chừng là cũng sắp không chịu được.

Bất chợt, ở bên đường có một cô bé loli tóc vàng, phỏng đoán là người ngoại quốc. Thế nhưng nàng lại bị bao vậy bởi ba người thanh niên, vẻ mặt không mấy thân thiện nhìn cô bé. Nàng đương nhiên cũng biết vậy, cầm một cây gậy gỗ lên doạ nạt. Thấy vậy ba người kia càng khoái chí, còn cô bé thì run lẩy bẩy.

Lê Huyền Trang cũng không định đi giúp nàng, nàng vẫn nhớ lời của La Thái Thiên là không nên lo chuyện bao đồng. Nhất là khi đang ở những nơi mà quyền lực của nàng không chạm đến được, rất dễ gây ra phiền toái không cần thiết.

Nhưng nàng nhìn xung quanh thấy mọi người đều không quan tâm đến nàng. Có người chỉ liếc qua một chút xong lại tiếp tục làm việc của họ, phảng phất như đối với họ việc cô bé kia bị bắt nạt là điều bình thường vậy.

Chính sự lạnh nhạt cùng lãnh đạm của họ mới khiên sLee Huyền Trang rất buồn. Thấy xe sắp đi qua, nàng lớn tiếng nói:

"Dừng xe."

Nghe được lời nói của nàng, chiếc xe cấp tốc dừng lại, lời của một cái đại diện của một đại căn cứ vẫn là rất có trọng lực. Sau đó nàng tiếp tục trầm giọng:

"Mở cửa xe, đánh tàn phế mấy tên kia rồi mang cô bé về cho tôi."

Nghe được lời của nàng, hai người ở gần đó đứng lên rồi đi ra ngoài. Ở trên xe, Văn Chiến ngồi ghế hàng dưới nàng cũng đảo mắt nhìn. Trong lòng thật không khỏi cảm thán, chỉ hơn một tháng từ một thiếu nữ hoà ái, dịu dàng đã lắc mình thành một người có phong phạm của một vị nữ hoàng, uy kiều mà cao quý.

Ở dưới, ba tên kia nhìn cô gái, một tên không biết từ đâu lấy ra một con dao bướm, múa qua múa lại nói:

"Cô em, cái đó không phải là đồ chơi dành cho em đâu. Nếu em muốn á, bọn anh còn mấy cây dài và to hơn nữa kìa."

Lời nói của tên này làm hai người còn lại cũng cười phá lên, đối với bọn hắn thì trêu đùa một con thỏ này khiến nàng sợ hãi sẽ làm tăng thú tính của bọn chúng.

Cô gái nét mặt càng sợ hãi, nàng bất chi bất giác muốn gọi mẹ. Nhưng...mẹ cô bé đã hi sinh tính mạng của mình chỉ để nàng được chạy chốn. Vậy nên giờ một thân một mình cô nàng tóc vàng, bất chi bất giác rơi một giọt lệ.

Bất chợt, hai người đàn ông từ đằng sau vơ lấy hai tên đang cười. Bọn họ quay đầu nhìn lại thì thấy hai người đàn ông mặc quân phục, dáng vẻ nghiêm túc nhìn bọn hắn.

"Có chuyện gì?"

Dù biết hai người này không dễ trêu, thế nhưng bọn hắn vẫn muốn hỏi mình có đắc tội với hai người họ không. Còn về việc cô bé này á, đùa à, không ai để ý một bé gái ngoại quốc lấm luốc bị bắt nạt đâu. Chuyện của họ còn không lo xong, ai lại rảnh để lo chuyện bao đồng chứ.

"Phu nhân nhà ta ngứa mắt bọn mày, muốn chúng mày tàn vế." Một giọng nói lạnh buốt như gió mùa đông truyền đến tai bọn họ.

Rắc!

Tiếp đến, chưa kịp ra chút nào phản ứng thì đã có một tiếng xương gãy giòn tan vang lên. Hai người kia đã bắt đầu làm nhiệm vụ của họ, cầm tay một người gần nhất rồi bẻ gãy. Đương nhiên việc này diễn ra rất chóng vánh và thuận lợi vì khoảng cách quá lớn về tu vi.

Xong chuyện, một người đã cả ba tên ra chỗ khác, còn một người thì ngồi xuống nhìn cô bé ngoại quốc đang hoảng sợ, miễn cưỡng nở một nụ cười giả tạo nói:

"Cô bé, phu nhân nhà ta muốn mời cô đi theo chúng ta có được chứ?"

