Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nội gián

Tiểu thuyết gốc · 4738 chữ

‘Hổ dữ cũng không ăn thịt con.’ Nhưng đứng trước quyền lực và danh vọng, thì tình thâm không có ý nghĩa gì. Mã Đức Bình vốn là thị trưởng của Gia Yên, nếu để người khác biết ông có một đứa con trai đi cấu kết với một tên ác bá như Cao Điền Huy, làm toàn chuyện ác. Chắc chắn cái ghế thị trưởng của ông sẽ ngồi không vững nữa.

Ông đã sai thuộc hạ của mình dùng mọi cách giữ bí mật những việc Mã Hữu Cảnh đã làm với Cao Điền Huy. Tuy nhiên, Mã Chiêu Minh cho rằng cách giữ bí mật tốt nhất là tiêu hủy chứng cứ và nhân chứng.

“Cái gì? Con muốn xin tha cho Hữu Cảnh một đường sống à?” Mã Chiêu Minh bỗng hét lên, làm mọi người xung quanh giật mình.

Cả 2 cha con Mã Chiêu Minh đang ngồi trong biệt thự của Mã Hữu Cảnh, còn Mã Hữu Cảnh thì đã bị cảnh sát bắt đi rồi. Với tính cách của Mã Chiêu Minh, ông là một người rất xem trọng danh dự và luôn để gia tộc lên trên hết, ông ta sẽ tìm mọi cách thủ tiêu Mã Hữu Cảnh, không để vết nhơ này hủy hoại thanh danh của Mã gia.

Dù sao Mã Hữu Cảnh cũng là con trai của Mã Đức Bình, tuy bề ngoài trông có vẻ như ông không quan tâm, nhưng vẫn là máu mủ tình thâm. Ông thật sự không nhẫn tâm đứng nhìn con trai của mình bị giết.

“Con cầu xin cha hãy tha cho Mã Hữu Cảnh. Dù sao nó cũng là cháu trai của cha. Con sẽ đưa nó ra nước ngoài, suốt đời này không để nó quay về Nam Quốc.”

Trước lời cầu xin của Mã Đức Bình, Mã Chiêu Minh cũng đành nhượng bộ: “Thôi được, con cứ đưa nó đi đi. Nhưng từ bây giờ, nó không được phép mang họ Mã, và nó không được phép xuất hiện trước mặt của cha nữa.”

“Vâng, con cám ơn cha.” Mã Đức Bình mừng rỡ trả lời.

Ngay sau đó, Mã Hữu Cảnh đã được người của Mã gia đưa lên một phi cơ riêng, và bị đưa ra nước ngoài ngay trong ngày hôm đó. Mã Đức Bình đã sắp xếp cho hắn ở một căn nhà bí mật của Mã gia, không ai biết đến. Tuy cả nửa đời sau, hắn sẽ không phải lo chuyện cơm ăn, áo mặc, nhưng hắn sẽ bị giam lỏng trong căn nhà đó mãi mãi.

Còn 2 cha con Cao Điền Huy và Cao Sương thì đã bị bắt giam, chờ ngày xét xử. Nhưng cho dù thế nào, bọn họ cũng chắc chắn bị phán tử hình, vì người của tòa án đều là người của Mã Đức Bình. Sau khi biết những điều Cao Sương đã làm với cha con lão Trương, Mã Chiêu Minh đã tức giận và ra lệnh phải tiêu diệt cả nhà họ Cao.

Ngay lập tức, toàn bộ người thân và thuộc hạ của Cao Điền Huy đếu bị bắt giữ. Tuy nhiên, vẫn còn một kẻ chạy thoát, đó là Lý Ngư. Bao năm qua, hắn đã nghe lệnh của Cao Điền Huy làm biết bao nhiêu chuyện ác. Tất nhiên là Mã Đức Bình sẽ không tha cho hắn, ông đã ra lệnh truy nã và điều động lực lượng cảnh sát tinh nhuệ từ thành phố xuống truy lùng hắn. Cho dù Lý Ngư có mạnh cỡ nào, hắn cũng khó mà chạy thoát được.

Trên bãi biển của Thái Điền, có 2 bóng người đang tản bộ dọc bờ biển. Một ông cụ râu tóc bạc trắng, và một thiếu nữ xinh đẹp như tiên giáng trần. Cặp đôi không đối xứng này đi đến đâu, cũng gây chú ý mọi người. Hai người này chính là Lão Sư và Liễu Hạ Lan.

“Liễu muội, đã 20 năm rồi, muội không hề thay đổi, thậm chí còn đẹp hơn xưa nữa.”

“Huynh đừng khen muội nữa, chúng ta vào chuyện chính đi. Tại sao năm xưa huynh lại bỏ bọn muội mà đi?” Liễu Hạ Lan lạnh nhạt trả lời. Trong mắt cô dường như chứa rất nhiều nhung nhớ và phiền muộn.

Cô đang nhớ những kỷ niệm ngày xưa của mình. ‘Bọn muội’ ở đây cũng ám chỉ về Tứ Đại Hộ Pháp. Bốn người họ tuy không phải là anh em ruột nhưng lại thân với nhau còn hơn ruột thịt. Họ kết bái làm huynh muội với nhau, người nào cũng sẵn sàng chết vì 3 người còn lại. Trong 4 người thì Liễu Hạ Lan là nhỏ tuổi nhất, cũng là người gia nhập trễ nhất. Nên cô luôn được 3 người nghĩa huynh còn lại yêu quý và nuông chiều, và Liễu Hạ Lan cũng thân với người nghĩa huynh Tề Dương nhất.

“Nhớ khi xưa, 4 người chúng ta liên thủ, khắp cả Nam Quốc này, không có ai xứng làm đối thủ.” Lão Sư không trả lời câu hỏi của Liễu Hạ Lan mà lại đổi chủ đề.

Thấy Lão Sư cố ý lảng tránh câu hỏi của mình, cô cũng nổi giận mà nói: “Huynh có biết vì huynh mà bọn muội phải chịu nhiều sỉ nhục lắm không?”

“Cửu huynh và Từ huynh lúc nào cũng tin tưởng huynh hết. Họ luôn cố hết sức minh oan cho huynh. Thế mà huynh lại biết mất không một tin tức. Nếu đã kết nghĩa huynh muội với nhau, thì ít nhất huynh có thể tin tưởng bọn muội mà. Tại sao huynh không đi tìm bọn muội mà minh oan cho bản thân?” Liễu Hạ Lan nói một cách nghẹn ngào.

“Hai người họ thật sự đã không còn tin tức gì nữa sao?” Đôi mắt của Lão Sư chợt lóe lên sự áy náy và xúc động.

Liễu Hạ Lan cũng cúi đầu xuống không nói gì. Quả thật 2 vị nghĩa huynh kia đã mất tích từ lâu rồi. Cho dù Thánh Điện dùng hết mọi cách và sử dụng tất cả các mối quan hệ, họ cũng không tìm ra được tung tích của 2 người kia.

Thấy bầu không khí quá nặng nề, Lão Sư muốn thay đổi chủ đề: “Có phải muội đến đây tìm ta là ý của Điện chủ?”

“Đúng, Điện chủ vẫn muốn huynh quay về Thánh Điện. Mọi người lần này sẽ bảo vệ huynh.”

“Không được, bây giờ chưa phải lúc.” Lão Sư lắc đầu thở dài.

“Tại sao?” Liễu Hạ Lan hạ giọng xuống, ánh mắt của cô híp lại.

“Ta không thể nói được.”

Liễu Hạ Lan bỗng nhiên dừng chân lại. Thân thể cô bỗng tỏa ra một luồng khí tức lạnh lẽo. Cô đang tức giận, thật sự rất tức giận. Người nghĩa huynh mà cô ngưỡng mộ nhất, 20 năm trước đã bỏ cô mà đi, không một lời giải thích. Bây giờ, sau ngần ấy năm, ông ta vẫn không muốn nói. Nó khiến cô rất thất vọng và đau đớn.