Cô nàng nghe vậy thì càng run sợ, nàng đã sống ở đây một thời gian nên cũng hiểu rất rõ tính cách của con người ở đây. Cũng vì vậy mà khiến cô bé rất ám ảnh, nàng đã từng chính mắt nhìn thấy hai người vì một mảnh bánh mỳ mà đánh nhau đến chết. Hay là những cô gái vì quá xinh đẹp nên đã bị những tên cầm thú cưỡng bức tập thể đến mức điên điên khùng khùng.

Thế nhưng dù là những chuyện này xảy ra thì cũng không có ai để ý cả, cũng không có ai lên tiếng phản đối, mọi người đều coi như không, coi như đây là một chuyện rất bình thường. Nhưng sự lạnh nhạt đến từ nội tâm con người đó đã vô tình làm một cô bé 14 tuổi bị ám ảnh.

Hàng ngàn câu hỏi trong đầu nàng hiện ra. Nàng bất giác lùi lại đằng sau không muốn đi theo người kia.

Liệu, nàng có giống như những người xấu số kia không?

Hay, nếu mình bị vào tình cảnh đó thì sẽ phải làm gì?

Thấy nàng cứng đầu như vậy, hai người trong đội Lê Huyền Trang trao nhau ánh mắt rồi gật đầu. Họ không cho phép mình vì mềm lòng mà làm lỡ thời gian của nhiệm vụ. Dù sao nói chuyện nhẹ nhàng cũng đã nói, chỉ là cô bé không nghe lời thôi.

Khuôn mặt người đó dần dần lạnh lại, hắn đi đến rồi ôm lây hai chân nàng rồi vác lên vai đi về xe. Nước mắt cô bé từng giọt từng giọt rơi xuống áo làm ướt áo người lính, nàng cố gắng dẫy dụa nhưng dù thế nào cũng không thể thoát được, đành phải để cho người đàn ông này vác mình đi.

Vốn nghĩ khung cảnh trên xe sẽ là một đám đàn ông nụ cười dâm tà nhìn nàng. Thế nhưng lại không nghĩ rằng, ở trên xe ai nấy đều rất nghiêm trang, đến liếc nàng cũng lười.

"Ôi, một cô bé thật dễ thương."

Một giọng nói trong trẻo vang lên, Lê Huyền Trang đứng dậy ôm lấy cô nàng từ trong tay người lính. Sau đó ở bên cạnh Cách Bích Liên Vân lên tiếng:

"Hai cậu nhìn xem, một cô bé đáng yêu như vậy mà lại bị hai người doạ sợ. Lần sau làm việc thì không dùng vũ lực tốt nhất là không dùng, được chứ?"

"Vâng, lần sau bọn tôi sẽ chú ý."

Hai người bị mắng thì cũng không dám ho he gì, ai bảo người kia là phu nhân thủ lĩnh của bọn họ chứ.

"Em tên là gì?" Lê Huyền Trang gạt những giọt lệ trên khoé mi cô bé rồi đặt nàng xuống hỏi.

"Em là Hana." Hana ngước nhìn về phía người thiếu nữ, chỉ thấy trong lòng cô bé bây giờ đang rất là kinh động.

Khuôn mặt này, thật...thật giống với người mẹ quá cố của nàng. Đến cả cái giọng nói hiền dịu như mê đắm này cũng giống y hệt. Khoé mắt vốn đã khô nay lại hoạt động, Hana lao vào ngực Lê Huyền Trang nức nở:

"Mẹ,mẹ, cuối cùng con cũng được nhìn thấy người. Con biết là người chưa chết, huhuhu, con thật sự rất nhớ mẹ đó."

Cô bé dụi đầu vào ngực Lê Huyền Trang nói những câu đó khiến nàng thực xấu hổ, nhìn về xung quanh thấy mọi ánh mắt đều đổ về mình. Nàng nhìn sang Cách Bích Liên Vân mà nhún vai, bất quá Lê Huyền Trang vẫn rất thông minh, không lập tức đẩy cô bé ra mà để nàng khóc như vậy.

Chỉ một lúc, nàng mới từ từ gỡ cô bé ra và nói:

"Chị xin lỗi, nhưng chị nghĩ em đã nhận lầm người. Chị vốn không phải là mẹ em."

Lê Huyền Trang áy náy nói, qua đoạn vừa rồi, nàng có thể đoán ra chút điều gì đó. Phỏng chừng mẹ nàng đã chết còn Lê Huyền Trang vì giống mẹ của cô bé nên bị nhận lầm.

Hana cũng ngay lập tức nhận ra, nàng chính là thấy mẹ nàng bị tang thi cắn chết, sao lại có thể sống lại được. Nàng nhìn lại khuôn mặt Lê Huyền Trang một lần nữa, đúng thật sự với nhan sắc này quá giống mẹ nàng, bất quá đồng tử của mẹ nàng là xanh lam, còn của Lê Huyền Trang lại là màu tím.