“Thánh Điện đại hộ pháp, Tề Dương, hôm nay ta đến đây theo lệnh của Điện chủ. Bằng mọi cách, cũng phải mang ông về. Nếu như ông kháng cự, lập tức xử quyết như phản đồ.”

Lão Sư cũng cảm nhận được sát khí của Liễu Hạ Lan. Ông nhận ra cô ta sẽ ra tay thật sự, sức mạnh của cô ta rất cường đại, không thua mình bao nhiêu. Tuy ông nắm chắc phần thắng, nhưng sẽ thắng trong thê thảm. Và sau đó ông có thể đối mặt với lệnh truy sát của Thánh Điện.

Tuy ông không sợ, nhưng Nguyên Lạc thì chắc chắn sẽ gặp phiền phức lớn. Để giữ an toàn cho cậu ta, ông phải tìm cách thỏa hiệp.

“Liễu muội, muội bình tĩnh lại đã. Ta không thể về vì có lý do. Đó là vì trong Thánh Điện của chúng ta... có nội gián.”

“Nội gián… là ai?” Liễu Hạ Lan bỗng giật mình.

“Tên nội gián này rất không đơn giản. Hắn đã ẩn nấp trong chúng ta rất lâu rồi. Ta cũng tình cờ phát hiện ra hắn vào hơn 20 năm trước.”

Hơn 20 năm trước, Tề Dương vẫn còn là Bạch hộ pháp, là người rất được ngưỡng mộ và tôn sùng trong Thánh Điện. Không chỉ là sư đệ của Điện chủ, thực lực của ông cũng không hề thua kém gì Điện chủ.

Vào một đêm cuối thu, khi 2 sư huynh đệ đang ngồi trò chuyện với nhau.

“Sư đệ, đệ có nghe nói về Thần Khí chưa?”

“Tất nhiên là đệ đã nghe qua về nó rồi.”

Thần Khí là vua của các Thánh Khí, là báu vật chí tôn nhất trên thế giới. Có sức mạnh khai thiên lập địa. Chỉ cần sở hữu nó, thì có thể thống lĩnh quần hùng, tự lập quốc gia.

“Theo như đệ biết thì hoàng tộc của Nam Quốc đang giữ một Thần Khí. Và Thánh Điện chúng ta đang sở hữu 2 món.”

“Đúng vậy, bởi có 2 Thần Khí đó mà Thánh Điện của chúng ta luôn bất khả chiến bại.”

Tối đó, Điện chủ rất hứng chí, kể cho Lão Sư rất nhiều thứ về Thần Khí. Bởi vì Thần Khí là tuyệt mật trong Thánh Điện, rất ít người biết đến, thậm chí là vị trí cất giấu nó chỉ có Điện chủ mới biết được. Thế nhưng, Điện chủ lại tiết lộ vị trí của Thần Khí cho Lão Sư biết.

Ngày hôm sau, Lão Sư sinh lòng hiếu kỳ nên đã đi đến chỗ cất giấu Thần Khí xem thử. Chỗ cất giấu là một mật thất nằm sau bảo tọa của Điện chủ. Lão Sư kích hoạt cơ quan trên bảo tọa và một hành lang bí mật xuất hiện.

Lão Sư không chần chừ liền đi vào. Hành lang này thật ra đầy rẫy những cơ quan cạm bẫy rất nguy hiểm. Phải biết là tất cả cơ quan này đều được làm ra để đối phó với những Thánh Khí Sư có thực lực hùng mạnh nhất. Cũng nhờ Điện chủ đã chỉ ông cách vượt qua những cơ quan nên ông mới dám đi đến đây. Bằng không, ông cũng không dám mơ đến việc bước vào đây.

Tại điểm cuối của hành lang này là một căn phòng cực kỳ rộng lớn, nơi đây cất giữ những Thánh Khí hiếm có nhất trên thế giới. Nhìn thấy những Thánh Khí ở đây, Lão Sư cũng không khỏi kinh ngạc. Và thứ nổi bật nhất căn phòng là một bức tượng bằng đồng cao hơn 5 mét.

Bức tượng có hình dạng như một chiến binh được trang bị áo giáp, vũ khí đầy đủ. Một tay cầm ngọn thương dài và nhọn, một tay thì cầm một thanh đao sắc bén kinh người. Điều đáng ngạc nhiên nhất là áo giáp và vũ khí của bức tượng đều có sức mạnh ngang tầm một Thánh Khí. Nhưng với kích thước của những thứ này, người bình thường không thể sử dụng được.

“Đây chắc là Thần Khí trấn giữ Thánh Điện, ‘Xích Bích Thần Tướng.’ Tương truyền, nó đủ sức để phá hủy cả một quốc gia. Nhưng đổi lại, nó cần nạp một nguồn năng lượng cực lớn để kích hoạt.” Lão Sư không ngừng cảm thán.

Nhưng chỉ ngắm nhìn một lúc, Lão Sư liền liếc nhìn xung quanh tìm kiếm cái gì đó. Ông đến đây không phải nhìn Xích Bích Thần Tướng. Cái ông muốn thấy là Thần Khí kia.

Sau một hồi tìm kiếm, Lão Sư vẫn chưa tìm thấy thứ mình muốn. Nhưng trong lúc đó, một bóng người đang núp gần đó bị ông phát hiện.

“Ai? Người nào dám to gan đột nhập mật thất của Điện chủ.”

Một người mặc bộ đồ màu đen bó sát toàn thân, che kín cả mặt bước ra. Hắn không nói gì cả, chỉ nhìn Lão Sư với ánh mắt tràn đầy sát khí. Lão Sư cảm nhận được người này đang có ý định giết người bịt miệng.

“Ngươi thật ra là ai?” Khí tức của người này lại khiến cho Lão Sư cảm thấy rất quen thuộc, giống như ông đã gặp ở đâu rồi.

“Người sắp chết không cần biết nhiều làm gì.” Người che mặt bỗng lên tiếng rồi lao đến Lão Sư với tốc độ cực nhanh.

Thấy người che mặt kia tung một chưởng như sấm sét đến trước mặt, Lão Sư vẫn bình tĩnh giơ tay ra đỡ, tựa hồ như không quan tâm. Hai bàn tay chạm vào nhau, một luồng kình lực phản chấn tỏa ra khắp căn phòng. Người che mặt bị đẩy lùi lại mấy bước, chật vật để lấy lại cân bằng. Còn Lão Sư vẫn ung dung đứng tại chỗ, không chút thương tổn, mạnh yếu đã phân rõ.

“Thực lực của ngươi ngang tầm Khí Vương, mục đích của ngươi đến đây là gì?”

Người che mặt vẫn im lặng, không nói gì.

“Được, ngươi không nói. Ta sẽ ép cho ngươi nói.” Lần này, Lão Sư quyết ra tay trước, ông xông thẳng đến tung ra một quyền vào ngực đối phương. Quyền chưa đến mà khí lực đã ép người khác như muốn nghẹt thở.

Người che mặt vội vận Khí che chắn cả cơ thể, nhưng sức mạnh của Lão Sư quá cường đại. Hắn bị dính trọn một quyền, cả cơ thể bị đẩy văng ra xa cả chục mét.

Nhân lúc đối phương chưa kịp hồi phục, Lão Sư tiếp tục xông lên. Bỗng một luồng khí lạnh lẽo chợt ập đến sau lưng của Lão Sư, trực giác mách bảo ông là có nguy hiểm. Ông lập tức dừng lại và nhảy lên, ông nhìn lại thì thấy mặt đất dưới chân ông đột nhiên bị nứt toạc ra, để lộ những vết nứt dài như vết đao, kiếm chém xuống.