Đúng vậy, là Hana đã nhận lầm. Thế nhưng nàng lại không khỏi kinh nghi, sao trên đời này lại có hai cá thể giống nhau đến vậy chứ.

"Hana, chị biết là em nhớ mẹ, thế nhưng chị cũng rất xin lỗi em."

Lê Huyền Trang chia buồn nói với cô bé. Nàng chưa từng iết cái cảm giác mất mẹ là như thế nào, nhưng nghe nói đó là một đòn chấn hương tâm lý rất nặng. Nhất là khi người mẹ lại vì con mình mà chết.

Chỉ thấy cô bé khuôn mặt chán nản ngồi sang mộ bên, Liên Vân cùng Huyền Trang ra bắt chuyện an ủi nàng. Rất nhanh cũng đã đến nơi diễn ra hội nghị.

Chỉ thấy ở đây là một bãi đất trống, được dựng lên rất nhiều hàng rào dây thép gai. Xung quanh có rất nhiều thủ vệ, ở giữa là một tấm bạt lớn che lên hàng chục chiếc bàn tròn.

Hai nàng bắt đầu đi xuống xe, bên cạnh các nàng là Từ Khuyết cùng với Văn Chiến và một người nữa đi vào. Những người còn lại thì được sắp xếp đợi ở trên xe chờ lệnh, Hana cũng ở trên đó để đề phòng nguy hiểm.

Vừa đi, Cách Bích Liên Vân nhìn khuôn tự lo lắng của Lê Huyền Trang mà nói:

"Về chuyện Hana, chúng ta cứu nàng thì sẽ để nàng ở đâu?"

Nghe được câu hỏi này, Lê Huyền Trang mới trong lòng mới nhận ra. Đúng rồi, phải để nàng ở đâu a?

Nếu mang về rồi để ngoài đường cho nàng tự sinh tự diệt thì không được,dù Bắc Bình căn cứ có trật tự hơn thật đấy, nhưng chung quy vẫn là hơn một chút thôi. Các vụ ẩu đả, giết người vì tranh giành miếng ăn vẫn thường xuyên xảy ra. Các vụ mua bán dâm thì vẫn như bình thường hoạt động,nói chung là cũng không khác ở đây là mấy. Chẳng qua là tình trạng đói nghèo ít hơn thôi.

Còn mang về biệt thự sao, Lê Huyền Trang thật sự thấy đây là ý kiến tệ hơn. Bởi vì nàng viết tính cách đa nghi của La Thái Thiên, dù cho Hana có là bé gái đi nữa thì hắn cũng không quan tâm mà quẳng ra ngoài thôi. Không những thế Lê Huyền Trang còn có thể bị trách móc là mang ngoại nhân vào nhà, từ đó có thể giảm đi ấn tượng của nàng trong mắt La Thái Thiên.

Thế nhưng Lê Huyền Trang nghĩ đến tình cảnh của Hana và thấy ngoài cách này ra thì không còn cách nào nữa, cắn răng nói:

"Ta sẽ xin phu quân cho nàng làm giúp việc, dù bị trách mắng nhưng ta cũng sẽ chịu."

"Ta sẽ giúp tỷ nói với phu quân, dù sao cũng gặp nhau cũng là cái duyên."

Cách Bích Liên Vân đồng tình nói, nàng dù không hiểu vì sao La Thái Thiên có tính cách này, bất quá vì chị em nên cũng theo Lê Huyền Trang.

Lê Huyền Trang thấy nàng cùng mình gánh thì cũng vui mừng, nếu chỉ có mình nàng nhận tội thì có thể nàng sẽ bị trách mắng nặng hơn. Nhưng giờ có hai người cùng nhận thì nó sẽ khác biệt, cùng lắm thì La Thái Thiên cũng chỉ giận dỗi mà thôi. Mà ở lâu với La Thái Thiên thì nàng biết được trừ khi không tin tưởng hay có hành vi phản bội hắn thì La Thái Thiên mới tức giận rất lâu. Còn những vấn đề khác thì cũng chỉ là chuyện một hai ngày.

Sau khi nghĩ thông suốt, cả đoàn sau khi soát thiệp mời lần nữa thì bắt đầu đi vào trong.

Bạn đang đọc Thánh Đế Trùng Sinh Tại Mạt Thế sáng tác bởi VnDungHoang

Truyện Thánh Đế Trùng Sinh Tại Mạt Thế tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VnDungHoang
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.