“Đây là Kiếm Khí?”

Lão Sư chưa kịp đáp xuống thì một vệt Kiếm Khí quét ngang người ông lần nữa, khiến ông không còn cách né tránh. Không dám xem thường, ông liền dùng hết sức, vận Khí lên 2 bàn tay mà chụp lấy Kiếm Khí đó.

Nhưng sức mạnh của Kiếm Khí quá lớn và không có mặt đất làm trụ vững, Lão Sư bị hất lên không trung, va thẳng vào bức tượng.

“Kiếm Khí thật dũng mãnh, đây chắc chắn là sức mạnh của một Thánh Khí.” Lão Sư tuy là không bị thương, nhưng cũng không khỏi thầm kinh ngạc.

Bức tượng Xích Bích Thần Tướng bị chấn động liền lung lắc mấy cái. Nhưng lúc này, trên trán bức tượng có một tia sáng nhỏ lóe lên khiến Lão Sư và người che mặt kia phải chú ý.

Vì bị va chạm mạnh mà những mảng bụi dày trên bức tượng bị rơi ra. Trên trán bức tượng để lộ ra một miếng lệnh bài làm bằng vàng được điêu khắc rất tinh xảo, sáng lấp lánh. Ở giữa lệnh bài còn có một hoa văn hình ngọn lửa nhìn rất bắt mắt.

“Đó chính là Thần Khí mạnh nhất của Thánh Điện, tượng trưng cho ngọn lửa bất diệt, trường tồn của chúng ta, Thần Hỏa Lệnh.” Điện chủ đã từng kể cho Lão Sư nghe rất nhiều về miếng lệnh bài này, cũng như hình dáng của nó. Đây chính là báu vật quý giá nhất của Thánh Điện, chỉ cần Thánh Điện còn nắm giữ lệnh bài này, thì không có ai hay bất cứ thứ gì trên thế giới có thể uy hiếp được bọn họ.

Lão Sư chợt quay qua nhìn người che mặt kia thì thấy hắn cũng đang nhìn Thần Hỏa Lệnh với ánh mắt thèm muốn. Ông thầm nghĩ: ’Mục đích của hắn đến đây có lẽ là vì Thần Hỏa Lệnh. Tuyệt đối không thể để hắn lấy được.’

Người che mặt cũng cảm thấy sát khí của Lão Sư bỗng tăng cao, hắn cũng vội vận Khí lên cực điểm để chuẩn bị đối đầu. Cả 2 lao vào nhau chiến đấu rất dữ dội, người che mặt dốc hết sức mạnh, muốn đánh nhanh thắng nhanh, đề phòng có cứu binh. Còn Lão Sư thì vẫn phải bảo lưu sức mạnh đề phòng kẻ đánh lén kia.

Lão Sư lo tên còn lại có thể sử dụng Kiếm Khí và Thánh Khí, hắn thậm chí vẫn đang núp đâu đó trong bóng tối, chuẩn bị đánh lén bất cứ lúc nào.

Đúng như ông nghĩ, kẻ đánh lén đó cố tình không lộ diện, hắn đang chờ đợi thời cơ, chờ Lão Sư lơ là phòng bị là sẽ tấn công ngay. Nhưng hắn sớm phát hiện đồng bọn của hắn càng đánh càng rơi vào hạ phong, không cầm cự được bao lâu nữa. Hắn quyết định sử dụng tốc độ chạy quanh căn phòng, tấn công Lão Sư từ mọi hướng. Lúc này Kiếm Khí đã bay ngập căn phòng, đồng thời hướng thẳng vào Lão Sư.

Song quyền nan địch tứ thủ. Lão Sư đang phải đấu với người che mặt, nên không thể tránh hết được những Kiếm Khí kia. Ông chỉ có thể dùng Khí của mình để bảo vệ cơ thể, giảm sát thương xuống mức thấp nhất. Cả người ông lúc này khắp nơi đều có vết thương của Kiếm Khí gây ra, máu nhuộm đỏ cả bộ áo trắng.

‘Nếu tiếp tục thế này, mình sẽ thua mất. Một khi mình ngã xuống, chúng sẽ lấy được Thần Hỏa Lệnh. Không được, mình phải tìm cách đem nó ra khỏi đây trước.’ Lão Sư thầm nghĩ.

Đột nhiên Lão Sư dùng hết sức quay người chạy đi. Người che mặt thấy vậy tưởng ông đang có ý định chạy trốn liền tung ra một chưởng ngay sau lưng ông. Lão Sư vốn biết trước đối phương sẽ truy đuổi, nên đã âm thầm vận hết Khí vào lưng. Ngay khi chưởng vừa chạm vào cơ thể, một luồng Khí cuồn cuộn như sóng biển xuất hiện, chưởng lực của người che mặt bị chặn lại và đẩy ngược ra. Cả người hắn không kịp chuẩn bị, liền bị hất văng ra xa.

Lão Sư cũng nương vào chưởng lực, lấy đà phóng về phía Thần Hỏa Lệnh. Người che mặt kia hoàn toàn không ngờ được Lão Sư lại chấp nhận chịu nhận một chưởng mà trọng thương, để nhân cơ hội lấy đi Thần Hỏa Lệnh như vậy.

Hắn còn chưa kịp phản ứng, thì ngay sau khi đã lấy được Thần Hỏa Lệnh, Lão Sư liền dùng hết sức chạy thật nhanh khỏi căn phòng. Hắn ngay lập tức rượt theo nhưng không thể nào bắt kịp. Nhưng tên đồng bọn còn lại đã kịp đề phòng, hắn liền phóng ra cả trăm đạo Kiếm Khí, chặn đường chạy trốn của Lão Sư.

Nhìn thấy Kiếm Khí nhiều như thiên la địa võng, Lão Sư vẫn mặc kệ liều chết xông qua. Với ông bây giờ bảo vệ Thần Khí là quan trọng nhất, chỉ cần thoát ra khỏi đây thì có thể thông báo với người của Thánh Điện.

Biết được ý muốn liều chết của ông, tên bí ẩn kia liền đổi cách tấn công. Hắn tập hợp hàng trăm Kiếm Khí là thành một thể, đâm thẳng về phía Lão Sư. Sát lực lần này của Kiếm Khí quá mạnh, đến cả Lão Sư cũng không chịu nổi, lưng ông bị luồng Kiếm Khí rạch một đường dài từ bả vai xuống hông, sâu đến tận xương.

Lão Sư bị chém trúng, cả người bị hất văng vào một cái kệ đựng Thánh Khí gần đó. Vô số Thánh Khí bị xô ngã, lăn lóc khắp nơi. Người che mặt nhân lúc này đã đuổi đến nơi, tung quyền định kết liễu ông.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lão Sư đã cầm đại một Thánh Khí lên đỡ lấy đòn tấn công. Và vật ông cầm lên đó chính là một quả táo vàng.

Khi quyền của người che mặt sắp chạm vào quả táo. Thì bỗng quả táo phát ra một luồng ánh sáng vàng kim chói sáng, không khác gì ánh mặt trời. Người che mặt bị ánh sáng chói lóa đó chiếu thẳng vào mắt, không thể nhìn thấy gì nữa. Hắn ôm đôi mắt la lên một cách thảm thiết.

Không chần chừ, Lão Sư liền cầm lấy Thần Hỏa Lệnh và quả táo chạy thật nhanh khỏi mật thất. Ông chạy một mạch, không quay đầu lại. Sau khi chạy đến gần như kiệt sức, ông liền tìm một nơi kín đáo và vắng vẻ để nghỉ ngơi.

Vì vết thương trên người quá nặng, ông thiếp đi lúc nào không biết. Khi tỉnh dậy thì ông chợt nhận ra là đã 3 ngày trôi qua, nhưng điều kỳ lạ là ông cảm thấy cơ thể mình đã hồi phục được một ít. Các vết thương trên cơ thể đã ngưng chảy máu và bắt đầu đóng vảy.

Ông phát hiện những việc này đều do quả táo vàng bí ẩn gây ra. Cũng như mấy ngày trước, nó đã ra tay cứu ông một mạng. Dường như quả táo này muốn nhận ông làm chủ. Tuy nhiên, bây giờ ông không có tinh thần cho việc này. Ông phải lập tức trở về Thánh Điện để thông báo cho Điện chủ về việc có người đột nhập mật thất.

Nhưng trên đường trở về thì ông nghe được một tin chấn động: ‘Đại hộ pháp Tề Dương dám đột nhập mật thất, trộm đi Thánh Khí rồi bỏ trốn khỏi Thánh Điện.’ Bây giờ mọi người trong Thánh Điện đang rất phẫn nộ. Bởi vì Điện chủ đã biết chuyện nhưng vẫn không ra lệnh truy đuổi Lão Sư, làm cho tất cả mọi người rất là hoang mang.

Bỗng dưng bị mang cái danh là kẻ phản bội, Lão Sư cũng hết sức bàng hoàng. Ông là người phát hiện được có kẻ đột nhập muốn trộm Thần Khí, thế mà bây giờ ông lại trở thành kẻ trộm. Ông cảm giác như có một thế lực đằng sau đang điều khiển mọi thứ. Ông ngồi xuống, cố gắng suy nghĩ, xâu chuỗi lại mọi chi tiết.

Chuyện Thần Khí được cất giấu trong mật thất và vị trí của mật thất lẽ ra chỉ có Điện chủ và ông biết. Trừ phi tối hôm đó, có người nghe lén cuộc trò chuyện của 2 người. Ngày hôm sau, bọn chúng định lên kế hoạch vào mật thất trộm đi Thần Khí, thế nhưng lại vô tình đụng độ Lão Sư. Cuối cùng lại để ông chạy thoát, bọn chúng liền tung tin đồn giả về việc Lão Sư đã phản bội, hòng mượn dao giết người.

Để mà làm được những điều này, chắc chắn chúng là người bên trong Thánh Điện, mà còn phải là người có vị trí cao và rất thân cận với Điện chủ. Bởi vì đối tượng tình nghi quá nhiều, để tránh rút dây động rừng, Lão Sư quyết định tạm thời lẩn tránh, âm thầm điều tra.

“Vậy thì trong 20 năm qua, huynh đã điều tra được những gì rồi?” Liễu Hạ Lan nghe xong câu chuyện của Lão Sư, đầu cô như muốn nổ tung, trong lòng thì đầy hoang mang và lo lắng.

“Dựa vào đâu mà huynh cho đó là nội gián, mà là nội gián của ai chứ?”

“Nội gián của Bắc Quốc!” Lão Sư hít sâu rồi trả lời.

Liễu Hạ Lan càng thêm bất ngờ khi nghe thấy 2 từ ‘Bắc Quốc.’

“Làm sao mà huynh biết được?”

Lão Sư kể tiếp là sau khi ông lặng lẽ trở về Thánh Điện, ông đã giấu kín, không cho ai biết, kể cả Điện chủ. Những ngày tháng tiếp theo, ông đã bí mật theo dõi những người có liên quan và có hành động khả nghi nhất. Cuối cùng, ông phát hiện được một nhóm người bí ẩn đã âm thầm truyền những thông tin quan trọng của Thánh Điện ra bên ngoài.

Sau một thời gian theo dõi nhóm người này, ông đã biết được chúng là những gián điệp tinh nhuệ của một tổ chức bí mật ở Bắc Quốc. Ông còn điều tra được là bọn chúng không những đã thành công xâm nhập vào Thánh Điện, mà chúng còn bén rễ rất sâu. Hầu như hơn một nửa số thành viên cấp cao của Thánh Điện là người của chúng.

Lúc này, cả thân thể của Liễu Hạ Lan đã trở nên run rẩy và lạnh ngắt. Cô không còn giữ được vẻ bình tĩnh được nữa.

“Vậy huynh có biết bọn chúng là người của tổ chức nào không?”

“Tuy vẫn không có đủ bằng chứng, nhưng ta nghi ngờ chúng là người của Minh Phủ.” Lão Sư híp mắt lại trả lời.

Tương tự như Thánh Điện, ‘Minh Phủ’ là tổ chức quy tụ nhiều Khí Sư nhất của Bắc Quốc. Thực lực của họ không kém gì với Thánh Điện. Nhưng khác một chỗ, Minh Phủ không được chính quyền của Bắc Quốc xem trọng cho mấy.

Bởi vì Bắc Quốc chủ yếu tập trung vào công nghệ và khoa học. Họ không tin vào các Khí Sư, cho nên Minh Phủ không hề nhận được sự hỗ trợ của chính quyền, thậm chí họ còn bị xem như là một tổ chức đánh thuê nữa.

Vào hơn 40 năm trước, Bắc Quốc đã từng lên kế hoạch xâm chiếm Nam Quốc. Khi đó, họ đã thuê Minh Phủ làm tiên phong mở đường. Để chống lại Minh Phủ, Nam Quốc đã nhờ đến Thánh Điện xuất chiến.

Cuộc chiến kết thúc với chiến thắng của Thánh Điện, nhưng phải trả một cái giá rất đắt. Thậm chí cả Điện chủ tiền nhiệm và các trưởng lão trụ cột cũng phải hy sinh tính mạng. Các Khí Vương của Thánh Điện khi đó chỉ còn lại 3 người sống sót trong đó có Điện chủ và Lão Sư.

Nhưng Minh Phủ còn phải chịu kết quả thê thảm hơn. Toàn quân đều bị tiêu diệt, hơn trăm Khí Sư cùng phủ quân đều phải bỏ mạng.

“Ta cứ tưởng năm đó Minh Phủ sẽ bị sụp đổ hoàn toàn. Nào ngờ bọn chúng lại vực dậy, còn âm thầm cử nội gián vào Thánh Điện của chúng ta.” Lão Sư thở dài một tiếng.

“Vậy chúng ta còn chần chờ gì nữa, chúng ta phải trở về báo với Điện chủ. Lập một đội thanh trừng nội gián ngay.” Liễu Hạ Lan nói một cách cương quyết.

“Giờ vẫn chưa phải là thời cơ thích hợp. Ta còn cần phải tìm ra người cầm đầu của chúng đã.” Lão Sư lắc đầu giải thích.

“Người cầm đầu?”

“Là 2 tên đã đột nhập vào mật thất năm xưa.”

“Vậy là đến giờ huynh vẫn chưa có một manh mối về 2 tên đó à?”

Lão Sư ngước đầu suy nghĩ một hồi lâu rồi mới nhìn Liễu Hạ Lan trả lời.

“Kẻ đấu với ta năm xưa đã che giấu võ công của hắn rất giỏi. Võ công của hắn dùng không thuộc Thánh Điện. Còn tên núp trong bóng tối kia thì chỉ dùng Thánh Khí xuất chiêu, ta hoàn toàn không thể biết được chúng là ai. Tuy nhiên, có một điều ta rất chắc chắn. Đó là cả 2 đều phải thuộc hàng Khí Vương.”

Nói đến đây, Liễu Hạ Lan chợt nhận ra người có thể vừa có thể là Khí Vương, vừa là người có vị trí cao và gần gũi với Điện chủ nhất. Vậy chỉ có thể một trong là Tứ Đại Hộ Pháp.

“Tề huynh, huynh đang nghi ngờ muội là nội gián?”

Lão Sư không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào cô.

Bạn đang đọc Thánh Khí Sư sáng tác bởi LoiTran866
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoiTran866
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.